Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1: Chó chui gầm chạn
Trên bàn ăn, Lâm Hàn ngồi ở góc trong cùng, lặng lẽ ăn phần cơm của mình như một người vô hình. Những người khác trên bàn ăn cũng coi Lâm Hàn như không khí vậy, tất cả nói nói cười cười, nhưng không một ai nói chuyện cùng anh.
Bởi vì Lâm Hàn là chàng rể “chui gầm chạn”, ở rể tại nhà họ Dương.
Cộng thêm xuất thân nghèo hèn của anh nên ở nhà họ Dương, Lâm Hàn không có địa vị hay tôn nghiêm gì hết.
Hôm nay là ngày sinh nhật của bố vợ anh – Dương Cảnh Đào, cả nhà họ tới chúc mừng ông ta, thế nhưng trong số này cũng có không ít người đang chờ được cười nhạo Lâm Hàn.
“Chồng, ăn miếng sườn này, bồi bổ cơ thể”.
Vợ anh – Dương Lệ gắp cho Lâm Hàn một miếng sườn, chị cả Dương Duyệt ở bên cạnh lập tức bật cười chế giễu.
“Tiểu Lệ, món sườn xào chua ngọt do chị chuẩn bị cho bố mình, không phải để cho tên vô dụng nghèo mạt rệp này ăn đâu”.
Nghe đến đây, đôi đũa của Dương Lệ khựng lại, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
“Tiểu Duyệt nói có lý đấy”, bố vợ Dương Cảnh Đào cũng tỏ thái độ khinh miệt khi nhìn về phía Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương một năm rồi, đã chưa cho tôi bế cháu ngoại thì thôi, chí ít, cậu cũng phải mua cho con gái tôi cái nhẫn kim cương chứ! Ai chẳng biết cậu còn chẳng có công việc, ngày ngày ăn không ngồi rồi, cậu không phải tên vô dụng thì còn là gì nữa?”
“Con gái Tiểu Lệ của tôi gả cho cậu đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, theo tôi thấy, cậu nên mau chóng ly hôn với con gái tôi cho sớm chợ đi. Con gái tôi còn trẻ, cho dù ly hôn cũng không cần lo không có ai rước!”
Lâm Hàn siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi, nhưng không đáp lời của bố vợ.
Dương Cảnh Đào nói không sai, trong mắt người ngoài, Lâm Hàn đích thực là một tên vô dụng ăn không ngồi rồi.
“Cậu nhìn người anh đồng hao Tứ Hải của cậu đi, hôm trước vừa mới mua một bộ dây chuyền, khuyên tai và nhẫn Cartier cho Tiểu Duyệt, tốn tới hơn trăm ngàn tệ!”, Dương Cảnh Đào nói thẳng.
“Cậu nghèo như thế, có hào phóng được như Tứ Hải không, có thương vợ được như Tứ Hải không?”
Anh rể của Lâm Hàn là Triệu Tứ Hải, khi mới kết hôn với Dương Duyệt cũng không giàu có lắm, thậm chí đôi lúc còn phải dựa vào nguồn tiếp tế từ Dương Lệ mới sống nổi.
Khi ấy tháng nào Dương Lệ cũng trích một phần từ tiền lương của mình để tiếp tế cho Dương Duyệt. Dương Cảnh Đào cũng thế, mỗi tháng đưa cho Dương Duyệt một phần ba tiền lương hưu của mình, nếu không thì sinh hoạt của hai vợ chồng này cũng là cả một vấn đề.
Thế mà vào năm ngoái, Triệu Tứ Hải nhận công trình từ chính phủ, kiếm hàng triệu tệ, cuộc sống bỗng chốc khấm khá hơn, mua một chiếc BMW series 5, cũng chuyển nhà sang một căn biệt thự nhỏ.
Điều khiến người ta thấy lòng dạ nguội lạnh là dường như sau khi ngày tháng chuyển biến tốt đẹp hơn, gia đình của người chị cả này quên luôn chuyện Dương Lệ từng tiếp tế cho họ trước đó.
Mỗi lần gặp mặt, họ luôn châm chọc chế giễu gia đình Lâm Hàn.
“Bố, người một nhà cả, hà tất phải xung đột với nhau”.
Đúng lúc này, anh rể cả Triệu Tứ Hải mỉm cười: “Lâm Hàn tuy rằng tạm thời không có tiền, cũng không có xe, nhưng con thấy cậu ấy là một người cầu tiến, tiền đồ không thể giới hạn! Mấy món đồ trang sức ấy, sau này chắc chắn sẽ bù đắp cho em Tiểu Lệ thôi!”
“Lâm Hàn, hay là thế này, công trường của anh còn thiếu một chân bảo vệ”, Triệu Tứ Hải nhìn về phía Lâm Hàn.
“Dù sao cậu cũng rảnh rỗi, chi bằng tới công ty anh làm bảo vệ, về phần lương lậu, anh cho cậu tám ngàn tệ một tháng, được không? Chỉ cần cố gắng làm việc, cộng thêm quan hệ của anh, sau này làm đội trưởng đội bảo vệ cũng không phải không được”.
“Ha ha ha!”
Lời nói của Triệu Tứ Hải khiến đám đông trên bàn ăn cười ầm lên, ánh mắt họ nhìn về phía Lâm Hàn tràn ngập vẻ coi thường, chế nhạo và kỳ thị.
Lâm Hàn tức đến mức nghiến răng, vành mắt đã đỏ lên.
Sắc mặt Dương Lệ cũng lập tức lạnh như băng, cô không thể chấp nhận nổi người ta chê cười chồng mình.
Còn được cả tên vô ơn như Triệu Tứ Hải, nếu năm đó Dương Lệ không tiếp tế cho họ, làm sao có được ngày hôm nay.
Dương Lệ vừa hé môi, đang định phản bác lời nói của Triệu Tứ Hải thì Lâm Hàn giơ tay kéo tay cô, ý bảo Dương Lệ đừng lên tiếng.
“À phải rồi, bố à, hôm nay là đại thọ của bố, con rể chuẩn bị cho bố chút quà mọn”, Triệu Tứ Hải lấy ra một cái hộp tinh tế hình vuông, vừa mở ra, bên trong là một cái tẩu thuốc lấp lánh và trong suốt.
Chiếc tẩu thuốc này được làm từ phỉ thúy, màu sắc trong veo, nhìn thôi đã thấy tự nhiên, ở dưới đáy còn được khắc hoa văn, sinh động như thật.
“Tẩu thuốc này được làm từ phỉ thúy đấy nhỉ!”
“Toàn là phỉ thúy thôi, mà còn chế tác giống y như thật, chắc giá cũng không rẻ đâu!”
“Tứ Hải có hiếu thật đấy!”
Đám cô dì chú bác trên bàn ăn hai mắt sáng ngời lên, khen ngợi, chấn động.
“Đúng vậy!”
Triệu Tứ Hải gật gật đầu đầy đắc ý: “Cả chiếc tẩu thuốc này được chế tác từ phỉ thúy Ba Sơn của Myanmar, con nhờ một người bạn ở bên phía Myanmar gửi qua đây, tốn hơn trăm ngàn tệ!”
“Con biết bình thường bố thích hút tẩu, thế nên mới mua chiếc tẩu thuốc phỉ thúy này. Mong bố thích món quà của con! Đương nhiên, con cũng mua cả tẩu thuốc thật cùng với lá thuốc do Đại Sơn Vân Nam sản xuất, mùi thuốc thơm nồng, cảm giác khói thuốc len vào buồng phổi rất đã, không cay họng, chắc chắn là loại hàng tốt nhất!”
“Tứ Hải, hiếm có được đứa nào hiếu thảo như con”.
Dương Cảnh Đào cầm tẩu thuốc trong tay mà nghịch ngợm, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, cực kỳ hài lòng. Sau đó ông ta nhìn về phía Lâm Hàn, “hừ” một tiếng với vẻ châm chọc.
“Hờ hờ, nhìn xem, cùng là con rể, Lâm Hàn à, tên vô dụng như cậu, tại sao với Tứ Hải lại khác biệt một trời một vực thế!”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, chắc cậu không đến đây tay không đâu nhỉ!”
Nghe đến đây, ánh mắt của đám đông đổ dồn về phía Lâm Hàn như thể chuẩn bị xem trò hay.
Tuy rằng Lâm Hàn không có hảo cảm với Dương Cảnh Đào, nhưng anh vẫn hiểu các lễ nghi thường ngày. Bố vợ mừng sinh nhật, đương nhiên anh phải tặng quà.
“Bố, con có món quà tặng bố!”
Anh cũng lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo, chuẩn bị mở ra.
“Quà của cậu, tôi không nhận!”
Dương Cảnh Đào thẳng thừng từ chối, liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay Lâm Hàn cực kỳ khinh thường.
Chiếc hộp kia làm bằng gỗ, đen tuyền một màu, còn có cả vết nứt, vừa nhìn đã biết là hàng chợ. Bao nhiêu họ hàng thân thích của nhà họ Hàn ngồi ở đây mà tên nghèo khổ Lâm Hàn dám lấy món quà này ra trước mặt họ, chẳng phải muốn khiến ông ta xấu mặt à?
Thế nên ông ta không thể nhận món quà này!
“Cậu cất quà về đi, tên nghèo rớt mồng tơi như cậu thì tặng tôi được món quà gì?”, Dương Cảnh Đào lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Cậu cứ ngoan ngoãn ăn cơm, anh xong thì cút, quà cáp gì ấy mà, nếu cậu tặng tôi phỉ thúy như Tứ Hải thì tôi sẽ nhận, còn thứ khác thì thôi, tôi không chịu nổi cái kiểu bôi tro trát trấu ấy!”
“Ha ha ha!”
Dương Cảnh Đào vừa dứt lời, đám đông có mặt ở đó cười ầm.
Gương mặt Dương Lệ hết đỏ rồi lại trắng.
Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải cực kỳ đắc ý, lời nói của ông ta khiến họ hết sức hãnh diện.
Lâm Hàn khẽ thở dài trong lòng, nếu ông bố vợ này không muốn nhận thì thôi.
Anh lặng lẽ cất chiếc hộp gỗ vào túi áo, khe khẽ lắc đầu, so với ngọc lục bảo bên trong chiếc hộp gỗ này thì thứ phỉ thúy Ba Sơn của Tứ Hải đúng là rác rưởi, không đáng nhắc đến.
…
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Lâm Hàn và Dương Lệ sóng vai nhau ra khỏi cửa.
“Chồng ơi, em phải về công ty rồi. Anh cứ cầm số tiền này mà mua đồ”, Dương Lệ đưa cho anh một chiếc thẻ: “Lời nói của đám họ hàng trên bàn anh, anh đừng để tâm”.
Ban nãy Lâm Hàn đã phải chịu đủ mọi lời công kích từ phía họ hàng trên bàn tiệc, Dương Lệ sợ Lâm Hàn không chịu nổi mà suy nghĩ quẩn quanh, nên cho anh ít tiền để mua đồ, cũng coi như giúp anh thả lỏng tâm trạng.
“Yên tâm, anh không để bụng đâu!”
Lâm Hàn nhận lấy chiếc thẻ mà cười cười.
Vừa tiễn Dương Lệ lên một chiếc taxi, Lâm Hàn bỗng thấy điện thoại rung lên, anh lấy ra xem tin nhắn.
“Cậu chủ Lâm Hàn, lệnh cấm vận của gia tộc áp đặt lên cậu đã được gỡ bỏ”.
“Từ giờ trở đi, cậu có thể điều động tất cả tài sản của gia tộc, chiếc thẻ đen quyền lực trong tay cậu cũng đã được gỡ bỏ trạng thái đóng băng”.
Chương 2: Chiếc thẻ đen quyền lực nhất toàn cầu
“Lệnh cấm vận được gỡ bỏ rồi hả…”
Lâm Hàn nhìn tin nhắn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Lâm Hàn là một cậu ấm cực giàu, đến độ gia tộc giàu có cỡ nào, chính Lâm Hàn cũng không biết nữa.
Nhưng Lâm Hàn vẫn còn nhớ một chuyện, mười năm trước, năm 2008, khi khủng hoảng kinh tế thế giới bùng nổ.
Cuộc khủng hoảng này như cơn sóng thần, như cơn ác mộng, bắt đầu từ nước Mễ rồi lan ra khắp thế giới, châu Âu, châu Á, châu Phi… đều chịu ảnh hưởng.
Cả thế giới có biết bao cơ quan tài chính quy mô lớn sụp đổ hoặc bị chính phủ tiếp quản, vô số công xưởng lục tục phá sản, chủ doanh nghiệp không thể trả lương, hàng chục triệu công nhân viên mất việc, thất nghiệp. Khi ấy Lâm Hàn mới là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Anh vẫn còn nhớ, khi khủng hoảng kinh tế bùng nổ chưa được bao lâu, khách khứa bắt đầu tới thăm nhà.
Có người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, có người châu Phi với làn da đen trũi, có cả quân lính của Hoa Hạ mặc nguyên quân phục, cũng có đặc chủng binh với súng ống đạn dược, phong tỏa nhà Lâm Hàn.
Lâm Hàn còn nhỏ, đương nhiên không thể nào hiểu được nội dung cuộc trò chuyện của người lớn.
Anh nhớ những người ấy ở lại nhà họ Lâm tới ba ngày liền, trong ba ngày ấy, bầu không khí trong nhà họ Lâm cực kỳ căng thẳng, đặc chủng binh canh giữ suốt hai mươi tư giờ, cho dù là một con ruồi cũng khó mà lọt vào được.
