Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 693
Cho dù sau này, Trình Kiêu trở thành Đại Đế Thương Sinh áp chế tất cả mọi thứ, anh vẫn chưa hề quên những đau khổ này. Lúc nào nó cũng giày vò anh, trở thành tiếc nuối không thể phai mờ trong lòng anh.
Bây giờ, khi nhìn thấy mẹ Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc còn sống đứng trước mặt mình, Trình Kiêu đột nhiên rất muốn cảm ơn ông trời.
Cảm ơn ông trời đã cho anh cơ hội được bù đắp tiếc nuối này một lần.
Nếu không, anh sẽ mang theo tiếc nuối kiếp trước, mãi mãi sống tiếp, mãi mãi chịu đựng giày vò.
Tiền Gia Hào nhìn Vương Đỗ Lan, vẻ mặt thâm trầm nói: “Chủ tịch Vương, bà muốn quản chuyện của tôi sao?”
Vương Đỗ Lan thản nhiên cười nói: “Tôi thấy rất có duyên với cậu em đây. Cho nên, chủ tịch Tiền có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho bọn họ không?”
Tiền Gia Hào cười lạnh nói: “Bà nói thả là thả à? Vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?”
“Cho dù tập đoàn Đông Vương bây giờ rất có danh tiếng, nhưng giải trí Khuynh Thành tôi cũng không phải dễ chọc đâu!”
“Tôi khuyên Chủ tịch Vương đừng xen vào việc của người khác, để tránh phá hỏng tình cảm giữa hai nhà chúng ta!”
Vương Đỗ Lan cười lạnh nói: “Nếu tôi cứ nhất quyết phải quản thì sao?”
Ánh mắt Tiền Gia Hào lập tức trở nên hung hăng: “Vậy đừng trách tôi không khách sáo!”
Mấy người cấp dưới được Lâm Ngọc dẫn theo lập tức tập trung tinh thần đề phòng, nhìn chằm chằm vào Tiền Gia Hào.
Bầu không khí ở đó trở nên giương cung bạt kiếm!
A Lương đột nhiên bước tới, ghé sát tai Tiền Gia Hào nói nhỏ một câu.
Vẻ mặt Tiền Gia Hào lập tức trở nên khó coi, trợn mắt nhìn Vương Đỗ Lan với vẻ không cam lòng.
“Xem ra Chủ tịch Vương quyết tâm muốn xen vào chuyện này, vậy tôi lại cho bà chút mặt mũi.”
Tiền Gia Hào thâm trầm nhìn Trình Kiêu: “Thằng nhóc, lần này xem như mày may mắn, lần sau đừng để tao gặp được mày!”
Tiền Gia Hào nói xong, xoay người rời đi.
Vương Đỗ Lan cảm thấy nghi ngờ, Tiền Gia Hào rõ ràng chỉ tạm thời thay đổi ý định.
Dương Oánh cúi người thật sâu về phía Vương Đỗ Lan: “Cảm ơn Chủ tịch Vương giải vây!”
“Không cần khách sáo!”
Ánh mắt Vương Đỗ Lan nhìn qua Trình Kiêu, sau đó không thể nào rời đi.
Trình Kiêu cũng nhìn Vương Đỗ Lan, không hề nhúc nhích.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy suốt một phút.
Lâm Ngọc khẽ nhắc nhở: “Chủ tịch hội đồng quản trị?”
Lúc này, Vương Đỗ Lan mới giật mình tỉnh giấc, nhìn Trình Kiêu mỉm cười nói: “Cậu không sao chứ?”
Trình Kiêu cố nén xúc động, thản nhiên nói: “Tôi không sao, cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ!”
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Vương Đỗ Lan nói vài câu lại bắt đầu quan sát Trình Kiêu.
Hơn nữa, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.