Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Hàn hơi cạn lời, một Khổng Tử Dục có tài năng thiên phú như thế, còn là con trai ruột của Khổng Trung Thiên, tại sao lại không bồi dưỡng để anh ta làm gia chủ đời tiếp theo? Nếu để Khổng Tử Dục làm gia chủ nhà họ Khổng, Lâm Hàn nghĩ mặc dù gia tộc này vẫn không thể là đối thủ của mình nhưng ít nhất sẽ mạnh hơn nhiều, sẽ khiến Lâm Hàn và Tiêu Nhã phải đau não hơn một chút, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy. Mà nhà họ Khổng lại không làm thế, có thể nhận ra gia tộc này đã mục rữa, không còn sự huy hoàng.
Dường như Tiêu Nhã nhận ra vẻ mặt của Lâm Hàn nên lặng lẽ đẩy anh, khẽ hỏi: “Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì hả?”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu nói: “Không có gì, hình như Khổng Tử Dục đã nhận ra kế hoạch của chúng ta, nhưng anh ta sẽ không để lộ, dù sao anh ta cũng đứng trên cùng một chiếc thuyền với chúng ta”.
Tiêu Nhã nghe thế thì thấy hơi ngạc nhiên, Lâm Hàn và cô ấy lên một kế hoạch rất khó để phát hiện, Tiêu Nhã nghĩ nếu mình không biết trước thì chắc cũng chẳng phát hiện ra được. Không ngờ Khổng Tử Dục chẳng biết được tin tức gì lại có thể phát hiện ra nhanh như thế, đúng là khá lợi hại.
Tiêu Nhã liếc mắt nhìn Khổng Tử Dục, cảm thấy hơi khâm phục.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Nhã và Lâm Hàn cùng với ba nhà quý tộc lớn ra tới chỗ năm trăm người bọn họ mang đến.
Sau lưng nhóm người Lâm Hàn là rất nhiều thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh.
“Cậu Lâm, không phải chúng tôi cố tình làm khó cậu mà là do quy định có sẵn, nhà họ Tiêu cũng tham gia vào quá trình lập ra quy định đó nên biết rõ, đã là quy định thì không thể vi phạm, nên nếu chúng tôi vô tình phát hiện ra người làm sai thì đừng trách chúng tôi không khách sáo, làm theo quy định thôi, đến lúc đó cậu đừng oán trách gì chúng tôi nhé”, ông Khương cười nói.
Khách sáo là thế nhưng vẻ mặt ông ta nhìn kiểu nào cũng thấy đắc ý không sao tả được, hai gia chủ còn lại cũng vui vẻ không ai bằng, vừa không đắc tội Lâm Hàn vừa chẳng tốn chút sức nào, chỉ dùng một kế hoạch như thế là có thể công khai, danh chính ngôn thuận đuổi anh ra khỏi hội nghị quý tộc Thiên Kinh, bọn họ không vui mới là lạ.
Sau lưng, các gia chủ của thế lực khác nghe thế cũng cảm thấy khá buồn cười, Lâm Hàn vất vả trăm bề, cuối cùng thành công trở thành thế lực vùng xám Thiên Kinh rồi, lại vì làm trái với quy định mà không được tham gia vào hội nghị quý tộc, đúng là khá hài hước. Dù sao hội nghị Quý Tộc hôm nay cũng là nơi phân chia lợi ích của tất cả những thế lực trong vùng xám của Thiên Kinh, không thể tham gia vào hội nghị cũng tức là hàng ngàn lợi ích và tài nguyên của Thiên Kinh đều không liên quan gì đến Lâm Hàn. Trong tình huống đó, Lâm Hàn trở thành thế lực xám của Thiên Kinh cũng có tác dụng gì đâu? Chỉ là một cái danh mà thôi, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng nào. Suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng vẫn bằng không, đúng là hơi buồn cười.
