Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khổng Trung Thiên thấy hai người tỏ vẻ khó xử thì vội khuyên nhủ: “Ý đồ của Lâm Hàn là muốn chúng ta chọn trúng cao thủ tinh anh của mình trước, khiến chúng ta chịu thiệt hại, khiến chúng ta sợ, khiến chúng ta ngừng kiểm tra, khiến tay chân bình thường dưới trướng cậu ta có thể thoát được, nếu bây giờ chúng ta dừng lại, không phải là mắc bẫy cậu ta, đúng ý cậu ta rồi sao?”
Chủ nhà họ Chu và chủ nhà họ Khương nghe nói thế cũng đều gật đầu, cảm thấy rất có lý, không thể cứ thế từ bỏ, để Lâm Hàn đạt được mục đích được.
Nhưng hai người cũng hiểu gia tộc mình đã không còn nhiều cao thủ nữa, nếu sau đó vẫn chọn trúng cao thủ thì bọn họ sẽ không chịu nổi nhiều tổn thất như vậy.
Lúc này ông Khương cũng nghĩ đến điều gì: “Muốn chúng tôi tiếp tục kiểm tra cũng được, nhưng có lẽ ông chủ Khổng cũng biết tình huống của chúng tôi, nên sau đó nhà họ Khổng nhất định phải phái ra hơn một nửa cao thủ, nhà họ Khương chúng tôi chỉ phái ra một số ít thôi”.
Ông chủ Chu ở bên cạnh nghe vậy cũng vội nói: “Đúng thế, mười cao thủ, nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể phái ra hai cao thủ, tôi sẽ không phái nhiều hơn nữa, tôi không chịu nổi tổn thất như vậy”.
Nghe vậy, sắc mặt Khổng Trung Thiên lập tức hơi khó coi, dù ông ta cho rằng sau đó chắc chắn sẽ không như khi nãy, nhưng cũng không thể không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ như bọn họ lại chọn trúng cao thủ thậm chí là cao thủ tinh anh dưới trướng Lâm Hàn thì sao.
Theo tính cách của Khổng Trung Thiên, ông ta chắc chắn không muốn mình là người chịu thiệt thòi, nhưng bây giờ ông ta cũng hết cách, dù sao nếu không đồng ý chắc chắn nhà họ Chu và nhà Khương sẽ không phái cao thủ ra, như thế việc kiểm tra sẽ không thể tiếp tục, đương nhiên Lâm Hàn có thể thuận lợi tham gia hội nghị quý tộc lần này, đến lúc đó nhà họ Khổng sẽ phải chịu tổn thất lớn nhất, cũng không thể thực hiện kế hoạch của nhà họ Khổng lúc trước.
“Được, vậy hai người mỗi bên phái ra hai cao thủ, nhà họ Khổng chúng tôi phái ra sáu cao thủ”, Khổng Trung Thiên cắn răng đồng ý.
Gia chủ của ba quý tộc thương lượng một lát, sau đó quyết định ba gia chủ sẽ tự mình đến điều tra người Lâm Hàn dẫn tới, cần đảm bảo phải chọn trúng tay chân bình thường, không thể để ba quý tộc bọn họ tổn thất thêm cao thủ nữa.
Trên bãi đất trống bên ngoài sân vận động ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.
Lâm Hàn nhìn ba gia chủ thương lượng đến mức mặt đỏ tía tai, sau đó tự mình đến chọn người tiếp tục kiểm tra, anh cảm thấy rất buồn cười.
Dù không nghe thấy ba quý tộc thương lượng gì, nhưng Lâm Hàn cũng có thể đoán ra được đại khái, cuối cùng bọn họ cũng cắn răng tiếp tục.
Anh cảm thấy hơi buồn cười, xem ra gia chủ của ba quý tộc này vẫn cho rằng năm trăm người Lâm Hàn dẫn tới không phải đều là cao thủ được huấn luyện bài bản, cho rằng trong này có tay chân bình thường.
Tiêu Nhã ở bên cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Ba gia chủ này cũng không hiểu rõ về phương diện cao thủ lắm, dựa vào cái gì mà cho rằng bọn họ có thể chọn ra tay chân bình thường chứ?”
“Có lẽ làm thế sẽ khiến mình thấy yên tâm hơn chăng”, Lâm Hàn cười đáp.
Lúc này, ba quý tộc cũng vội vàng lựa chọn, lần này bọn họ không quan tâm phải chọn từ trước đến sau gì nữa, đều chọn ngẫu nhiên hết.
Đương nhiên bọn họ cũng phải suy xét cẩn thận, dù bọn họ không hiểu về cao thủ lắm, vì bình thường gia chủ của quý tộc còn phải xử lý rất nhiều chuyện, hoàn toàn không rảnh quan sát quá trình huấn luyện của cao thủ gia tộc, nhưng dẫu sao vẫn có hiểu chút chút.
Có điều sau khi lựa chọn xong, gia chủ của ba quý tộc lại hơi đau đầu, ngoài cao thủ của nhà họ Tiêu mà bọn họ đã biết trước, thì những thuộc hạ khác của Lâm Hàn trông chẳng khác gì nhau, hoàn toàn không thể biết ai có khả năng là tay chân bình thường hơn.