Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 558
Nhưng mà Trình Kiêu cũng không mấy hứng thú, chỉ xem sơ sơ.
Sau đó, lần lượt mấy tiết mục lên sân khấu, đều rất đặc sắc, nhưng cũng không thể khiến bầu không khí hiện trường lên đến đỉnh điểm.
“Gần rồi, còn một tiết mục nữa là đến màn nhảy múa của nữ thần của tôi rồi. Thật kích động, thật căng thẳng!” Trương Tư Tổ đang ngồi mơ mộng một mình ở chỗ kia.
“Trình Kiêu, sắp tới chính là nhảy múa của Y Linh, sao cậu không có tí kích động gì!” Trương Tu Tổ cảm thấy một mình hơi buồn chán, muốn kéo Trình Kiêu vào cùng.
Trình Kiêu nghi ngờ nhìn anh ta: “Vì sao phải kích động?”
Trương Tư Tổ trợn mắt nhìn Trình Kiêu: “Cậu bớt giả ngu đi, không ít lần cậu lén nhìn Y Linh đâu, nhìn xong rồi trở về còn kích động cả đêm không ngủ được. Bây giờ Y Linh sắp nhảy múa trước mặt cậu, cậu có thể không kích động sao?”
Nếu như là Trình Kiêu của kiếp trước, anh thật sự sẽ kích động không ngủ được, nhưng ở kiếp này, đương nhiên Trình Kiêu sẽ không xuất hiện loại tâm lý kia.
“Xem tiết mục đi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.
Lại một tiết mục trôi qua, cuối cùng, Vương Vũ Hàm đi lên sân khấu, tỏ vẻ bí ẩn nói: “Tiết mục tiếp theo đây, tôi chuẩn bị hỏi mọi người một chút, xem mọi người có thể đoán được không?”
Bạn nam: “Y Linh, Y Linh, Y Linh…”
Bạn nữ: “Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm…”
Bạn học phía dưới lập tức xôn xao.
Trình Kiêu quan sát cảnh tượng này. Xem ra anh vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng cả hoa khôi và hot boy của trường, bọn họ còn chưa ra sân đã đốt cháy cảm xúc của tất cả bạn học.
Vương Vũ Hàm dường như cảm thấy bầu không khí còn chưa đủ, dùng tay đặt lên trên tai kêu lên: “Không nghe thấy, tôi không nghe thấy? Mọi người có thể nói to hơn không?”
Sau đó là những tiếng gào hét càng thêm nhiệt tình!
Lúc này, Vương Vũ Hàm mới cười thỏa mãn nói: “Không sai, mọi người đoán đúng rồi. Tiết mục tiếp theo sẽ do Y Linh và Cố Tu Nhiễm mang đến cho mọi người điệu múa cổ điển “Tưng Bừng Trên Trang Giấy”. Mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
Clap clap clap clap!
Mức độ vỗ tay nhiệt liệt có thể tương đương với sóng thần.
Vương Vũ Hàm thỏa mãn bước xuống khỏi sân khấu, sau đó ánh đèn đột nhiên mờ đi.
Trên sân khấu có khói bốc lên, một chùm ánh đèn đột nhiên từ phía xa chiếu vào giữa sân khấu.
Ở góc sân khấu, tấm màn sân khấu màu đen chậm rãi kéo ra, một người thanh niên mặc áo đuôi tôm màu trắng đang ngồi ngay ngắn, trước mặt có đặt một chiếc đàn dương cầm màu đen.
Một đen một trắng kết hợp càng tôn nhau lên, giống như tinh linh trong bóng đêm đang di chuyển ngón tay một cách tao nhã.
Tinh tinh tong tong, một giai điệu lưu loát vang lên, làm người ta cảm thấy vui vẻ, sảng khoái giống như tắm trong gió xuân.
Đây rõ ràng là giai điệu mở đầu của một bài đàn tranh lại được Cố Tu Nhiễm dùng đàn dương cầm để trình diễn, quả thật rất tuyệt vời.
Cho dù là Trình Kiêu cũng không thể không bội phục.