Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 117: Cưỡng chế phá dỡ
"Nói gì thì nói cũng là hai cái rắc rối, vả lại còn có vẻ khó giải quyết nữa".
Ngô Xuyên khẽ than: "Rắc rối thứ nhất do tôi tự gây ra, đó chính là vấn đề dùng bạo lực để cưỡng chế phá dỡ và di dời".
"Tôi ký hợp đồng, giao công việc phá dỡ và di dời một khu vực trong khu Bành Hộ cho một người tên là Lưu Phú Quý. Đàn em của người này có một đội thi công, tôi thừa nhận lúc trước có nhận phong bì của Lưu Phú Quý nên mới giao công việc đó cho ông ta".
"Nhưng tôi không ngờ ông ta làm việc mà chẳng coi ai ra gì, chuyên gia dùng bạo lực để cưỡng chế, bắt chẹt kiếm thêm tiền khiến người dân chỗ đó khổ không thể tả, rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng".
Lâm Hàn gật đầu, nhưng không có tức giận. Ngô Xuyên sinh ra trên mảnh đất khu Bành Hộ này, đương nhiên sẽ có chút thiếu sót, làm sai việc là chuyện hết sức bình thường.
"Cho dù ký hợp đồng, giao hết khu vực bên ngoài cho ông ta thì anh là tổng phụ trách cũng phải có tiếng nói chứ. Nếu anh can thiệp vào việc dùng sức mạnh cưỡng chế phá dỡ và di dời thì Lưu Phú Quý kia dám làm bậy như vậy ư?", Lâm Hàn hỏi.
"Theo lý thuyết thì là như thế", Ngô Xuyên thở dài: "Nhưng tên Lưu Phú Quý kia không phải người thường, sau lưng ông ta có chỗ dựa".
"Có chỗ dựa?", ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.
"Đúng vậy, sau lưng ông ta có một người tên Từ Dũng của vùng xám", sắc mặt Ngô Xuyên trở nên nghiêm trọng.
"Từ Dũng?", Lâm Hàn lắc đầu, anh chưa từng nghe thấy tên này.
"Sau lưng Từ Dũng là Hoàng Báo - một ông trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải", Ngô Xuyên lại bổ sung thêm.
"Hóa ra là Hoàng Báo".
Tên này thì Lâm Hàn có nghe.
Người này là một ông trùm xã hội đen ở Vùng Xám của thành phố Đông Hải, tổ chức cho vay nặng lãi, kinh doanh sòng bạc, khu đèn đỏ và còn rất nhiều các trang cho vay nặng lãi trên mạng đều có liên quan tới ông ta.
Địa vị có thể sánh ngang với Trần Vô Cực.
Có điều, Trần Vô Cực là kiểu đã dần thoái ẩn, còn Hoàng Báo thì vẫn đang hoạt động sôi nổi.
"Sau lưng Lưu Phú Quý có dính đến Hoàng Báo, nên tôi không dám đụng tới ông ta, ông ta cũng sẽ không nghe lời tôi", Ngô Xuyên cười khổ:
"Bởi vì ông ta dùng bạo lực để cưỡng chế phá dỡ và di dời nên khu vực kia đã xảy ra vụ việc đổ máu. Ngày hôm qua, có một người dân bị đánh gãy hai chân, không có tiền nằm viện đành nằm vật vã ở nhà chờ chết".
Lâm Hàn cau mày, sắp xếp đền bù kị nhất là xảy ra đổ máu, nếu gây ra mạng người, vậy thì càng rắc rối hơn.
"Vợ tôi biết chuyện này không?"
Lâm Hàn hỏi, anh không muốn chuyện này đến tai Dương Lệ khiến cô buồn.
"Tạm thời thì tôi đã ém chuyện này xuống, nên cô Lâm vẫn không biết".
Ngô Xuyên nói: "Nhưng tôi đoán, nếu Lưu Phú Quý cứ làm thế nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng. Đến lúc đó, sự việc bị trình lên trên, áp lực cô Lâm phải gánh sẽ rất lớn. Nếu báo đài đưa tin thì áp lực đến từ dư luận có lẽ sẽ ảnh hưởng tới tiến triển của công trình cải tạo khu Bành Hộ".
Lâm Hàn gật đầu, biết sự nghiêm trong của việc này.
"Anh Hàn, còn một rắc rối nữa...", Ngô Xuyên mở miệng.
"Giải quyết xong cái thứ nhất đã, cái thứ hai nói sau đi", Lâm giơ tay lên, ngắt lời Ngô Xuyên: "Anh dẫn theo ít người đi đến khu vực Lưu Phú Quý phụ trách với tôi".
"Vâng!"
Ngô Xuyên lập tức cầm điện thoại gọi người tới, một lát sau, đã có mười mấy người đến.
"Anh Xuyên!"
"Anh Xuyên!"
"Anh Xuyên!"
Những người đó nhìn thấy Ngô Xuyên liền hô.