Ba ngày sau, những người này mới đem theo các loại hợp đồng và văn kiện, rời khỏi nhà họ Lâm với vẻ mặt cung kính.
Tiễn khách khứa đi rồi, Lâm Hàn không nén nổi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn người bố cao lớn của mình.
“Bố, những người này đến đây làm gì vậy ạ?”
Lâm Thiên Tiếu không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lâm Hàn mà chỉ giơ bàn tay to ấm áp ra xoa đầu Lâm Hàn đầy hiền từ.
“Tiểu Hàn, trên thế giới này, sở hữu bao nhiêu của cải đồng nghĩa với việc gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm”.
“Con là con trai độc nhất của nhà họ Lâm, sau này con cũng tiếp quản tài sản của nhà họ Lâm”.
“Con phải nhớ lấy, không thể dùng tài sản trong tay mình để kiếm lời khi quốc gia lâm nguy, bởi vì con là người Hoa Hạ”.
“Đồng thời, khi quốc gia và bạn bè cần giúp đỡ, con phải ra tay chi viện, như thế mới đi xa hơn được”.
Khi ấy Lâm Hàn không hiểu lắm ý nghĩa của câu nói này, nhưng anh vẫn ghi nhớ trong lòng.
Trong một năm sau đó, nền kinh tế toàn cầu dần dần khôi phục.
Lâm Hàn luôn cảm thấy, chính nhờ có ba ngày cực kỳ nghiêm trọng trong tòa nhà của nhà họ Lâm cùng với đủ thứ ký kết và chấp hành hợp đồng mới giúp nền kinh tế toàn cầu khởi sắc nhanh như vậy.
…
Lâm Hàn bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, anh suy ngẫm xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Nếu lệnh hạn chế đã được gỡ bỏ, mình có thể điều động tài sản của gia tộc, vậy thì việc đầu tiên là bù đắp lại những trang sức cần có trong lễ cưới cho vợ mình!”
Lâm Hàn lấy ra một chiếc thẻ đen quyền lực.
Chiếc thẻ này chỉ có một màu đen tuyền, viền thẻ được phủ vàng, cầm vào thấy rất mỏng, bên trên có dãy số 99999 cho người ta cảm giác cao quý và phi phàm.
Chín, đại diện cho cửu ngũ chí tôn!
“Tiểu Lệ kết hôn với mình bao nhiêu lấy nay, mình chưa từng tặng cô ấy món quà gì quý giá, bây giờ là lúc bù đắp rồi”.
Lâm Hàn vẫy một chiếc taxi, đi thẳng tới cửa hàng châu báu gần đó.
Thành phố Đông Hải là thành phố hạng một kiêm trung tâm kinh tế của Hoa Hạ nên đương nhiên phải có cửa hàng chuyên bán trang sức và châu báu xa xỉ.
Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa hàng Tiffany & Co, Lâm Hàn xuống xe, đi thẳng vào trong.
Lâm Hàn không hiểu nhiều về trang sức và châu báu, nhưng anh biết, thứ gì đắt thì chắc 80% là đồ tốt.
Anh lượn lờ trong cửa hàng một vòng, sau cùng bước tới vị trí trung tâm, giá cả của trang sức ở bên này có giá khá cao.
“Cái này, khuyên tai, dây chuyền, nhẫn, vòng tay, gói hết lại cho tôi, quẹt thẻ”.
Lâm Hàn nói luôn.
“Anh đưa tôi 3000 tệ, tôi làm hóa đơn giả cho anh”, nhân viên đứng quầy liếc mắt nhìn Lâm Hàn, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, lơ đễnh nói vậy.
“Ửm? Nghĩa là sao?”, Lâm Hàn sững người, đầu óc mờ mịt.
“Đừng giả bộ nữa, những thứ mà anh nói cộng vào cũng gần năm trăm ngàn tệ rồi. Nhất là cái nhẫn kim cương kia kìa, khảm kim cương xanh, dùng công nghệ cắt gọt đỉnh nhất từ nước Đức, giá ba trăm ngàn tệ, anh mua nổi không?”, trong ánh mắt của nhân viên đứng quầy lộ rõ vẻ châm chọc.
“Thời buổi bây giờ, dạng người chiêu trò như anh, tôi thấy nhiều rồi. Trả tiền đặt cọc trước rồi lấy hóa đơn, đến lúc đó cầm hóa đơn cho nữ thần của mình xem là tán được nữ thần rồi”, nhân viên phục vụ cúi đầu nhìn bộ móng tay, không buồn nhìn Lâm Hàn nữa.
“Đợi khi anh dẫn nữ thần tới bên này mua nhẫn kim cương, chúng tôi nói là đã hết hàng, nữ thần cũng chỉ có thể nín lặng. Bỏ tiền ra đặt cọc là lên được giường với nữ thần, chẳng lỗ tí nào. Cứ phải để người ta nói huỵch toẹt ra mới chịu, khà khà! Lại còn “gói vào, quẹt thẻ”, nói cứ như thật ấy!”
Nói xong, nhân viên đứng quầy không quên “hừ” một tiếng.
Lâm Hàn sững người, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ, anh chẳng buồn so đo tính toán với một nhân viên bán hàng, chỉ lấy thẻ đen ra đặt lên quầy.
“Mau lên đi, quẹt thẻ!”
“Đây là…”
Ánh mắt của nhân viên lơ đễnh lướt qua chiếc thẻ, sau đó biểu cảm của cô ta đóng băng luôn.
Ban đầu là ngoài ý muốn, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lộ vẻ chấn động, không thể tin nổi.
“Đây là… thẻ đen quyền lực!”
“Đây là thẻ đen quyền lực của ngân hàng thế giới! Không thể nào!”
Nhân viên đứng quầy kích động tới mức cơ thể run rẩy: “Thẻ đen quyền lực toàn cầu, hạn mức tín dụng một trăm triệu tệ, đã thế còn không tính lãi!”
Sở Tiêu Tiêu của cửa hàng Tiffany vẫn có kiến thức về những thứ cao cấp.
“Có tấm thẻ này, thậm chí có thể khiến máy bay hạ cánh, tàu hỏa ngừng hoạt động! Có được tấm thẻ này như tượng trưng cho thân phận và địa vị!”
“Chàng trai này là ai vậy?”, ánh mắt của Sở Tiêu Tiêu đảo tới Lâm Hàn, cực kỳ tò mò, rất muốn quan sát cho kỹ.
Người đàn ông này ăn mặc bình thường, ngoài gương mặt trông khá sạch sẽ và khí chất không tệ thì không nhìn ra được ưu điểm nào, quần áo trên người trông không quá hai trăm ngàn tệ.
Dạng người này tại sao lại có thẻ đen quyền lực nhỉ?
“Làm ơn nhanh lên được không?”, thấy nhân viên bán hàng đứng đờ ra tại chỗ, Lâm Hàn thúc giục.
“À! Vâng, thưa anh!”
Sở Tiêu Tiêu lập tức hiểu ra, tìm một máy POS, hai tay run rẩy cắm thẻ vào.
Lâm Hàn nhập mã số.
“Tít tít…”
Hóa đơn từ từ nhả ra từ bên dưới máy POS.
Giao dịch thành công!
“Đúng là thẻ của anh ta rồi!”
Sở Tiêu Tiêu cực kỳ kích động, Lâm Hàn chắc chắn là nhân vật đứng trên đỉnh cao của xã hội rồi.
Thật không ngờ cô ta có thể gặp được nhân vật này.
“Thưa anh, phiền anh đợi trong chốc lát”.
Sở Tiêu Tiêu mở quầy, lấy nhẫn kim cương, dây chuyền và các món đồ trang sức khác, gói lại cho Lâm Hàn.
Hai phút sau, Sở Tiêu Tiêu cung kính đặt hộp trang sức trước mặt Lâm Hàn.
“Thưa anh, giấy chứng nhận và phiếu bảo hành đều ở bên trong, nếu cần dịch vụ gì, anh có thể liên lạc với Tiffany chúng tôi bất cứ lúc nào”.
“Được rồi, cảm ơn!”
Lâm Hàn nhận lấy hộp trang sức, biểu cảm rất bình thản.
Với thân phận của anh, bỏ ra năm trăm ngàn tệ giống như người bình thường tiêu năm xu vậy, căn bản không đáng nhắc tới.
“Thưa anh, anh có thể để lại số điện thoại không ạ?”, Sở Tiêu Tiêu đột nhiên lên tiếng, gò má thoáng ửng hồng.
Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu, nhân viên đứng quầy này mặc đồng phục màu đen, mái tóc óng ả được búi gọn sau đầu, cơ thể có lồi có lõm, chân còn đi quần tất màu đen, rất gợi cảm.
Ánh mắt của anh khiến Sở Tiêu Tiêu có cảm giác như bị nhìn thấu từ đầu đến chân vậy.
Cô ta vội vàng bổ sung: “Thưa anh, tôi không có ý gì khác. Nếu anh để lại số điện thoại cũng tiện cho chúng tôi tiến hành dịch vụ hậu mãi. Đồng thời, anh mua những trang sức này, cửa hàng Tiffany của chúng tôi cũng tự động nâng hạng của anh lên hội viên VIP, sau này tới mua thêm sản phẩm của chúng tôi sẽ được khuyến mại đó ạ!”
Sở Tiêu Tiêu giải thích rất nghiêm túc, cô ta hiểu rằng, những nhân vật lớn như thế này cực kỳ coi trọng thông tin cá nhân.
Cô ta tự ý hỏi số điện thoại là điều cấm kỵ!
Chương 3: Hàng giả?
Dĩ nhiên, lý do Sở Tiêu Tiêu xin số điện thoại của anh chỉ có một phần là làm dịch vụ chăm sóc khách hàng sau mua, một phần là để dễ bề tạo mối quan hệ với anh.
Nếu như có thể quen biết được người tầm cỡ như vậy thì sau này không chừng lại thay đổi thân phận đấy.
Lâm Hàn cũng nhìn rõ ý nghĩ của Sở Tiêu Tiêu. Với địa vị của anh hiện tại, chỉ cần một câu nói cũng đủ để khiến người phụ nữ này sống một cuộc đời thoải mái tự do.
Rất ít người có thể kháng cự lại sự mê hoặc này.
“Được thôi”.
Lâm Hàn nghĩ một lúc rồi cho Sở Tiêu Tiêu số điện thoại.
Có được số của anh, Lâm Hàn nhìn thấy rõ Sở Tiêu Tiêu thở gấp hơn, bộ ngực phập phồng, mặt đỏ như gấc.
“Có lẽ đây chính là sự quyến rũ của đồng tiền…”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, ra khỏi cửa hàng Tiffany & Co.
Anh chuẩn bị đến công ty của Dương Lệ, tặng chỗ trang sức này cho cô, coi như tạo một bất ngờ nhỏ.
Dương Lệ làm kế toán viên tại một công ty tài chính, lương tháng khoảng tám ngàn. Nhìn thì có vẻ cao đấy nhưng tại thành phố Đông Hải có mức sống cao thì ngoài các khoản chi tiêu gia đình ra thì một tháng chắc chẳng để dành được mấy đồng.
Công ty tài chính Thiên Hải, phòng làm việc của Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, chúng ta là bạn đại học, quen biết nhau cũng đã được năm, sáu năm rồi. Những gì tớ nói ban nãy cũng vì tốt cho cậu cả thôi”, một cô gái đối diện Dương Lệ lên tiếng.
Cô gái này mặc bộ đồng phục màu cà phê, vùng ngực nở nang, thân hình bốc lửa. Bộ tóc đen xõa ra trước ngực, trang điểm xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, cả người tỏa ra khí chất uy nghiêm.
Chu Nhã Thiến, chủ tịch công ty tài chính Thiên Hải, là “bạch phú mỹ” xinh đẹp giàu có trong truyền thuyết. Tuy cô ta bằng tuổi Dương Lệ, nhưng lại chưa kết hôn, theo chủ nghĩa độc thân. Người theo đuổi cô ta phải dài như một con rồng. Ngày nào những người trong công ty cũng thấy có người lạ đến để tặng hoa cô ta.
“Cậu nói xem Lâm Hàn đó có gì tốt”.
Chu Nhã Thiến nói tiếp: “Kết hôn với cậu được một năm rồi mà chẳng cho cậu nổi cái nhẫn đính hôn. Anh ta có còn là đàn ông không vậy? Hơn nữa, cái loại đó còn chẳng có việc làm, ngày nào cũng chỉ chực chờ ăn”.
“Nhã Thiến, Lâm Hàn yêu tớ. Cậu đừng nói anh ấy như thế”, Dương Lệ bĩu môi, có vẻ tức giận.
“Yêu? Tiểu Lệ, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ đến mức tin vào tình yêu vậy!”, Chu Nhã Thiến cười xùy một tiếng.
“Xã hội bây giờ, phải có tiền mới có tư cách yêu. Không tiền thì lấy gì để củng cố tình yêu? Lâm Hàn đó chỉ là một tên nghèo khổ, anh ta có thể khiến cậu cảm nhận được niềm vui của tình yêu không?”
“Nhã Thiến…”, Dương Lệ vừa định phản pháo thì Chu Nhã Thiến đã cắt ngang.
“Ví dụ như một người theo đuổi tớ nhé, thân phận là con trai của Lý Xuân Sinh – ông lớn ngành bất động sản thành phố Đông Hải. Anh ta đã tặng tớ một con xe xịn để lấy lòng tớ đấy”,
“Mặc dù tớ chả có cảm giác gì với anh ta, nhưng mà cái loại vô dụng như Lâm Hàn thì sống 10 đời cũng chả mua nổi một cái ấy chứ! Anh ta có tư cách cho cậu tình yêu sao?”