Bấy giờ, sắc mặt Lâm Hàn cũng không được tốt lắm, nói: “Tôi vừa mới gia nhập vào vùng xám Thiên Kinh nên không cần phải nghiêm khắc đến thế chứ? Hay là để đó kiểm tra sau đi?”
Lâm Hàn diễn nét sợ hãi, cực kỳ không muốn để cho người của ba quý tộc lớn kiểm tra hơn năm trăm người mình dẫn theo.
Vẻ mặt của Lâm Hàn lọt vào mắt đám người kia, trông kiểu nào cũng thấy thuần mắt, từ khi biết Lâm Hàn đến nay, bọn họ chẳng kiếm chác được gì từ anh, vấn đề là dù họ có chán ghét Lâm Hàn đến mức nào thì vẫn không làm gì được anh, thậm chí còn sợ hãi anh đủ đường.
Nhà họ Chu và nhà họ Khương thì tất nhiên không cần phải nói, trong trận chiến giữa ba quý tộc đó, sự xuất hiện của Lâm Hàn khiến họ nếm đủ trái đắng, nếu không có anh thì nhà họ Chu và họ Khương đã không thành thế này, tất cả đều do Lâm Hàn.
Nhà họ Khổng cũng chẳng vui vẻ là bao, họ từng cử người đi ám sát Lâm Hàn, thế nhưng lại bất ngờ tổn thất hơn phân nửa, bây giờ cũng chẳng thể lấy được chút quả ngon trái ngọt nào từ anh.
Khổng Trung Thiên nghe Lâm Hàn nói thế cũng cười cười nói: “Cậu Lâm, ngại quá, không phải là do chúng tôi cố tình kiếm chuyện với cậu mà quy định là thế rồi, không thể làm trái, chúng tôi kiểm tra người cậu dẫn đến cũng là theo quy định cả, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng quy định đã đề ra, mong cậu đừng so đo”.
“Đúng đó, chỉ là làm theo đúng quy định thôi mà, chúng tôi đều không muốn thế đâu, dù sao tất cả đều là thế lực vùng xám của Thiên Kinh, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy mà!”, gia chủ nhà họ Chu nói.
Gia chủ nhà họ Khương cũng khẽ gật đầu nói: “Chuyện này không phải là do chúng tôi làm khó làm dễ gì cậu, mà là quy định, tôi muốn giúp cậu nhưng thật sự là hết cách rồi”.
Tiêu Nhã cũng lên tiếng: “Các người đừng có cố gắng moi móc ra cả đống lý do làm gì, chỉ là cố tình nhắm vào Lâm Hàn, không muốn anh ấy tham gia hội nghị quý tộc Thiên Kinh thôi chứ gì? Tôi thấy dù không có quy định này thì các người cũng sẽ nghĩ ra cách khác, để anh Lâm rời khỏi hội nghị lần này, các người cố tình gây chuyện với Lâm Hàn mà!”
“Ấy, gia chủ nhà họ Tiêu nói thế không hay lắm đâu, chúng tôi nào có nhắm vào cậu Lâm? Cô căn cứ vào đâu mà nói thế?”, ông Khương nghe thế bèn vội vàng giải thích, đùa gì thế, nếu cứ để Tiêu Nhã vu oan thế này rồi Lâm Hàn ghim bọn họ thì không tốt, nhỡ mà Lâm Hàn không thể tham gia được hội nghị quý tộc Thiên Kinh, lại chơi trò cá chết lưới rách, chạy tới tìm nhà họ Khương trả thù thì phải làm sao?
Gia chủ nhà họ Khổng, Khổng Thiên Trung cũng nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm: “Đúng đó, chúng tôi chẳng muốn làm gì cậu Lâm cả, tất cả đều làm theo quy định mà thôi, quy định đã đề ra rõ ràng nên phải để chúng tôi kiểm tra một chút, chỉ cần cậu Lâm và nhà họ Tiêu không mang theo bất kỳ một tay đấm bình thường trong số năm trăm người này thì cả hai có thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này”.