Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ông có thể tém tém lại chút không hả? Vì sao Lục Thần y lại đến đây, ông biết không? Xem thử trước rồi nói!”
Lục Thần y đi đến trước mặt Tôn Đại Hải, chắp tay nói: “Ngài đây chính là Tôn lão đệ phải không?”
Tôn Đại Hải cúi người sâu, đáp lại: “Tôn Đại Hải xin chào Lục Thần y!”
“Ấy, lão đệ làm gì thế, mau đứng lên đi!” Lục Thần y vội vã đỡ Tôn Đại Hải dậy.
Tôn Đại Hải không phí lời nữa, người đứng đầu bốn Thần y lớn ở Thủ Đô, ông ta có nằm mơ cũng không thể mời nổi.
“Lục Thần y, ông cũng đến đây vì Trình Kiêu à?” Tôn Đại Hải bị hết đợt kinh ngạc này đến chấn động khác làm cho ngơ ngác luôn rồi.
Nhiều nhân vật lớn trong giới y học lúc này lại đều đến vì người con rể không nên hồn của ông ta. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì cho dù là nói ba hoa đến đâu, Tôn Đại Hải cũng sẽ không tin!
Nhìn thấy Tôn Đại Hải thẳng thắn như vậy, Lục Thần y cũng không khách sáo, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy tôi không làm phiền nữa, Lục Thần y, xin mời tự nhiên.” Tôn Đại Hải thật lòng muốn thuận tiện nhất cho Lục Thần y, và không phải cố ý tỏ ra lạnh nhạt.
“Thật sự cảm ơn Tôn lão đệ!” Lục Thần y đương nhiên nhìn ra ý tốt của Tôn Đại Hải, nên cũng lên tiếng cảm ơn.
Lục Thần y đi về phía Trình Kiêu, chắp tay nói: “Trình Thần y, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Lục Thần y!” Trình Kiêu cũng chắp tay, đáp lễ lại.
Lúc này chắc không còn ai đến nữa đâu nhỉ!
Ngay đến cả Lục Thần y – người đứng đầu bốn bác sĩ lớn ở Thủ Đô cũng đã đến, hẳn là phía sau không còn ai có danh tiếng vượt qua Lục Thần y nữa.
Thế nhưng lại giống như người tính không bằng trời tính, Đường Quốc Hoa đến ngay sau đó.
“Ngài Trình, tôi lại đến rồi đây!” Đường Quốc Hoa còn thẳng thắn hơn, ngay tới cả viện cớ đến mừng thọ Tôn Đại Hải cũng không cần.
Thế nhưng, thân phận của Đường Quốc Hoa ở đâu chứ? Tôn Đại Hải thật sự không chịu nổi lời mừng thọ của ông ta.
Ông cụ Dương không nhịn nổi xoa mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Đường Quốc Hoa: “Trời ơi, tôi nhìn thấy gì thế này? Đây không phải là Đường Quốc Hoa – Phó Hội trưởng Hội y học Á tộc ư?”
“Ông ta cũng đến luôn rồi!”
Lần này, tất cả mọi người đều đứng dậy, cùng cúi người chào hỏi Đường Quốc Hoa: “Xin chào Phó Hội trưởng Đường!”
Ngay đến cả Tôn Đại Hải cũng không ngoại lệ!
Hội y học Á tộc là tổ chức tối cao trong giới y học Á tộc. Thân phận của Phó Hội trưởng Đường chính là người đứng thứ hai trong giới y học Á tộc.
Chính là trên vạn người, dưới một người!
Chỉ cần là bất kỳ bác sĩ nào trong Á tộc, cũng đều phải giữ thái độ cung kính với Phó Hội trưởng.
“Mọi người đừng khách sáo, tôi đến đây để mặt dày lấy một thứ từ Trình Thần y mà thôi, làm xong tôi sẽ đi ngay. Haha, mọi người làm gì thì cứ làm đi.” Lần này xem ra Đường Quốc Hoa chuẩn bị chơi chiến thuật không cần mặt mũi luôn rồi.
Mọi người đương nhiên không dám tùy tiện trước mặt Phó Hội trưởng Đường. Thế nhưng, Đường Quốc Hoa cũng không quan tâm, đi thẳng đến bên cạnh Trình Kiêu, cười nói: “Trình Thần y, suy nghĩ đi, đề nghị lần trước của tôi vẫn còn hiệu lực đó!”
“Phó Hội trưởng Hội y học Á tộc, cậu xem, quyền thế lớn như vậy, biết bao người nằm mơ cũng muốn!” Giọng của Đường Quốc Hoa tràn đầy mê hoặc.
Trình Kiêu thản nhiên cười: “Xin lỗi, không hứng thú.”
Tôn Đại Hải và ông cụ Dương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đầy kinh ngạc.
Hóa ra, vốn còn cho rằng, tin đồn Trình Thần y từ chối lời mời của Phó Hội trưởng Đường là người trong giới y học Hà Tây cố ý thêu dệt, không ngờ nó lại là thật!