“Tiểu Lệ, cậu có điều kiện tốt, sống với cái loại đấy thì sẽ khổ cả đời thôi!”
“Nhã Thiến, xe sang xe xịn gì đó tớ không thích. Tớ chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, có một cuộc đời bình thường mà thôi. Lâm Hàn có tính cách rất tốt”, Dương Lệ nghiêm túc nói.
“Được, nếu cậu không có hứng thì tớ sẽ hỏi cậu câu này”, Chu Nhã Thiến lập tức đáp lời.
“Chưa nói đến cái khác, giờ áp lực cuộc sống quá nhiều, tất cả mọi chuyện từ sinh con, bác sĩ y tá, sữa uống, học hành thì đều phải tiêu tiền! Ít cũng phải mấy trăm ngàn đó!”
“Cái tên Lâm Hàn đó lấy ra được số tiền kia sao? Đến con của mình mà anh ta còn không nuôi được nữa kìa! Nói đơn giản thì anh ta còn chẳng có tư cách để sinh con đẻ cái đâu!”
Chu Nhã Thiến càng nói càng hăng.
“Cái loại này không đáng để cậu phải tốn thời gian và tinh lực vào! Là bạn thân của cậu, tớ có nghĩa vụ khuyên cậu và Lâm Hàn ly hôn!”
“Nhã Thiến!”, giọng nói của Dương Lệ trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng không cảm xúc.
“Lấy ai theo người đó, tớ đã lấy Lâm Hàn thì chính là vợ của anh ấy. Cho dù anh ấy không có tiền, vô dụng, thì tớ sẽ không ly hôn anh ấy đâu! Chịu khổ thì sao nào, chỉ cần được ở bên anh ấy là tớ đã vui mà mãn nguyện lắm rồi”.
“Vì chúng ta là bạn thân, cho nên tớ không muốn phải nghe thêm một câu nào nói tớ với Lâm Hàn ly hôn từ cậu nữa. Tớ không muốn vì chuyện này mà làm hỏng tình cảm bạn bè bấy lâu nay của chúng ta”.
Giọng nói của Dương Lệ cực kỳ nghiêm túc, không hề giả tạo.
“Haiz”.
Chu Nhã Thiến không nói nữa mà chỉ thở dài, tức giận vì nói mãi mà Dương Lệ không nghe.
Cô ta không hiểu nổi, cái thứ nghèo đói vô tích sự như Lâm Hàn có ưu điểm gì mà khiến cho Dương Lệ chung thủy như vậy.
“Chủ tịch Chu, bên ngoài có một người tên Lâm Hàn, nói là chồng của kế toán Dương, muốn vào gặp cô ấy”, trợ thủ của Chu Nhã Thiến đột nhiên tiến vào nói.
“Lâm Hàn đến?”
Dương Lệ và Chu Nhã Thiến đều sửng sốt.
“Cho anh ta vào!”
Chu Nhã Thiến không tình nguyện nói, trong lòng đầy sự khinh bỉ. Mỗi lần gặp cái tên phế vật như Lâm Hàn đều khiến cô ta khó chịu.
Lần gặp trước đó là vào lúc Dương Lệ kết hôn. Từ khi thấy Lâm Hàn, Chu Nhã Thiến đã đưa luôn tiền mừng rồi bỏ đi mà không thèm uống rượu.
Cô gái tốt như Dương Lệ mà lại lấy thứ vô dụng như Lâm Hàn. Chu Nhã Thiến càng nghĩ càng tức.
…
Ít lúc sau, Lâm Hàn mang hộp trang sức vào phòng làm việc của Dương Lệ.
“Chồng, sao anh lại đến đây!”
Dương Lệ đứng dậy, vui vẻ nghênh đón.
“Anh vừa mua chút quà cho em nên đến tặng em luôn”.
Lâm Hàn mỉm cười, đưa hộp trang sức ra. Dòng họ đã giải trừ hạn chế của anh, sau này anh có thể cho Dương Lệ cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nhất.
“Đây là… Tiffany & Co?”, Chu Nhã Thiến nhìn thấy logo trên hộp, ánh mắt sáng lên, hơi bất ngờ.
Điều cô ta bất ngờ không phải là Tiffany & Co, vì trong nhà cô ta cũng có không ít đồ xa xỉ rồi.
Mà cô ta bất ngờ vì một người nghèo kiết xác như Lâm Hàn lại mua nổi hộp trang sức của Tiffany & Co.
“Chồng ơi, đây là…”
Dương Lệ nhìn thấy logo Tiffany & Co, miệng cô há hốc thành chữ O, kinh ngạc vô cùng.
“Lúc kết hôn, anh chưa tặng em được trang sức kim cương gì, nay anh bù đắp cho em”, Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, cười ấm áp.
“Haha, Lâm Hàn, anh coi Lệ là đồ ngốc à? Anh dám dùng loại mánh khóe này để lừa gạt tình cảm của cậu ấy sao!”
Chu Nhã Thiến cười khẩy, tiến lên trước, nhìn Lâm Hàn.
“Anh nói rõ đi, hộp bên trong có phải hàng giả không? Nếu tôi đoán không nhầm thì cái hộp khéo còn đắt hơn cả trang sức đấy!”
Ánh mắt Chu Nhã Thiến ác độc. Chỉ cần nhìn cũng biết cái hộp bên ngoài chắc chắn là hàng thật. Trong nhà cô ta có mấy bộ trang sức Tiffany & Co, hộp giống hệt hộp mà Lâm Hàn đang cầm trong tay.
Rõ ràng là Lâm Hàn đã lấy từ đâu đó một cái hộp thật, rồi nhét hàng giả vào bên trong, lấy giả làm thật, lừa gạt tình cảm của Dương Lệ.
“Hàng giả?”
Lâm Hàn lại sửng sốt. Anh đã mua hết năm trăm ngàn đó, sao có thể là giả được?
“Nghe nói chồng của kế toán Dương nghèo kiết xác từ lâu rồi, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt!”
Một số nhân viên khác trong phòng cũng tò mò nhìn qua.
“Nghe nói chồng của kế toán Dương là loại vô tích sự ăn không ngồi rồi đấy, chẳng có nổi một công việc bình thường!”
“Kế toán Dương lấy anh ta khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!”
“Đã nghèo thì chớ, lại còn mua hàng giả tặng vợ giữa bàn dân thiên hạ, không sợ bị vạch trần hay sao? Mặt dày thật!”
“Đây lại thành vấn đề nhân cách rồi!”
Nhất thời, cả phòng làm việc xôn xao hẳn lên.
Ánh mắt họ nhìn Lâm Hàn trở nên khinh bỉ, trào phúng, coi thường.
Chương 4: Ăn trộm
Những lời xì xào đó tuy không lớn nhưng lại rơi vào tai Lâm Hàn và Dương Lệ.
Lâm Hàn cười nhạt, thần sắc không đổi, không quan tâm chút nào.
Với thân phận của anh, hoàn toàn không phải quan tâm đến những lời nói đó.
Dương Lệ thì đỏ mặt, cô biết rõ số tiền mà chồng mình có chắc chắn chưa đến một ngàn tệ!
Một ngàn tệ thì không thể mua nổi hàng Tiffany & Co, Dương Lệ nhìn thấy hộp quà đó liền cho rằng Lâm Hàn đã mua hàng giả.
Nhưng, như vậy thì sao chứ!
Chỉ cần là quà của Lâm Hàn thì cô đều vui!
“Cảm ơn chồng nhiều!”
Vẻ mặt Dương Lệ vui vẻ, nhận lấy quà, cười tươi như một đứa trẻ.
Lâm Hàn cũng vui vẻ cười, có vợ như thế, anh còn đòi gì hơn nữa?
“Tiểu Lệ, sao cậu lại ngây thơ như thế chứ!”
Chu Nhã Thiến không thể chịu nổi nữa. Cô ta đi đến cạnh Dương Lệ, tức giận nói.
“Rõ ràng món Tiffany & Co này là đồ giả do cái tên vô dụng kia cầm đến để lừa gạt tình cảm của cậu!”
“Mua hàng giả để tặng quà, anh ta không chỉ là một tên vô dụng nghèo hèn mà nhân cách của anh ta cũng có vấn đề đấy! Sao cậu còn không mau ly hôn với anh ta đi?”
“Hàng giả thì làm sao?”, Dương Lệ ngẩng đầu, hỏi lại: “Hàng giả cũng là quà, chỉ cần là của chồng tớ tặng, tớ đều thích hết!”
“Hơn nữa, nhân cách của chồng tớ thế nào không cần cậu phải chỉ!”, ánh mắt Dương Lệ lạnh lùng: “Nhã Thiến, nếu cậu còn bảo tớ với chồng tớ ly hôn thì tớ sẽ từ chức và đi luôn, tình bạn của chúng ta cũng coi như chấm hết!”
Thái độ của Dương Lệ quyết đoán vô cùng.
Chu Nhã Thiến tức đến nghiến răng, không ngờ Dương Lệ lại vì nhân cách của một tên nghèo hèn mà lại bị lừa đến mức độ này.
“Tiểu Lệ, cậu thật sự quá ngây thơ!”, Chu Nhã Thiến thở dài: “Tớ biết, Lâm Hàn đã từng cứu mạng cậu nên cậu mới lấy anh ta”.
“Nhưng cứu mạng và kết hôn là hai chuyện khác nhau, cậu việc gì phải… Haiz!”
Chu Nhã Thiến không nói tiếp được nữa, lại thở dài.
“Ơn cứu mạng?”
Người trong phòng nghe vậy thì mới bừng tỉnh.
Bảo sao Dương Lệ lại cam tâm tình nguyện lấy một tên khố rách áo ôm như Lâm Hàn, hóa ra là Lâm Hàn từng cứu cô!
Lâm Hàn này số đỏ thật, đúng là phúc tổ tám đời thì mới lấy được người vợ như Dương Lệ.
“Hàng giả?”
Lâm Hàn chau mày, nhìn Chu Nhã Thiến: “Sao cô lại bảo đây là hàng giả?”
“Hở?”
Chu Nhã Thiến sửng sốt, nhìn Lâm Hàn rồi cười xùy: “Tôi còn cho rằng cái loại mua hàng giả như anh sẽ giống con rùa rụt đầu, không dám nói chuyện cơ đấy! Không ngờ anh còn dám lên tiếng, cũng coi như là đàn ông!”
“Lâm Hàn, hỏi câu này hơi thừa đấy!”
“Trang sức của Tiffany & Co rẻ cũng khoảng bảy tám mươi ngàn, trong nhà tôi có mấy bộ cơ! Mà tôi tính cả người anh chắc còn chưa nổi bảy, tám trăm cơ, thế thì sao mua nổi Tiffany & Co?”
“Anh nói xem, đó không phải là hàng giả thì là gì?”
Chu Nhã Thiến lạnh lùng chất vấn.
Cả đám người đều nhìn về phía Lâm Hàn, xem anh giải thích như thế nào, muốn cười vào mặt anh.
Lâm Hàn cười nhạt, lười giải thích, nói thẳng.
“Cô mở ra xem là biết có phải giả hay không ngay”.
“Tôi chỉ chờ câu này của anh thôi!”
Chu Nhã Thiến mắt sáng lên, lập tức lấy hộp trang sức, thuần thục mở ra.
“Chồng…”
Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vô cùng lo lắng.
Tuy cô không ngại việc Lâm Hàn mua hàng giả để làm cô vui, nhưng cảm giác bị vạch trần trước mặt mọi người thế này không tốt chút nào.
Nhưng Dương Lệ lại thấy sự bình tĩnh và vững vàng trong mắt Lâm Hàn, giống như không sợ gì hết.
Ánh mắt này khiến lòng Dương Lệ bình tĩnh lại.
“Mọi người cùng qua đây xem có phải là giả không nào!”
Tất cả mọi người cùng vây vào nhìn.
Hộp trang sức được mở ra, Chu Nhã Thiến cũng nở nụ cười đắc ý.
Lần này vạch trần được Lâm Hàn, cho dù Dương Lệ vẫn yêu anh ta thì trong tiềm thức cũng bắt đầu nảy sinh một chút khúc mắc.
Cứ lâu dần, Chu Nhã Thiến khuyên mãi, cộng thêm áp lực cuộc sống, cô ta tin rằng Dương Lệ sẽ ly hôn với Lâm Hàn thôi!
Dù sao tính cách con người cũng không chịu nổi thử thách mà!
“Tiểu Lệ, tớ làm vậy cũng vì tốt cho cậu thôi. Cái thứ như Lâm Hàn không xứng với cậu”, Chu Nhã Thiến thầm nói.
“Khi cậu ly hôn với Lâm Hàn, tớ sẽ tìm cho cậu một người mạnh hơn Lâm Hàn gấp mười lần, cho cậu cuộc sống thoải mái. Khi ấy cậu sẽ cảm ơn tớ thôi!”
Một giây sau, hộp trang sức được mở ra, trang sức bên trong được bày ra trước mặt mọi người.
Bông tai vô cùng tinh xảo xinh đẹp, hoa văn sinh động như thật.
Vòng cổ gia công tinh xảo, bạch kim trắng thuần, vừa xa xỉ vừa sang trọng.
