Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 762
Lâm Ngọc âm thầm siết chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra biểu cảm tức giận: “Nhà họ Tống thật sự quá đáng mà, cho dù muốn khai chiến, ít nhất cũng phải ngoại giao trước, quân sự sau chứ!”
“Sỉ nhục Chủ tịch, thì có bản lĩnh gì chứ!”
Sắc mặt của Chủ tịch Hồ hơi kỳ lạ. Một mặt, ông ta là Chủ tịch tập đoàn Đông Vương, bây giờ Chủ tịch của ông ta bị sỉ nhục, ông ta nên nổi giận mới đúng chứ.
Thế nhưng, Chủ tịch Hồ và các Chủ tịch khác của tập đoàn Đông Vương không có lòng trung thành mãnh liệt với tập đoàn lắm.
Đây cũng là nhược điểm do nền tảng còn quá nông của tập đoàn Đông Vương.
Nếu không phải nể tình tập đoàn Đông Vương có thể mang lại lợi ích cho họ, họ đã sớm rút bỏ cổ phần rồi.
Cho nên, đối với Tống Hoa An – nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh Trung Châu, đám người Chủ tịch Hồ dù sao cũng không dám thể hiện thái độ căm thù.
Muốn nổi giận nhưng lại không dám, cảm xúc này khiến biểu cảm của họ trở nên vô cùng kỳ lạ.
Đám người Trình Kiêu cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Trình Kiêu vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh, nhưng Tô Lương Tử đứng sau anh lại cảm thấy lạnh cổ, không nhịn được run rẩy, nhiệt độ giảm đi mấy phần.
“Bây giờ mình đã là Tông sư hóa cảnh, sao có thể sợ lạnh chứ, đúng là kỳ lạ mà!” Tô Lương Tử khó hiểu lẩm bẩm.
Cậu Lý vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, cười lạnh, nói: “Tên nhóc, nhìn thấy chưa? Chủ tịch của các người bị đối xử lạnh nhạt kìa. Trước mặt nhà họ Tống, tập đoàn Đông Vương chẳng là cái thá gì cả!”
“Cậu nhìn kỹ cho tôi, nhà họ Tống sắp ra tay với tập đoàn Đông Vương rồi. Đợi đến khi tập đoàn Đông Vương bị sụp đổ, tôi xem thử cậu còn có thể dựa dẫm vào ai?”
Vương Đỗ Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lúc xanh lúc đỏ. Mặc dù bà ta đã sớm đoán được nhà họ Tống sẽ ra tay với tập đoàn Đông Vương, nhưng không ngờ Tống Hoa An lại quả quyết như vậy, ngay đến cả lễ nghi thể diện tối thiểu nhất cũng không quan tâm.
Thế nhưng, Vương Đỗ Lan lại không thể trở về như vậy được, điều đó thể hiện bà ta quá hèn nhát.
Sắc mặt của Vương Đỗ Lan ngày càng trở nên lạnh lẽo, lặp lại những lời ban nãy một lần nữa: “Vương Đỗ Lan của tập đoàn Đông Vương kính chào Chủ tịch Tống!”
Lần này, Tống Hoa An không giả vờ không nghe thấy nữa, mà dừng cuộc nói chuyện với đám người Lưu Hòa Dân lại. Ông ta quay người tùy ý liếc nhìn Vương Đỗ Lan giống như một người qua đường, lạnh lùng nói: “Tôi không quen bà.”
Lần này, ý mà Tống Hoa An muốn truyền đạt đã quá rõ ràng.
Không quen!
Thái độ của Tống Hoa An còn đoạn tuyệt hơn những gì mọi người tưởng tượng.
Câu này chẳng khác gì công khai vạch trần bộ mặt của tập đoàn Đông Vương cả.
Nếu đã như vậy, Vương Đỗ Lan cũng không cần phải kiêng nể gì cả, lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Chủ tịch Tống đúng là thích nói đùa mà, tập đoàn Đông Vương và tập đoàn Hoa An không phải còn dự án hợp tác ư? Sao ông có thể nói là không quen tôi chứ?”
Tống Hoa An vẫn rất bình thản, bưng cốc trà lên uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Vậy ư? Thế thì dừng lại hết mọi hợp tác đi!”
Phù!
Mọi người lập tức hít một ngụm khí lạnh!