Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 774
Đây không phải là cướp miếng ăn với chúng tôi sao?
Tống Hoa An nhìn ra Lưu Hòa Dân lúng túng, dịu dàng nói: “Chú Lưu, đừng trúng kế khích bác, ly gián của cậu ta!”
Lúc này, Lưu Hòa Dân mới mượn sườn núi xuống lừa, nhìn về phía Tống Hoa An nói: “Anh Tống nói rất đúng, tôi sẽ không trúng quỷ kế của thằng nhóc này!”
“Thằng nhóc, cậu đừng nói linh tinh nữa. Tôi và chủ tịch Tống là quan hệ hợp tác cùng có lợi, chẳng ai nương nhờ ai hết! Cậu muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Chủ tịch Tống, tôi sẽ không bị cậu lừa đâu!”
“Ngược lại, cậu chỉ là một bảo vệ nhỏ bé cũng dám nói khoác không biết ngượng ở trước mặt rất nhiều ông trùm, quả thật là nực cười!”
“Vương Đỗ Lan xem ra là lừa ở đất Kiềm, bản lĩnh kém cỏi, không ngờ tìm một thằng nhóc vô tri như cậu tới gây rối!”
Vương Đỗ Lan tức giận quát một tiếng: “Lưu Hòa Dân, anh đúng là một kẻ tiểu nhân hèn hạ. Anh mới là lừa! Cả nhà anh đều là lừa!”
Nếu không bảo vệ nổi tập đoàn Đông Vương, Vương Đỗ Lan đương nhiên sẽ không thua về phương diện mồm mép.
Trình Kiêu khẽ cong môi, thản nhiên nói: “Ông nói tôi nói khoác không biết ngượng, vậy ông có dám đánh cược với tôi không?”
Lưu Hòa Dân cười nhạt xem thường nói: “Đánh cược gì?”
Trình Kiêu nói: “Đánh cược tôi ngồi ở đây, hỏi một câu ‘Ai tới ủng hộ tập đoàn Đông Vương’, nếu trong mười giây có ít hơn mười người đứng ra, xem như tôi thua!”
“Thế nào? Ông có dám đánh cược không?”
Lưu Hòa Dân cười to một cách khoa trương nói: “Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu ta nói chỉ ngồi ở đó kêu một tiếng, trong mười giây sẽ có ít nhất mười người đứng ra ủng hộ cậu ta!”
“Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất hội nghị thượng đỉnh Trung Châu từ trước tới nay!”
“Thằng nhóc, cậu nói đi, đánh cược gì?” Lưu Hòa Dân cảm thấy mình nhất định sẽ thắng trong vụ cược này, tại sao lại không đánh cược chứ?
Mặc dù đối phương chỉ là một vệ sĩ nhỏ, nhưng nếu anh đưa mặt tới cho Lưu Hòa Dân tắt, vậy vì sao không thỏa mãn anh chứ?
Lưu Hòa Dân cũng có truyền thống tốt đẹp giúp người được như ý.
Mấy ông trùm ở bàn số một cũng cười tới đau cả bụng rồi.
“Rốt cuộc thằng dở hơi này ở đâu ra vậy? Thật thú vị! Cậu ta còn nói ngồi đó, nói một câu, sẽ có mười người bước ra ủng hộ cậu ta!”
“Cậu ta tưởng cậu ta là ai chứ? Đại tộc trưởng của Á tộc sao?”
Đám người đổng sự Hồ lộ vẻ xem thường: “Thằng nhóc này tìm đường chết đúng là đa dạng. Lúc trước, cậu ta đắc tội cậu cả Tống, sau đó lại đắc tội Vũ Lạc kim thoa, không ngờ bây giờ bắt đầu gây náo loạn trên hội nghị thượng đỉnh Trung Châu!”
“Cho dù chúng ta không còn thuộc về tập đoàn Đông Vương, nhưng chắc chắn phải trừng phạt thằng nhóc cuồng vọng vô tri này!”
Nghiêm Đạo Minh cười ha hả nói: “Anh Hồ, đâu cần chúng ta phải ra tay với thằng nhóc cuồng vọng vô tri này chứ? Lát nữa, cậu ta sẽ bị gậy ông đập lưng ông thôi.”
Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc đều nhìn nhau: “Tôi dùng cả tập đoàn Đông Vương làm mồi nhử, cũng không có ai dám đứng ra ủng hộ tôi. Cậu ta nói một câu, lại có người ủng hộ sao? Còn trong vòng mười giây không dưới mười người? Đây không phải là đang làm loạn à?”