Vòng tay bóng loáng tinh tế, nếu đeo lên tay, khí chất sẽ tăng gấp bội…
Thu hút sự chú ý của người khác nhất là viên kim cương màu lam ở giữa kia.
Nhẫn kim cương được cắt tinh tế điêu luyện sắc sảo, mỗi một mặt dưới ánh đèn đều chiếu sáng rạng rỡ, cao quý trang nhã, giống như là nước mắt thiên sứ, để cho người ta nhìn thấy lần đầu tiên, liền khó mà rời mắt.
…
Vào giây phút nhìn thấy số trang sức này, cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn đi.
Hít!
Qua một lúc lâu sau mới có tiếng hít khí lạnh vang lên.
“Đây… Đây thật sự là trang sức của Tiffany & Co!”
Người làm việc tại công ty tài chính Thiên Hải đều có mắt nhìn và biết được trang sức bên trong tuyệt đối là hàng thật!
Chu Nhã Thiến cũng sửng sốt. Cô ta có thể nhìn một phát là biết được đây có phải giả hay không.
Nhất là nhẫn kim cương màu lam ở giữa. Cô ta đã nhìn thấy nó ở cửa hàng Tiffany & Co hai ngày trước, còn định mua về.
Nhưng chiếc nhẫn này được tạo từ kim cương xanh, công nghệ cắt đẳng cấp nhất của Đức, một viên ba trăm ngàn!
Tuy Chu Nhã Thiến bỏ ra được ba trăm ngàn nhưng cô ta vẫn thấy không cần thiết, không đáng để mua một cái nhẫn kim cương với số tiền lớn như vậy.
Khoan đã!
Ánh mắt Chu Nhã Thiến sáng lên, cỡ như Lâm Hàn sao có thể đột nhiên có nhiều tiền như vậy được. Nguyên hộp này chắc phải hơn bốn trăm ngàn đấy!
Theo những gì cô ta biết, cho dù Dương Lệ có tích cóp tiền hai năm đi nữa thì cũng không nhiều vậy được. Sao Lâm Hàn lại có nổi hơn bốn trăm ngàn chứ?
Lẽ nào…
Nghĩ đến đây, mắt Chu Nhã Thiến giật giật, tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Cô ta đặt lại hộp trang sức, nói với Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, anh trộm đồ không liên quan gì đến tôi hết!”
“Nhưng trước khi đến đồn cảnh sát và ngồi tù thì tôi chỉ có một yêu cầu, đó là lập tức ly hôn với Tiểu Lệ!”
“Loại như anh ngồi tù thì được, nhưng đừng làm Tiểu Lệ bị vạ lây!”
Biểu cảm của Chu Nhã Thiến lạnh băng, ngữ khí cũng mạnh mẽ vô cùng.
Cô ta cho rằng Lâm Hàn không thể nào có được hơn bốn trăm ngàn để mua trang sức.
Nhưng giờ chỉ có một lời giải thích cho việc Lâm Hàn mang đến bộ trang sức hàng thật như vậy thôi.
Đó là Lâm Hàn đã ăn trộm!
Mọi người nghe được câu này thì nhất thời hiểu ra, đúng vậy, sao Lâm Hàn lại có thể mua được trang sức quý giá như vậy chứ. Rõ ràng là Lâm Hàn đã ăn trộm!
“Không ngờ Lâm Hàn này lại là kẻ cắp!”
“Đây không phải là vấn đề nhân cách nữa rồi, hành động của anh ta là phạm pháp, phải ngồi tù!”
“Bộ trang sức trị giá hơn bốn trăm ngàn. Ít cũng phải ngồi tù hai, ba mươi năm!”
“Chỉ mong trước đó anh ta sẽ ly hôn với kế toán Dương, nếu không, cô ấy sẽ tiêu đời mất! Có một người chồng là kẻ trộm!”
“Số trang sức này rõ ràng là đi ăn trộm về!”
Chương 5: Tôi sẽ kiện cô tội vu khống
“Trộm á?”
Lâm Hàn sửng sốt, anh bỗng nghĩ tới một video ngắn.
Một người giàu đi ăn quán ven đường với nữ thần, nữ thần sẽ cảm thấy người đó bình dị, tiết kiệm.
Cậu trai nghèo tiết kiệm mấy tháng tiền lương mua túi xách cho nữ thần, nữ thần lén mang tới cửa hàng kiểm tra xem nó là thật hay giả.
Tình cảnh hiện tại của Lâm Hàn khá giống với video ấy.
Còn nguyên nhân xảy ra chuyện này thì đương nhiên là vì người ta cảm thấy anh có tiền hay không!
“Đúng là hiện thực xã hội!”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, anh bỗng thấy cảm khái.
“Cái gì? Trộm?!”
Dương Lệ lập tức trợn tròn mắt, ngay sau đó, đôi mắt của cô đỏ hoe, nước mắt tuôn ra như mưa.
“Chồng à, em biết anh yêu em, nhưng anh thực sự không cần làm chuyện đó…”
Rõ ràng đồ trang sức là thật, Lâm Hàn thì lại không thể mua được những thứ này.
Vậy thì chỉ có thể giải thích rằng anh đã lấy trộm số trang sức ấy.
Nghĩ đến đó, Dương Lệ đau lòng không thôi, cô nghẹn ngào nói:
“Chồng à, chúng ta đi tự thú có được không? Như vậy thì sẽ giảm được mấy năm…”
“Anh yên tâm, cho dù anh phải ngồi tù thì em cũng không ly hôn với anh đâu… Hu hu hu…”
“Tiểu Lệ, đến lúc này rồi mà vì sao cậu vẫn không chịu tỉnh ngộ vậy!”, nghe vậy, Chu Nhã Thiến cảm thấy mình sắp tức điên lên rồi, cô ta quát to:
“Lâm Hàn là kẻ trộm, anh ta lấy trộm trang sức đá quý! Nếu chỉ nghèo thì cũng đã đành, nhưng làm như vậy thì lại là vấn đề về nhân phẩm đạo đức, anh ta đã phạm tội đấy!”
“Loại người như thế cả đời này cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu! Vì sao cậu còn muốn đi theo anh ta! Mau ly hôn với anh ta đi, loại đàn ông như thế này thực sự không xứng với cậu!”
Càng nói, Chu Nhã Thiến càng kích động và phẫn nộ, cô ta không thể hiểu nổi, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt chứa đầy sự khinh thường và trào phúng.
“Đúng thế, kế toán Dương, bây giờ ly hôn thì vẫn còn kịp!”
Đám người trong văn phòng cũng khuyên bảo.
“Nếu đợi đến khi anh ta bị bắt mới đi ly hôn thì phiền toái lắm đó!”
“Lâm Hàn đã phạm pháp rồi, vì sao cô còn một lòng một dạ với anh ta chứ?”
“Lâm Hàn!”
Nói với Dương Lệ chẳng có tác dụng gì, Chu Nhã Thiến bèn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Hàn, nói bằng giọng điệu lạnh lẽo như trời đông giá rét:
“Bây giờ tôi cảnh cáo anh, nếu anh là đàn ông thì lập tức ly hôn với Tiểu Lệ đi!”
“Tôi không cho phép anh đùa bỡn với tình cảm của Tiểu Lệ, bởi vì anh không xứng với cậu ấy!”
“Trước khi nói những câu này, làm phiền cô nhìn tên trên hóa đơn trước đi có được không?”, Lâm Hàn liếc xéo Chu Nhã Thiến.
“Nói tôi là kẻ trộm, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống đấy”.
“Hử?”
Giọng nói của Chu Nhã Thiến hơi khựng lại, cô ta cười lạnh nói: “Đến lúc này rồi mà anh còn không chịu thừa nhận mình là kẻ trộm, cứ nằng nặc chống chế!”
Vừa nói, Chu Nhã Thiến vừa mở hộp trang sức và lấy hóa đơn ra.
Dây chuyền, hoa tai, nhẫn kim cương, vòng tay, tất cả cộng lại là năm trăm ngàn, trên đó viết tên người mua là Lâm Hàn.
“Thì đã sao?”
Chu Nhã Thiến chẳng thèm để ý tới, cô ta tiện tay ném hóa đơn sang một bên:
“Công nghệ bây giờ phát triển, làm giả một tờ hóa đơn thì có gì mà khó? Chỉ có điều tôi không ngờ rằng anh lại làm giả cả hóa đơn cho đống đồ trang sức mà mình ăn trộm được, đúng là cẩn thận đấy nhỉ!”
“Nhưng tôi vạch trần lời nói dối của anh là bởi vì tôi biết trong đây có một chiếc nhẫn kim cương xanh! Tôi còn là hội viên thẻ vàng của Tiffany & Co nữa. Mới một thời gian trước tôi tới cửa hàng của bọn họ, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể xác nhận được anh có phải kẻ trộm hay không”.
“Lâm Hàn, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, lập tức làm thủ tục ly hôn với Tiểu Lệ, sau đó cút vào tù đi!”, Chu Nhã Thiến tiếp tục nói:
“Đừng đợi đến khi tôi gọi điện thoại, xác nhận anh là kẻ trộm rồi giật cái tấm vải thưa che mắt thánh của anh xuống”.
“Tùy cô, thích thì cứ gọi đi”, Lâm Hàn xòe tay ra, anh chẳng thèm để ý tới.
“Anh!”
Chu Nhã Thiến tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng kịch liệt:
“Được, được lắm, anh đã thế thì đừng trách tôi không nể mặt anh!”
Vừa nói, cô ta vừa lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, còn mở cả loa ngoài.
Lúc trước khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương xanh này, Chu Nhã Thiến đã xin số điện thoại của nhân viên cửa hàng, để sau này muốn mua thì sẽ liên lạc luôn cho tiện.
Nếu Chu Nhã Thiến nhớ không nhầm thì nhân viên ấy tên là Sở Tiêu Tiêu.
Cuộc gọi được kết nối.
“Xin chào, Tiffany & Co xin nghe. Chào cô Chu, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô ạ?”, giọng nói nhẹ nhàng lễ phép của Sở Tiêu Tiêu vọng ra, cả văn phòng đều nghe thấy.
Mồ hôi lạnh rịn ra lòng bàn tay của Dương Lệ. Mọi người cười cợt nhìn cảnh này, chờ đợi thời khắc Lâm Hàn xấu mặt.
Sở Tiêu Tiêu có lưu số của tất cả hội viên trong Tiffany & Co, cô ta biết người bên kia điện thoại là Chu Nhã Thiến, là hội viên thẻ vàng của Tiffany & Co.
Chỉ những người từng mua sắm từ năm trăm ngàn trở lên ở Tiffany & Co thì mới có tư cách để trở thành hội viên thẻ vàng.
Sở Tiêu Tiêu nhất định phải cẩn thận tiếp đón những người như vậy.
Đương nhiên, nếu là những khách hàng sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm triệu, cho dù không tới mua hàng ở Tiffany & Co thì Tiffany & Co cũng sẽ tặng thẻ vàng hay thẻ bạch kim gì đó.
“Chào cô, tôi muốn hỏi là hiện giờ chiếc nhẫn kim cương mà tôi thích một thời gian trước còn bán không?”, Chu Nhã Thiến hỏi thẳng luôn.
“Xin lỗi cô Chu, chiếc nhẫn kim cương ấy mới được một anh khách mua rồi ạ”, Sở Tiêu Tiêu trả lời.
“Có người mua rồi?”, Chu Nhã Thiến khẽ giật mình, cô ta trợn to mắt: “Cô có chắc là có người mua chứ không phải bị lấy trộm không?”
“Cô Chu nói đùa rồi, tủ của Tiffany & Co chúng tôi được làm từ kính chống đạn, cả cửa hàng được giám sát 24/24, không có một góc chết nào, đồng thời có mười mấy bảo vệ trông chừng, làm sao có thể bị lấy trộm được”, Sở Tiêu Tiêu hơi cạn lời, không ngờ Chu Nhã Thiến lại hỏi ra câu như thế.
Trong xã hội hiện nay, việc theo dõi giám sát phát triển, trên cơ bản không thể xảy ra chuyện trộm cướp trong cửa hàng vàng bạc đá quý được.
Cho dù xảy ra thì e là còn chưa kịp thủ tiêu tang vật thì cũng đã bị cảnh sát bắt được rồi.
Chỉ có kẻ ngốc mới nảy sinh suy nghĩ cướp cửa hàng vàng bạc đá quý, nó có khác gì cướp ngân hàng đâu.
“Vậy tôi muốn biết ai mua nó thì có được không?”, Chu Nhã Thiến lại hỏi.
Nếu không phải bị lấy trộm thì chỉ có một cách giải thích.
Lâm Hàn cướp của người ta!
Có người đi mua chiếc nhẫn kim cương xanh ấy, Lâm Hàn theo dõi rồi cướp giật. Cướp xong, anh lại giả tạo hóa đơn, tặng cho Dương Lệ làm quà.
“Hơ… Chuyện này không tiện tiết lộ đâu ạ”, Sở Tiêu Tiêu nói: “Vị khách ấy là hội viên quyền lực của Tiffany & Co, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ thông tin riêng tư của khách hàng, mong cô Chu thông cảm”.
“Được rồi!”
Chu Nhã Thiến gật đầu, cô ta hơi thất vọng, thuận miệng hỏi:
“Là một người tên là Lâm Hàn mua hả?”
“Cô Chu, sao cô lại biết là anh Lâm Hàn mua? Cô biết anh ấy ạ?”, lúc này, Sở Tiêu Tiêu nói.
Vừa dứt lời là Sở Tiêu Tiêu thay đổi sắc mặt, cô ta bắt đầu lo lắng vì biết mình đã mắc sai lầm,
Chu Nhã Thiến cố tình dụ cô ta nói ra thông tin của khách hàng đây mà.
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Sở Tiêu Tiêu ơi là Sở Tiêu Tiêu, không ngờ mày lại mắc phải cái sai lầm này.
Sở Tiêu Tiêu hối hận đến mức giậm chân liên tục. Haizz, ai bảo tấm thẻ đen quyền lực có hiệu lực toàn cầu của Lâm Hàn khiến người ta chấn động quá cơ, đến mức cô ta mất tập trung, chỉ muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông tên là Lâm Hàn đó.
Người ta chỉ thuận miệng dụ thôi mà đã để lộ thông tin của khách hàng rồi.
Trong lúc Sở Tiêu Tiêu hối hận thì ở đầu bên kia điện thoại, biểu cảm của Chu Nhã Thiến cứng đờ lại, trong mắt hiện lên nét khó tin.
Cả văn phòng chìm vào yên tĩnh!
Chương 6: Anh có muốn thử xem không?
Ánh mắt của tất cả mọi người trong văn phòng đều mang theo nét khó tin, nhìn Lâm Hàn với vẻ khiếp sợ và khó hiểu.
Trang sức Tiffany & Co… Thật sự là do Lâm Hàn mua!
“Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó được!”
Chu Nhã Thiến lắc đầu, cô ta không thể tin nổi. Sao cái thứ nghèo kiết xác như Lâm Hàn lại có thể mua được trang sức trị giá năm trăm ngàn của Tiffany & Co cơ chứ.
Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã xác định được rằng người mua chính là Lâm Hàn.
“Chồng à…”
Dương Lệ mở to mắt, miệng há thành hình chữ “O”, chính cô cũng không tin được.
“Không thể nào, chẳng lẽ Lâm Hàn trúng xổ số rồi sao?”
“Đúng thế, nếu không thì sao lại mua được trang sức đắt giá như thế!”
Mọi người trong văn phòng xì xào bàn tán.
Lâm Hàn chẳng buồn nói chuyện với những người đó. Anh đưa hộp trang sức cho Dương Lệ, mỉm cười nói:
“Vợ à, đã kết hôn gần một năm rồi mà anh chưa bao giờ tặng quà cho em, đây là món quà đầu tiên của anh”.
Đương nhiên cũng có cả món quà thứ hai, thứ ba nữa, Lâm Hàn thầm nghĩ trong lòng.
“Cám ơn chồng!”
Dương Lệ kích động đến mức đôi mắt ngấn lệ rưng rưng.
Cô giang hai cánh tay ra ôm lấy anh.
“Hạnh phúc quá!”
“Đúng thế, tặng món quà quý giá như thế ngay trong văn phòng!”
“Bao giờ tôi mới gặp được người bạn trai tốt như thế đây”.
Một vài nữ nhân viên trong văn phòng nhìn Dương Lệ bằng ánh mắt hâm mộ.
“Hiện tại đang là giờ làm việc!”
Chu Nhã Thiến nhíu mày, cô ta liếc nhìn mọi người, mang theo sự uy nghiêm.
Hiện tại Chu Nhã Thiến đang rất khó chịu.
Cô ta bị cái tên nghèo hèn Lâm Hàn làm sượng mặt ngay trước mặt người!
Thấy tổng giám đốc nổi giận, mọi người đều sợ hãi, vội vàng rút ánh mắt về và tiếp tục làm việc.
“Chồng à, em phải đi làm việc tiếp đây”, Dương Lệ buông Lâm Hàn ra.
“Anh ở đây với em”.
Lâm Hàn cười nói.
Công việc của Dương Lệ rất bận, hơn nữa còn thường xuyên tăng ca. Lâm Hàn ở lại luôn với cô, đến chín giờ mới từ công ty tài chính Thiên Hải trở về.
Lạch cạch.
Bọn họ dùng chìa khóa mở cửa.
“Mệt quá, ngày nào cũng phải tăng ca”.
Dương Lệ xoa bóp bả vai, nét mặt khá phờ phạc.
Cô vịn một tay vào tường, thân thể yểu điệu cúi xuống để thay giày.
Động tác ấy của cô làm bờ mông gơi cảm hiện lên trước mắt Lâm Hàn.
Dương Lệ là một cô gái cao gầy, chiều cao một mét sáu mươi bảy, cặp chân thon dài, bộ ngực đầy đặn, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, cộng với khí chất dịu dàng trên người, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ rung động.
Nhìn người đẹp trước mắt, ngọn lửa râm ran bùng lên từ bụng dưới của Lâm Hàn, khiến anh phải nuốt nước bọt.
Nhưng ngọn lửa ấy mới nhen lên là lập tức tắt ngấm luôn.
“Haizz, vẫn chưa được…”
Lâm Hàn thầm than trong lòng.
“Chồng à”.
Dương Lệ đã thay giày xong rồi, quay đầu lại và nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hàn, dường như cô nghĩ tới điều gì đó.
Đôi mắt to của Dương Lệ đảo một vòng, sau đó cô bỗng chủ động cởi áo ra.
Vừa cởi ra là dáng người thướt tha của Dương Lệ lập tức hiện ra trước mặt Lâm Hàn.
Cô mặc một một chiếc áo ngực ren màu đen bên trong, vùng ngực căng tròn cùng khe rãnh sâu khiến người ta khó mà dời mắt được.
“Anh có muốn thử xem không?”
Dương Lệ dịu dàng mở miệng, cô vươn ngón tay trắng ngần ra, lướt qua cổ và vùng ngực của mình.
Lâm Hàn gật đầu, anh ôm Dương Lệ vào lòng.
Vừa ôm lấy cô là hương thơm trên người Dương Lệ lập tức xộc vào mũi anh.
Lâm Hàn cảm nhận rõ rằng mình có phản ứng.
Khuôn mặt của Dương Lệ cũng đỏ lên, dường nhưng phát hiện ra có thứ gì đó đang chọc vào mình.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy biến mất.
Lâm Hàn rủn ra.
“Haizz, vẫn chưa được”.
Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ nhỏ Lâm Hàn đã bị một chứng bệnh, nói đơn giản ra thì chính là không lên được.
Đối với một người đàn ông, không lên được là một chuyện làm tổn thương nặng nề đến lòng tự trọng, nhất là với những người đàn ông đã kết hôn, nó sẽ ảnh hưởng tới sự ổn định của mối quan hệ vợ chồng.
Dương Lệ kết hôn với Lâm Hàn từ một năm trước. Vào một buổi tối, Dương Lệ uống say, bất cẩn ngã xuống sông, Lâm Hàn đã cứu cô lên.
Cô gái Dương Lệ lương thiện đã lấy thân báo đáp.
Nào biết sau khi kết hôn, cô mới phát hiện ra Lâm Hàn không lên nổi.
Thế nhưng Dương Lệ không hề coi thường Lâm Hàn, thường xuyên tìm thầy tìm thuốc chữa trị cho anh.
Một năm trôi qua, mối quan hệ vợ chồng của bọn họ không hề rạn nứt vì chuyện này, ngược lại còn bền vững hơn.
Hơn nữa đến tận bây giờ, Dương Lệ vẫn giữ lần đầu tiên cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn luôn rất cảm động về chuyện này.
“Chồng à, bây giờ y học phát triển như thế, kiểu gì cũng sẽ chữa được bệnh của anh thôi”, Dương Lệ khuyên nhủ.
“Hơn nữa em cũng không có nhu cầu quá lớn về phương diện đó, chuyện ấy không quan trọng. Điều chúng ta phải làm hiện giờ là cố gắng kiếm tiền, tiết kiệm thật nhiều tiền”.
Trên mặt Dương Lệ chỉ toàn sự nghiêm túc: “Chỉ có như vậy thì mới có tiền chữa bệnh cho anh”.
Lâm Hàn gật đầu, nhưng trong anh lại đang nghĩ khác:
“Bây giờ sự hạn chế của mình đã được cởi bỏ rồi, bảo gia tộc nghiên cứu chế tạo thuốc chữa bệnh “không lên được” cũng không có vấn đề lớn lao gì, ngày mai phải đi nói với ông Vân mới được”.
Lâm Hàn tin rằng với khả năng của gia tộc, việc nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc cho anh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Còn nữa nè chồng, hôm nay anh lấy đâu tiền ra mua trang sức cho em vậy?”, Dương Lệ lại hỏi, đây là sự nghi hoặc lớn nhất của cô lúc này.
“Chuyện này ấy hả, hôm nay chồng em tới cửa hàng xổ số, thuận tay mua một tờ, thế là trúng được năm trăm ngàn”, Lâm Hàn cười, anh không định nói chuyện gia tộc đã cởi bỏ sự hạn chế của mình cho Dương Lệ nghe, tránh mang lại một số phiền phức.
“Năm trăm ngàn!”
Dương Lệ mở to đôi mắt: “Sau đó anh mang năm trăm ngàn đó đi mua đồ trang sức của Tiffany & Co cho em ấy hả?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Chồng à… Anh!”, Dương Lệ chau mày, cô cắn răng, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng:
“Thôi bỏ đi, mua thì cũng đã mua rồi, nhưng chồng này, anh lãng phí quá rồi đấy! Em phải làm việc rất nhiều năm mới kiếm được năm trăm ngàn đó!”
Dương Lệ tiếc nẫu ruột, cô nài nỉ:
“Chồng à, anh thấy như thế này có được không, em mang trang sức đi trả lại, chưa biết chừng sẽ lấy lại được khoảng ba trăm, bốn trăm ngàn”.
“Anh cũng biết tình hình kinh tế nhà chúng ta mà, nếu trả lại trang sức thì có thể tiết kiệm ba trăm, bốn trăm ngàn đó, sau này dùng nó để chữa bệnh cho anh”.
Dương Lệ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Hàn cảm động không thôi, Dương Lệ là một người vợ biết chăm lo cho gia đình.
Anh giơ tay vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Vợ à, lúc kết hôn, anh không có nhẫn kim cương tặng em, mấy thứ trang sức đó là thứ mà anh bù lại, chúng có ý nghĩa đặc biệt, sao có thể mang trả được chứ?”
“Không có tiền thì có thể kiếm, nhưng đồ trang sức để kết hôn thì có lý nào lại mang trả”.
Thấy Lâm Hàn kiên quyết như thế, Dương Lệ do dự giây lát, đến cuối cùng vẫn gật đầu:
“Thôi được rồi, vậy thì không trả lại nữa. Nhưng sau này nếu có tiền thì chúng ta phải tiết kiệm một chút, dù sao áp lực cuộc sống bây giờ lớn lắm, làm gì cũng cần đến tiền”.
“Anh biết rồi, sau này anh sẽ tiết kiệm mà”.
Lâm Hàn chỉ cười chứ không nói nhiều nữa.
…
Sáng hôm sau, chờ Dương Lệ đi làm, Lâm Hàn gọi vào một dãy số mà khá lâu rồi anh không liên lạc.
Cuộc gọi được kết nối.
“A lô, ông Vân”, Lâm Hàn bình tĩnh mở miệng.
“Cậu chủ, là cậu sao?”
Giọng nói của một ông lão vang lên trong điện thoại, mang theo sự kích động, ngạc nhiên và không dám tin.
Chương 7: Đồn Hoa Đông
“Là tôi”, Lâm Hàn nói.
“Có thể nhận được điện thoại của cậu chủ, lão già như tôi chết cũng không tiếc”, ông Vân xúc động nói: “Có vẻ như những hạn chế của gia đình đối với cậu chủ đã được dỡ bỏ. Chúng ta đã hơn mười năm rồi chưa nói chuyện với nhau!”
“Đúng vậy, sức khỏe của bố tôi và gia đình thế nào rồi?”, Lâm Hàn hỏi.
“Ông chủ sức khỏe vẫn dồi dào, thường xuyên nhắc đến tên của cậu, nói rằng có lỗi với cậu vì đã khiến cho cậu khổ sở nhiều năm như vậy. Cơ nghiệp của gia tộc cũng đang không ngừng phát triển và mở rộng”, ông Vân nói.
“Tốt quá”, Lâm Hàn cảm thấy nhẹ nhõm: “Nhân tiện, nhà tôi đã có cách chữa trị cho vấn đề thể chất của tôi chưa?”
“Cậu chủ cứ yên tâm, ngay khi dỡ bỏ hạn chế thì thuốc của cậu đã được nghiên cứu xong, trong hai ngày này sẽ được vận chuyển bằng đường hàng không đến, đồn trưởng Đồn Hoa Đông sẽ đích thân đưa nó cho cậu”, ông Vân nói một cách nhanh chóng.
“Đồn Hoa Đông sao?”
Lâm Hàn gật đầu, gia tộc đã thành lập cơ sở quản lý ở nhiều nơi khác nhau trong vùng Hoa Hạ, ở thành phố Đông Hải chính là Đồn Hoa Đông của gia tộc.
Ngoài ra còn có Đồn Hoa Nam, Đồn Hoa Bắc, Đồn Đông Bắc, Đồn Tây Bắc, Đồn Tây Nam, người phụ trách mỗi nơi đều giữ trọng trách nặng nề, nếu là thời xưa thì vai trò của họ cũng tương tự như các quan chức chính ở biên cương.
“Tôi hiểu rồi, trước tiên cứ như vậy đi, ông Vân, tôi cúp máy đây”, Lâm Hàn nhẹ nhàng nói.
“Vâng thưa cậu chủ, nếu có gì thắc mắc thì cứ liên hệ với tôi”, ông Vân ở bên kia nói ngay.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn đã suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình.
Anh quyết định tìm một công việc.
Với tài sản hiện tại của anh thì thật ra cũng không cần tìm việc làm, nhưng quá nhàn rỗi cũng không ổn, chi bằng tìm một công việc nhẹ nhàng để làm.
Lâm Hàn lấy điện thoại di động mở phần mềm tìm việc, thậm chí còn không thèm đọc yêu cầu ứng tuyển mà đã nộp hồ sơ cho mọi công ty.
Cho dù không tìm được việc thì Lâm Hàn cũng không quan tâm.
Đúng như dự đoán của Lâm Hàn, một ngày chỉ có vài công ty gọi đến, sau khi biết được học vấn và kinh nghiệm của Lâm Hàn thì họ đều từ chối.
Vào buổi chiều, đột nhiên, điện thoại của Lâm Hàn lại reo lên.
“Chồng ơi, không ổn rồi, bố nhập viện rồi! Ông đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt!”
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Dương Lệ truyền đến.
“Sao bố lại nhập viện đột ngột vậy? Sức khỏe của bố không tốt sao?”, Lâm Hàn lập tức hỏi.
“Em cũng không biết lý do cụ thể. Em đang trên đường đến bệnh viện Nhân dân. Anh cũng đến đây luôn đi!”, giọng Dương Lệ nói như khóc.
“Được!”
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn bắt taxi đến Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Hải.
Mặc dù không có nhiều tình cảm với Dương Cảnh Đào, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà, việc Dương Cảnh Đào nhập viện vẫn khiến Lâm Hàn rất lo lắng.
Vì là giờ cao điểm buổi tối sau khi tan sở, giao thông tắc nghẽn nên Lâm Hàn phải mất cả tiếng đồng hồ mới đến được bệnh viện Nhân dân.
Sau khi hỏi y tá và biết được Dương Cảnh Đào đang ở phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng sáu, Lâm Hàn vội vã đi đến lối vào thang máy, nhưng rồi thấy rằng ở đó rất đông người.
Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải là bệnh viện cấp cao nhất và lớn nhất ở thành phố Đông Hải, số lượng bệnh nhân đổ về không thể đếm xuể.
Lâm Hàn không muốn mất thời gian nên đi thẳng lên cầu thang bộ để leo lên tầng sáu.
“Phù… cuối cùng cũng lên tới nơi”.
Anh thở hổn hển, lưng đẫm mồ hôi, leo lên tầng sáu, cảm giác chân đã nặng như chì và vô cùng đau nhức.
“Có vẻ như sau này mình phải tập thể dục nhiều hơn”.
Lâm Hàn mở cửa và nhìn thấy Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường bệnh với một ống oxy được cắm vào mũi, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt và đôi mắt nhắm chặt.
Vợ anh là Dương Lệ cùng với chị cả Dương Duyệt và anh rể Triệu Tứ Hải đều đã vội vã chạy đến.
Ngoài ra còn có một số bà con họ Dương, các chú, bác, cô, dì năm sáu người đến xung quanh, đang nói chuyện cùng nhau.
Thấy Lâm Hàn bước vào, mọi người đều nhìn anh với vẻ khinh thường.
“Ha, đứa con rể vô dụng đã đến rồi!”
“Chồng ơi…”
Hai mắt của Dương Lệ đỏ hoe, nước mắt chảy ra, cô chạy tới ôm Lâm Hàn, cả người run lên, giọng nói nghẹn ngào:
“Bác sĩ nói rằng tình trạng của bố rất nghiêm trọng, ông ấy bị đau tim… hu hu…”
“Sẽ không sao đâu”, Lâm Hàn vỗ vỗ lưng Dương Lệ, nhẹ giọng an ủi.
“Ha, đứa con rể như cậu cũng còn biết đến đây sao!”
Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn chế nhạo: “Cuối cùng cũng chẳng phải là người nhà họ Dương của chúng tôi. Biết tin bố tôi bị bệnh nặng mà phải chờ lâu như vậy mới đến nơi. Cậu hoàn toàn không quan tâm tình trạng của bố tôi ra sao!”
“Chị à, giờ cao điểm buổi tối tắc đường, đến cả thang máy tôi còn không có để đi…”
Lâm Hàn mở miệng giải thích, nhưng Dương Duyệt đã trực tiếp ngắt lời anh:
“Tôi không quan tâm đến lời bạo biện của cậu đâu. Tôi chỉ thấy cậu đã đến muộn tận hai tiếng! Hừm, muộn như vậy mới đến, tôi nghĩ chắc cậu đang mong chờ cái chết của bố tôi lắm. Cậu không muốn nghe ông ấy tức giận với cậu đúng không!”
“Lâm Hàn biết bố bị bệnh vậy mà lại đến chậm chạp như vậy!”, các cô chú của Lâm Hàn bắt đầu bàn tán.
“Rốt cuộc người con rể này không coi nhà họ Dương là gia đình của mình”.
“Nếu không có họ Dương, cái thứ rác rưởi này đã chết đói ngoài đường rồi!”
“Đúng là đứa vong ân bội nghĩa!”
Mọi người đã bàn tán rất nhiều.
“Chị à, sao chị có thể nói như vậy với Lâm Hàn! Chị không thấy toàn thân anh ấy đổ mồ hôi sao?”, Dương Lệ phản bác, có chút tức giận.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng nói về em rể Lâm Hàn nữa”, Triệu Tứ Hải cười nói.
Anh ta mặc một bộ vest, một chiếc cặp da cắp ngang hông, cộng với bờ vai rộng bóng bẩy, trông anh ta cứ như một ông chủ.
“Em trai Lâm Hàn không có ô tô nên chỉ có thể đi taxi, đường xá lại tắc nghẽn như vậy, đến muộn là chuyện bình thường”.
Triệu Tứ Hải liếc nhìn Lâm Hàn, một tia giễu cợt lóe lên trong mắt anh ta, rồi anh ta lại nói:
“Nếu em trai Lâm Hàn đã ở đây rồi, mà bố chúng ta lại đang bất tỉnh, nên tạm thời hãy để tôi quyết định việc trong gia đình!”
“Hãy để tôi nói ý kiến của mình. Chi phí nằm phòng ICU hiện tại của bố là tám ngàn một ngày, nhưng khu này chỉ ở mức trung bình trong Bệnh viện Nhân dân. Tôi nghe bạn tôi nói rằng Bệnh viện Nhân dân có một khu cấp cao, và chỉ người ở cấp ủy thành phố mới có thể chuyển đến, chỗ đó đầy đủ điều kiện sinh hoạt, mỗi ngày chỉ tốn hai mươi ngàn thôi, cũng không nhiều”.
Khi nói điều này, giọng Triệu Tứ Hải tràn đầy tự hào, cứ như thể hai mươi ngàn một ngày chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với anh ta.
“Ý kiến của tôi là chuyển bố đến khu cao cấp nhất. Bố của chúng ta đã làm việc chăm chỉ cả đời, nuôi dạy con cái, bây giờ ông ấy bị bệnh, chúng ta đương nhiên phải cho ông ấy sự chăm sóc tốt nhất!”
“Bác sĩ nói, bố của chúng ta dự kiến sẽ nằm viện khoảng nửa tháng, mỗi ngày hai mươi ngàn, tổng cộng ba trăm ngàn”.
Nghe vậy, Dương Lệ nhíu mày, mơ hồ không biết Triệu Tứ Hải định nói gì tiếp theo.
Lâm Hàn tất nhiên có thể nhìn thấy dụng ý trong từng câu nói, nhưng biểu hiện của anh rất bình thường, hoàn toàn không quan tâm một chút nào.
“Ý của tôi là chuyển bố chúng ta lên khu vực cao cấp nhất, chi ra ba trăm ngàn đối với tôi cũng không nhiều lắm, nhưng em trai Lâm Hàn là con rể thì cũng nên cố gắng hết sức!”, Triệu Tứ Hải cười nói:
“Tôi đoán là Lâm Hàn cũng không có nhiều tiền, vậy trong ba trăm ngàn thì để tôi đưa cho hai trăm ngàn, còn phần cậu một trăm ngàn. Lâm Hàn nghĩ sao?”
“Một trăm ngàn!”
Dương Lệ trợn tròn mắt, tiền gửi vào thẻ ngân hàng của cô chỉ có tầm ba mươi ngàn đến bốn mươi ngàn, cô ấy có thể kiếm một trăm ngàn này ở đâu ra?
“Sao nào, Lâm Hàn, cậu đúng là đồ bỏ đi, một trăm ngàn cũng không lấy ra được! Cậu phải biết là chúng tôi đã chi phần nhiều hơn cậu rồi!”
Chương 8: Làm ơn mắc oán
Dương Duyệt lập tức liếc nhìn Lâm Hàn, giọng nói lạnh lùng chế giễu:
“Đã nhận ơn nghĩa của nhà người ta thì phải biết trả ơn đi chứ. Cậu đã gia nhập vào nhà họ Dương của tôi thì bố của tôi cũng là bố của cậu! Bây giờ bố tôi ốm nặng, kêu cậu làm tròn chữ hiếu thì cậu lại không quan tâm đến sống chết của bố tôi sao? Cậu có phải là con người không?”
“Chị cả…”
Gương mặt của Dương Lệ lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch vì những lời nói của Dương Duyệt.
Ngược lại, Triệu Tứ Hải chỉ đứng một bên mà không nói thêm lời nào, khóe miệng mang theo ý cười.
“Vẫn là Tứ Hải hào phóng, một phát lấy ra hai trăm ngàn không chớp mắt!”
“Cùng là con rể, làm sao có thể chênh lệch quá lớn vậy chứ!”
“Để cho Lâm Hàn trả một trăm ngàn sao, cái thứ bỏ đi đó trả được một ngàn là đã tốt lắm rồi ấy chứ!”
“Tứ Hải có tiền, còn Lâm Hàn là đồ bỏ đi, bộ có thể cùng so sánh hay sao?”
Những người họ hàng lại bắt đầu bàn tán.
“Chồng à, chúng ta đi ra ngoài một lát”.
Dương Lệ đưa tay ra kéo Lâm Hàn ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Dương Lệ không thể nhịn được nữa mà bắt đầu khóc lớn.
“Hu hu hu… tại sao, tại sao chị cả trong nhà mà lại đối xử như vậy với chúng ta!”
Nước mắt của cô chảy thành dòng: “Họ đã quên lúc họ không có tiền thì tháng nào em cũng đưa tiền cho họ sao?”
“Bây giờ họ có tiền, vậy mà họ lại đi công kích và làm chúng ta xấu hổ ở khắp mọi nơi… tại sao… tại sao chứ?”
Dương Lệ càng khóc càng khó chịu, thân thể không ngừng run rẩy.
Lâm Hàn cũng thở dài trong lòng, có lẽ chỉ là có người không nhìn ra được người khác có cuộc sống tốt hơn mình nên thích đi gây chuyện khắp nơi.
“Hu hu hu… Thật sự là muốn ức hiếp nhà chúng ta sao? Cái gì là bất hiếu chứ, bọn người đạo đức giả!”
Dương Lệ đột nhiên ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàn kiên quyết:
“Chồng à, anh về nhà ngay, trả lại những đồ trang sức đó, sau đó đổi lấy tiền trả phí phòng ICU!”
“Không phải là muốn hiếu thảo sao? Thôi thì cứ trả hết tiền chữa bệnh và nằm viện cho bố, không cần nhà chị cả trả một xu nào hết!”
Lâm Hàn không ngạc nhiên chút nào, anh biết Dương Lệ là một người phụ nữ bên ngoài trông có vẻ mềm yếu nhưng thật sự bên trong rất mạnh mẽ.
“Không cần làm vậy”, Lâm Hàn cười nói: “Anh còn có một trăm ngàn, bây giờ chuyển cho em, em giao cho anh rể đi. Vì bọn họ có rất nhiều tiền và sẵn sàng chi ra số tiền lớn này nên cứ để họ chi”.
Giá trị hiện tại của Lâm Hàn khiến anh chẳng tội gì mà đấu với Triệu Tứ Hải chỉ mấy trăm ngàn.
“Hả?”
Dương Lệ giật mình: “Chồng à, sao anh còn nhiều tiền như vậy?”
“Anh đã trúng tờ vé số năm trăm ngàn, và bộ trang sức đó thật ra chỉ có bốn trăm ngàn mà thôi, nên anh đương nhiên còn một trăm ngàn trên người rồi”.
“Thì ra là như vậy”, Dương Lệ đột nhiên hiểu được, liền nói: “Một trăm ngàn này anh đừng chuyển cho em, anh tự đưa cho anh rể đi”.
“Không phải anh ta coi thường anh sao, cho rằng anh không trả nổi một trăm ngàn, vậy thì tự anh đưa tiền ra cho anh ta sáng mắt!”
Lâm Hàn gật đầu nói: “Vợ à, vậy em vào trước đi, anh đi vệ sinh cái đã”.
“Vâng”.
Lâm Hàn vào phòng vệ sinh, lấy điện thoại di động ra gọi cho ông Vân.
“Vâng, cậu chủ”, giọng của ông Vân cất lên trong điện thoại.
“Giúp tôi làm một việc”, Lâm Hàn trực tiếp nói.
“Cậu chủ cứ nói cho tôi biết cậu cần gì, tôi nhất định sẽ làm cho cậu”, ông Vân lập tức nói.
“Chà, giúp tôi chuyển một bệnh nhân tên là Dương Cảnh Đào đang nằm trong Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Hải đến phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp nhất của bệnh viện, và làm điều đó càng sớm càng tốt”, Lâm Hàn quả quyết nói.
Ông Vân nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ liên lạc với người của gia tộc ở Đồn Hoa Đông, trong vòng mười phút nữa sẽ xong!”
“Được rồi”.
Cúp máy, Lâm Hàn trở về phòng bệnh.
“Anh rể, tôi chuyển một trăm ngàn cho anh nhé”, Lâm Hàn dửng dưng nói, móc điện thoại di động ra.
“Ồ?”
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều sững sờ, chẳng lẽ Lâm Hàn có thể lấy ra được một trăm ngàn?
Lâm Hàn quá lười biếng để nói thêm những điều vô nghĩa, nhanh chóng chuyển một trăm ngàn cho Triệu Tứ Hải. Thẻ đen có giá trị toàn cầu của anh, chỉ cần anh muốn rút tiền mặt là có thể rút ngay năm mươi triệu.
Chuyển một trăm ngàn đương nhiên là không thành vấn đề.
Một lúc sau, Triệu Tứ Hải nhận được tin nhắn thông báo nhận tiền.
“Lâm Hàn này thật sự có thể lấy ra được được một trăm ngàn?”, Triệu Tứ Hải nhìn tin nhắn, cứ nghĩ mình hoa mắt.
“Ha ha, vừa rồi sao tôi không thấy Lâm Hàn và Dương Lệ ra ngoài nhỉ?”, bà mợ của Lâm Hàn cười chế nhạo:
“Rõ ràng là Dương Lệ vừa chuyển tiền cho Lâm Hàn, sau đó để Lâm Hàn chuyển tiền cho Tứ Hải để không làm khó Lâm Hàn!”
“Đúng, hẳn là như vậy!”
“Nếu không thì làm sao Lâm Hàn có thể kiếm được một trăm ngàn để lấy ra chứ!”
Chị cả Dương Duyệt cau mày nhìn Dương Lệ:
“Tiểu Lệ, chị không ngờ em sẽ trả được một trăm ngàn đó. Lương của em là tám ngàn một tháng, trừ thuế, trừ bảo hiểm và tiền nhà thì chỉ còn hơn bảy ngàn, lại còn phải nuôi Lâm Hàn. Em muốn tiết kiệm được một trăm ngàn đó thì ít nhất cũng phải cần hai ba năm!”
“Ha, không ngờ chị lại tính toán đến tiền của em dữ vậy!”
“Khi đó chị đến cầu cứu em, em đều nói mình hết tiền, tiền bắt xe để đi làm còn không đủ. Xem ra toàn là nói dối!”
Dương Lệ ngẩn người, cô không ngờ rằng chị gái mình lại thật sự nói ra điều này.
Khi Dương Duyệt cầu cứu Dương Lệ, cô thật sự còn không có đủ tiền để bắt xe đi làm.
Một trăm ngàn đó không phải của cô mà là của Lâm Hàn.
Dương Duyệt nói tiếp: “Nói dối, lúc đó chị đã nói rất thương cảm, vậy mà không ngờ em lại bí mật giấu tiền! Không ngờ em lại nói dối chị rằng em không có tiền!”
“Chị à, không phải như vậy…”
Dương Duyệt run lên vì tức giận, nét mặt vô cùng lạnh lùng.
Chuyện cứu viện cho chị gái là vì tình cảm, chứ không phải là nghĩa vụ!
Hơn nữa Dương Lệ đã không nói dối Dương Duyệt!
Dương Lệ dù thế nào cũng không ngờ tới kết quả này! Cô lại bị gọi là kẻ nói dối!
“Được rồi, đừng nói nữa!”, Dương Duyệt ngắt lời Dương Lệ, lạnh lùng nói:
“Bây giờ đã không phải là năm đó nữa, tôi cũng có tiền, tiền cứu viện của cô năm đó, bây giờ xem ra cô chỉ coi là của bố thí cho tôi mà thôi! Tôi sẽ nhớ kỹ!”
Dương Lệ nghiến răng, nhưng cô không nói được gì, cô không biết phải nói thế nào.
Cô không ngờ rằng cô lại vướng vào loại chuyện làm ơn mắc oán này.
“Bây giờ đã có đủ tiền, tôi sẽ liên lạc với bạn tôi để giúp bố được chuyển lên phòng bệnh cao cấp”, Triệu Tứ Hải lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“A lô, Tứ Hải hả”, giọng nói trên điện thoại nghe không hề có cảm tình.
“Sư đoàn trưởng Trương”, Triệu Tứ Hải cười nói.
“Sư đoàn trưởng Trương…”
Những người họ hàng đứng xung quanh vểnh tai lên, nét mặt hơi thay đổi khi nghe đến cái tên này.
“Có thể là người của một đơn vị chính phủ?”
“Chắc là vậy. Tôi nghe nói rằng gần đây Tứ Hải đã tham gia vào các dự án của chính phủ. Việc biết các nhân viên chính phủ là điều bình thường”.
“Đúng vậy, Tứ Hải thật sự có thể quen biết những nhân vật cao cấp trong chính phủ!”
“Lại nhìn Lâm Hàn kia, so sánh với người ta thì đúng là một trời một vực!”
“Im lặng! Im lặng! Đừng làm phiền Tứ Hải nói chuyện với các nhân vật chính phủ!”
Những người họ hàng kia nhìn Triệu Tứ Hải, ánh mắt bỗng trở nên kinh ngạc và kính trọng.
Triệu Tứ Hải tất nhiên có thể cảm nhận được những ánh mắt này, nên trên mặt tràn đầy vẻ tự hào, liếc xéo Lâm Hàn, sau đó nói:
“Sư đoàn trưởng Trương, tôi đã nói chuyện với anh về việc chuyển người nhà đến phòng bệnh cao cấp hơn. Chuyện thế nào rồi?”
Chương 9: Chuyển phòng bệnh thuận lợi
Trong khi Triệu Tứ Hải và sư đoàn trưởng Trương đang nói chuyện điện thoại, thì giám đốc Sở Y tế thành phố Đông Hải, Vương Vi Dân đang ở trong văn phòng.
Reng… reng…
Điện thoại văn phòng đổ chuông.
“A lô, ai đó?”, Vương Vi Dân nhấc điện thoại lên và đặt nó vào tai.
Vương Vi Dân năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, mái tóc lưa thưa, đôi mắt sâu thăm thẳm, ở độ tuổi này không mấy ai có thể leo lên vị trí như ông ta.
“Là tôi, Thẩm Hoài Xuân đây”, một giọng nói trầm thấp truyền ra từ điện thoại.
“Ồ, anh Thẩm!”
Vương Vi Dân ngồi thẳng dậy, giọng nói của ông ta ngay lập tức trở nên tôn kính.
Ông ta không ngờ rằng một người như Thẩm Hoài Xuân sẽ gọi điện cho ông ta.
Thẩm Hoài Xuân, người phụ trách Đồn Hoa Đông, nắm trong tay 1/4 huyết mạch kinh tế của cả vùng Hoa Đông, và là một nhân vật lớn của toàn Hoa Đông.
So với Thẩm Hoài Xuân thì một giám đốc Sở Y tế nhỏ nhoi như Vương Vi Dân thậm chí còn không phải là một hạt cát.
“Giúp đỡ một việc”, Thẩm Hoài Xuân nói ngắn gọn ở đầu dây bên kia.
“Anh Thẩm có việc gì thì cứ ra lệnh đi ạ”, Vương Vi Dân mỉm cười, Thẩm Hoài Xuân nhờ ông ta giúp đỡ, cũng tương đương với việc Thẩm Hoài Xuân nợ ông ta một ân tình!
Có thể khiến Thẩm Hoài Xuân mang ơn người khác, nếu vận dụng hợp lý sự ưu ái này, ông ta chắc chắn sẽ leo lên vị trí Thường vụ Thành ủy chỉ trong vòng năm năm!
“Cậu hãy thông báo cho những người ở Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Hải, yêu cầu họ chuyển một bệnh nhân tên là Dương Cảnh Đào đến phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp nhất của bệnh viện, làm điều đó càng sớm càng tốt”, Thẩm Hoài Xuân nói.
“Được, được, được! Tôi sẽ làm ngay!”
Vương Vi Dân nói ngay, việc này đối với ông ta mà nói thì chỉ cần phẩy tay một cái.
“Được rồi, cậu chủ của chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này”, Thẩm Hoài Xuân nói xong liền cúp điện thoại.
“Cậu chủ…”
Hai mắt Vương Vi Dân lóe lên như là nghĩ tới cái gì, ngay sau đó đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Chẳng lẽ vấn đề ủy thác này là…”
Vương Vi Dân hít một hơi thật sâu, nén lại sự phấn khích và bàng hoàng trong lòng, nếu ông ta được người đó chiếu cố thì không thể nào không leo lên được đầu bảng danh sách đề cử Thường vụ Thành ủy!
Ông ta lập tức hét lên: “Thư ký Trần, nối máy cho tôi đến Bệnh viện Nhân dân Đông Hải… Không, tôi sẽ tự gọi!”
——-
Tại bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải.
“Thật ngại quá, Tứ Hải, tôi không thể làm chuyện này”, trong điện thoại, sư đoàn trưởng Trương xin lỗi, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng.
“Sao?”, nét mặt Triệu Tứ Hải hơi thay đổi, ngưng lại một chút rồi nói: “Sư đoàn trưởng Trương, trước đây…”
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, muốn vào phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp thì ít nhất cũng phải là cán bộ cấp cục, bố vợ của cậu chẳng qua chỉ là một người bình thường”, sư đoàn trưởng Trương nói:
“Nếu là hai ngày trước thì tôi còn có thể làm được, nhưng trong khoảng thời gian này khả năng có cán bộ đi kiểm tra là rất lớn. Tôi không thể vì giúp cậu làm mấy chuyện cỏn con này mà làm mất đi vị trí hiện tại của mình”.
Vừa dứt lời thì tiếng bíp bíp đã vang lên trong điện thoại.
Sư đoàn trưởng Trương đã cúp máy.
“Tứ Hải, thế nào rồi?”
Thấy Triệu Tứ Hải cúp máy, mấy người họ hàng kia đều chạy đến hỏi thăm.
Triệu Tứ Hải cũng đã từng trải qua sóng gió lớn, tuy rằng sư đoàn trưởng Trương từ chối anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy có chút thất vọng, nhưng trên mặt anh ta cũng không nhìn ra một chút thay đổi nào.
Anh ta cười nói: “Sư đoàn trưởng Trương nói sẽ cố gắng làm việc này, nhưng không có gì đảm bảo”.
“Đúng vậy, suy cho cùng thì phòng ICU cao cấp nhất không phải là nơi mà người bình thường có thể nằm”.
“Nhưng Tứ Hải có thể liên lạc với những người của chính phủ, nên mối quan hệ của cậu ấy cũng rất tuyệt vời!”
Ông cậu của Lâm Hàn bật ngón tay cái cho Triệu Tứ Hải với vẻ ghen tị:
“Con trai tôi năm nay muốn thi công chức, Tứ Hải, cậu hãy giúp chúng tôi với!”
“Cậu à, cậu đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho cháu!”, Triệu Tứ Hải vỗ ngực nói.
Đúng lúc này, một vị bác sĩ mặc áo trắng từ ngoài phòng bệnh đột nhiên bước vào.
Vị bác sĩ này khoảng năm mươi tuổi, đeo kính cận dày cộp, nhưng ánh mắt sắc bén, từ trên người như tỏa ra hào quang.
Ngay khi bước vào, ông ta nhìn lướt qua đám đông và nói:
“Người nhà của bệnh nhân Dương Cảnh Đào là ai?”
“Là tôi”.
Đôi mắt Triệu Tứ Hải sáng lên, anh ta chào hỏi: “Tôi là con rể của nhà họ Dương, Triệu Tứ Hải”.
“Hóa ra là cậu Triệu”.
Bác sĩ kia nhìn Triệu Tứ Hải, trong mắt hiện lên một tia nịnh nọt: “Xin chào cậu, tôi là Lý Cường, viện trưởng của bệnh viện nhân dân Đông Hải. Tôi vừa nhận được tin tức liền đặc biệt tới đây để sắp xếp cho ông Dương Cảnh Đào chuyển phòng bệnh”.
“Sao?”
Triệu Tứ Hải sửng sốt, còn cho rằng mình nghe lầm.
Không phải sư đoàn trưởng Trương đã nói không giúp anh ta giải quyết chuyện này sao? Tại sao sau cuộc gọi, viện trưởng bệnh viện lại đến ngay?
Hơn nữa, điều này dường như làm anh ta rất hài lòng!
Viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Hải, liệu có cần phải làm hài lòng người nhà bệnh nhân không?
“Vẫn là Tứ Hải tuyệt với nhất!”
Ngay khi nghe thấy điều này, những người họ hàng liền thay đổi sắc mặt và bắt đầu bàn tán.
“Không ngờ chỉ một cuộc điện thoại đã có thể chuyển phòng bệnh cho Dương Cảnh Đào!”
“Thì đó, anh không nghe thấy sao, người vừa rồi Tứ Hải gọi chính là cán bộ chính phủ đó!”
“Tứ Hải quan hệ rộng thật đó!”
“Còn cái đồ bỏ đi Lâm Hàn kia, cho dù có một trăm ngàn cũng có ích lợi gì?”
“Có tiền cũng chẳng được việc, đâu có khiến cho bố chuyển phòng bệnh được!”
Triệu Tứ Hải ngay lập tức mỉm cười nói:
“Vậy thì làm phiền viện trưởng Lý rồi!”
Nói xong, anh ta hơi cúi người với Lý Cường.
“Ấy, cậu Triệu, đừng khách sáo với tôi chứ!”
Biểu hiện của Lý Cường thay đổi, ông ta nhanh chóng bước tới để đỡ Triệu Tứ Hải, trông có vẻ tâng bốc:
“Được giúp cậu là vinh dự của tôi!”
Lý Cường nói xong thì lau mồ hôi trên trán, tựa hồ đang thật sự sợ hãi.
“Chờ 15 phút nữa thì ông Dương sẽ có thể đươc sắp xếp chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp nhất của bệnh viện chúng tôi!”
Vừa dứt lời, bốn năm y tá đã bước vào, bắt đầu thu xếp.
“Được… được rồi!”
Triệu Tứ Hải không khỏi ngẩn ngơ, vị viện trưởng này đối xử quá tốt với anh ta!
Có lẽ là do sư đoàn trưởng Trương, nếu không có sư đoàn trưởng Trương, Lý Cường đã không đối xử với anh ta theo cách này.
Khi về xem ra phải đi cảm ơn sư đoàn trưởng Trương một chuyến rồi!
Một lúc sau, việc chuyển phòng bệnh đã hoàn tất, và Dương Cảnh Đào đã được chuyển thành công đến phòng ICU cao cấp nhất của Bệnh viện Nhân dân.
Một đám người đang ở trong phòng bệnh mới.
“Nhìn cái phòng bệnh cao cấp này mới rộng rãi làm sao, ánh sáng tốt, trang thiết bị cũng tối tân nhất!”, những người thân thích xung quanh bàn tán rất nhiều.
“Nghe nói có y tá chuyên nghiệp chăm sóc 24/24, khác hẳn với phòng bệnh vừa rồi!”
“Đúng vậy, tất cả những thứ này đều là công lao của Tứ Hải!”
“Cũng là con rể, nhưng chỉ cần nhìn qua một cái là thấy hơn kém thế nào rồi”.
“Không phải vậy đâu!”, Triệu Tứ Hải xua tay, trong lòng tự mãn nhưng lại giả bộ khiêm tốn:
“Chỉ là khả năng càng lớn, trách nhiệm càng lớn! Em trai Lâm Hàn còn chưa đủ tốt, vậy mới phải chú ý một chút. Là anh rể, cháu tất nhiên phải quan tâm nhiều chuyện hơn, thực lực cùng quan hệ cũng phải nhiều hơn!”
“Hơn nữa, lần này bố được chuyển đến phòng bệnh mới thuận lợi, cũng là nhờ sư đoàn trưởng Trương!”
“Nhìn xem, Tứ Hải thật khiêm tốn!”, ông cậu của Lâm Hàn chỉ tay vào Triệu Tứ Hải và lại bật ngón tay cái lên:
“Nếu thằng Lâm Hàn có thể bằng một góc của cháu thì tốt!”
Chương 10: Kẻ thất nghiệp
“Đúng đó, Lâm Hàn, cậu còn phải học hỏi thêm nhiều từ anh rể của mình!”
“Dù không có tiền và không có việc làm, nhưng ít nhất cũng phải làm một người đàn ông tốt! Đừng giả vờ đứng ngây ngốc ở đó. Anh rể của cậu đã làm rất tốt chuyện này, cậu phải mau cảm ơn anh rể mình đi!”
Mọi người chỉ trỏ về phía Lâm Hàn đang im lặng đứng một bên.
Lâm Hàn liếc nhìn mấy người họ hàng đó, nhưng vẫn không nói gì.
“Hừ, không biết trời cao đất rộng!”
“Cái thằng nhóc này, trong lòng xem ra là rất bất mãn!”
Ngay sau đó, điện thoại di động của Lâm Hàn vang lên.
Anh rời khỏi phòng bệnh và bắt điện thoại:
“Cậu chủ, bên Đồn Hoa Đông báo lại rằng mọi việc đã xong, Thẩm Hoài Xuân đã gọi điện cho giám đốc Sở Y tế thành phố Đông Hải và yêu cầu ông ta làm việc ngay”, giọng của ông Vân truyền đến:
“Bên cậu thì sao, Dương Cảnh Đào chuyển sang phòng bệnh cao cấp chưa?”
“Đã chuyển sang rồi, làm phiền ông quá ông Vân”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.
“Vậy thì tốt rồi”, ông Vân đáp.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn quay trở lại phòng bệnh.
“Tỉnh rồi!”
Đột nhiên, Dương Duyệt la lên.
Mọi người nhìn về phía giường bệnh, thấy Dương Cảnh Đào từ từ mở mắt tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút suy yếu.
“Bố, bố thấy thế nào rồi?”
Đám đông vây quanh họ một cách lo lắng.
“Cũng còn may, bố chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó thở”, Dương Cảnh Đào ho nhẹ: “Bố đang hút thuốc trong chiếc tẩu bằng ngọc bích do Tứ Hải gửi tặng ở nhà, không hiểu sao lại thấy đau tức ngực”.
“Bố, tim của bố đã không tốt rồi, nên bớt hút thuốc đi!”, Dương Lệ nói.
“Nhưng bây giờ tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!”, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn còn may là có Tứ Hải nên bố mới tỉnh lại ngay sau khi được chuyển đến khu cao cấp!”, Dương Duyệt nói.
“Đúng vậy! Dù sao môi trường cũng khác. Phóng bệnh vừa rồi ồn ào quá!”
“Chỗ đó không có được may mắn!”
Tất cả mọi người đều đồng ý.
“Phòng bệnh cao cấp gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, Dương Cảnh Đào thắc mắc hỏi.
Dương Duyệt lập tức kể lại chuyện vừa rồi.
Dương Cảnh Đào nghe xong, im lặng một hồi, sau đó đột nhiên nhìn Lâm Hàn, chế nhạo nói:
“Ha, không ngờ đứa bỏ đi cũng có ích, có thể lấy ra một trăm ngàn cho tôi khám bệnh”.
“Mặc dù số tiền này phải là của con gái tôi Tiểu Lệ, nhưng tôi nhận tâm ý này của cậu, sau này sẽ trả lại!”
Sau đó, ông ta lại nhìn Triệu Tứ Hải, lập tức nở một nụ cười ấm áp:
“Tứ Hải, lần này nhờ có con! Nếu không bố có thể không tỉnh lại được!”
“Bố à, đều là người nhà, đây là điều con nên làm!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười.
Dương Cảnh Đào gật đầu: “Mọi người đi ra ngoài hết đi, tôi mệt mỏi, tôi muốn nằm đây một mình”.
“Vâng thưa bố!”
Mọi người đều ra khỏi phòng bệnh vì sợ làm phiền Dương Cảnh Đào.
“Cậu Triệu, đây là nguyên nhân dẫn đến bệnh lý của bệnh nhân. Cậu nhìn xem”, một bác sĩ bước tới, mỉm cười đưa bản báo cáo cho Triệu Tứ Hải.
Viện trưởng vừa ra chỉ thị, nói rằng Triệu Tứ Hải có liên quan đến Vương Vi Dân giám đốc Sở Y tế, vì vậy anh ta cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Triệu Tứ Hải nhận được báo cáo, nhìn thấy nguyên nhân sinh bệnh bên trên, ánh mắt lóe lên.
“Bệnh nhân nghi do hít phải chất ẩm mốc, chức năng tim ban đầu không tốt dẫn đến bệnh tim tái phát. Đồng thời, chúng tôi phát hiện trong miệng bệnh nhân có một số bã thuốc lá”.
“Do đó, rất có thể bệnh nhân đã hút thuốc lá bị mốc nên gây ra cơn đau tim”.
“Thuốc lá mốc…”
Triệu Tứ Hải đã phản ứng ngay lập tức. Dương Cảnh Đào đã hút thuốc bằng chiếc tẩu ngọc mà anh ta tặng. Những mẩu thuốc lá bị mốc khiến cho ông ta bị đau tim.
“Không được, chuyện này chỉ có mình được biết mà thôi, nếu phát tán ra ngoài thì xấu hổ lắm”, Triệu Tứ Hải bình tĩnh nhét bản báo cáo vào trong cặp, mỉm cười nói:
“Làm phiền bác sĩ rồi”.
“Không phiền phức, nên làm mà!”, bác sĩ cũng cười nói.
“Vì bố cũng đã tỉnh, nên tất cả chúng ta đi đi”, Triệu Tứ Hải nói với mọi người: “Mấy ngày này tôi cũng không bận gì, có thể giao việc cho người dưới quyền để đến đây chăm sóc cho bố”.
“Tứ Hải thật là có hiếu!”
“Một ngày chăm sóc bố vợ thì cậu phải mất bao nhiêu tiền công chứ!”
“Ha ha, tình cảm gia đình sao có thể đong đếm được bằng đồng lương? Nhìn sao cũng thấy một người đàn ông biết chăm lo cho gia đình và hiếu thảo!”
“Lâm Hàn so với Tứ Hải, rõ ràng là khoảng cách rất xa! Cho tới bây giờ cậu ta còn không dám nói lời nào!”
Mọi người đều ca tụng anh ta.
Vì Triệu Tứ Hải muốn chăm sóc Dương Cảnh Đào, nên Lâm Hàn cũng không nói gì, rời bệnh viện cùng với Dương Lệ, đã sẵn sàng bắt taxi về nhà.
Lâm Hàn nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ tối, thành phố Đông Hải được bao phủ bởi đèn neon sặc sỡ, xe cộ nhộn nhịp, ồn ào và phồn hoa.
“Hả, Tiểu Lệ là cô sao?”
Vừa đi tới cửa bệnh viện, liền có tiếng nói truyền tới, không biết từ đâu ra.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một chiếc Audi A4L màu đen dừng lại gần đó, và một người đàn ông ló đầu ra từ cửa sổ xe.
Người đàn ông đó có mái tóc chia ba bảy, nước da trắng, đẹp trai ngời ngời, mặc bộ vest Versace cực kỳ đắt tiền, dáng người dưới bộ vest cũng rất đẹp, hiển nhiên là anh ta thường xuyên tập thể dục nên giữ dáng rất tốt.
Kiểu đàn ông này rất sát gái.
“Ngụy Vũ?”
Dương Lệ nhìn người đàn ông trước mặt, hồi tưởng lại một chút rồi thảng thốt.
“Là anh đây! Không ngờ lại gặp em ở đây, Tiểu Lệ!”
Ngụy Vũ lập tức kinh ngạc đáp, tiếp theo nhìn Lâm Hàn bên cạnh Dương Lệ, bất giác nhíu mày.
Người đàn ông bên cạnh Dương Lệ có vẻ hơi gầy, tuy rằng có khí chất rất đặc biệt, nhưng nhìn tổng thể quần áo mặc trên người chắc cũng không quá hai trăm tệ.
Tại sao người như vậy lại đi cùng Tiểu Lệ?
“Tiểu Lệ, đây là…”
Ngụy Vũ ngơ ngác nhìn Lâm Hàn, trong mắt không che giấu được sự thù địch.
“Đây là chồng tôi, Lâm Hàn”, Dương Lệ nắm lấy cánh tay Lâm Hàn nói.
“Em… đã kết hôn rồi sao?”
Ngụy Vũ sửng sốt, đứng ngồi không yên.
“Đúng vậy”, Dương Lệ nói thẳng.
“Ha ha, chúc mừng em”.
Ngụy Vũ tỉnh táo lại, cười ha ha nói: “Thật không ngờ anh ở nước ngoài một năm về nước thì em thật sự đã kết hôn rồi, anh còn đang định tiếp tục theo đuổi em… Không biết anh Lâm đây làm nghề gì?”
“Tôi thất nghiệp”, Lâm Hàn thành thật nói.
“Người thất nghiệp?”, Ngụy Vũ sửng sốt, sau đó cười nói: “Anh Lâm thật sự là một người rất can đảm. Đã có gia đình rồi mà vẫn muốn ăn ở không”.
Trong mắt Ngụy Vũ hiện lên vẻ khinh thường.
“Ngụy Vũ, chú ý lời nói của anh đi”, Dương Lệ lập tức phản bác: “Cho dù Lâm Hàn không có việc làm thì tôi cũng sẽ nuôi anh ấy! Đây là chuyện của chúng tôi, người ngoài không cần bình luận!”
“Đúng, đúng vậy, Tiểu Lệ, anh đã nói sai rồi”, Ngụy Vũ lập tức nở nụ cười, nhưng vẻ khinh thường trong mắt lại càng rõ hơn.
“Tiểu Lệ, anh đã ở nước ngoài một năm, chủ yếu là học quản trị kinh doanh. Bây giờ anh đang trở về nước để chuẩn bị thành lập công ty, đến bệnh viện Nhân dân để bàn chuyện kinh doanh với người phụ trách…”
“Tôi không quan tâm đến việc tại sao anh lại ở đây đâu”, Dương Lệ dửng dưng nói.
“Được rồi!”
Ngụy Vũ thất vọng, rồi lại nói: “Hai người về nhà sao? Tôi tiễn hai người!”
Anh ta nhìn chỗ ngồi kế bên ghế tài xế, sau đó lại nhìn Dương Lệ, nhưng chỉ xem Lâm Hàn như không khí.