Bọn họ mặc quần áo lao động màu xanh, đội mũ bảo hiểm, tay cầm búa, xẻng, cưa điện trông như công nhân. Mái tóc nhuộm đủ màu sắc lúc trước cũng bị cắt hết.
"Gọi anh Hàn!", Ngô Xuyên lạnh mặt nói.
"Anh Hàn!"
Mười mấy người đó khom người với Lâm Hàn đồng thanh hô.
"Bọn họ vốn là những tên du côn, cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn chơi cờ bạc, không làm việc đàng hoàng".
Ngô Xuyên nói tiếp: "Sau khi tôi tiếp nhận công tác sắp xếp đền bù, thấy bọn họ rảnh quá không có gì làm nên bảo họ đến công trường đi làm. Giống y như công nhân bình thường, mỗi ngày làm việc, hàng tháng được lãnh lương. Đương nhiên, nếu phạm lỗi gì đó, vẫn sẽ bắt bọn họ lại".
Lâm Hàn gật đầu, cảm thấy Ngô Xuyên làm rất tốt điểm đó.
"Dẫn đường đi!", anh nhàn nhạt nói.
"Vâng, anh Hàn hãy đi theo tôi", Ngô Xuyên đi trước dẫn đường, đoàn người chậm rãi di chuyển vào sâu trong khu Bành Hộ.
Bên trong khu Bành Hộ vẫn chưa bắt đầu phá dỡ và di dời nên có rất nhiều người ở.
"Anh Hàn, chính là chỗ đó", Ngô Xuyên giơ ngón tay chỉ về phía trước.
Lâm Hàn nhìn theo thì thấy khu đất trước mặt có bảy tám chiếc xe xúc đất đang làm việc.
Rầm rầm...
Tiếng động cơ nổ ầm ầm đầy bụi đất bay khắp nơi.
Ầm...
Một mảng lớn nhà ở, vách tường sập xuống đất cuốn bụi đất bay mù mịt.
Còn có mấy căn nhà treo băng rôn màu trắng trên vách tường ghi:
"Tôi muốn ăn cơm, tôi muốn nhà, phản đối các biện pháp cưỡng chế".
"Phản đối dùng sức mạnh cưỡng chế phá dỡ và di dời".
Mé góc nhà, có vài người dân ngẩng đầu nhìn máy xúc đất, khóc lớn.
Lâm Hàn cau mày, biện pháp dùng bạo lực để cưỡng chế phá dỡ và di dời kia còn nghiêm trọng hơn trong suy nghĩ của anh.
"Hu hu hu, đừng đập nhà của tôi!"
"Cầu xin anh đừng đập mà!"
"Đập rồi thì sao tôi làm ăn buôn bán, sao mà sống được nữa! Hu hu hu!"
Có tiếng than khóc vang vọng lại.
Trước cửa một tiệm ăn sáng có hai mẹ con quỳ trên mặt đất, ôm nhau khóc rống.
"Khóc cái gì mà khóc, phiền muốn chết! Đập một căn nhà của đám dân đen khu Bành Hộ các người, đổi lại cho mấy người một trăm ngàn tệ, còn chê ít hả? Bà bán bánh bao thì có bán mười năm cũng chưa kiếm được nhiều tiền như vậy nữa là!"
Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên.
Bên cạnh tiệm ăn sáng đặt một cái bàn.
Quanh bàn ngồi bốn người đang chơi đánh bài, trên bàn đặt bia, hạt dưa, vịt nướng. Bọn họ vừa chơi vừa nhìn cưỡng chế phá dỡ và di dời, trông rất là sung sướng.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơi hói, đeo dây chuyền vàng, mặc vest xám bám đầy bụi, hốc mắt sâu hoắm, trong mắt đôi khi lóe lên vẻ sắc lạnh tàn nhẫn.
Người đó đúng là Lưu Phú Quý.
"Mà phải nói, bà mẹ kia trông cũng khá được đấy", nhìn hai mẹ con một lượt, cuối cùng ánh mắt Lưu Phú Quý dừng lại trên người phụ nữ.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, bộ ngực căng tròn, dáng người đẫy đà. Có điều, lúc này mặt mày lại đầy nước mắt, lớn tiếng khóc, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Bé gái trong lòng cô cũng chỉ ba bốn tuổi, nép trong lòng mẹ không ngừng khóc.
"Đừng đập mà!"
"Cầu xin mấy người đừng đập!"
"Tại sao lại đập nhà của tôi?"
Thấy máy xúc đất chạy tới, hai mẹ con quỳ trước cửa tiệm càng khóc thê thảm hơn, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Ầm ầm!
Xe xúc đất chạy tới trước mặt hai mẹ con, lái xe nhìn Lưu Phú Quý nói:
"Đội trưởng, làm sao giờ, hai người này cản đường nên không đập được".
"Ngu muốn chết, nếu không đập được thì xúc người đi trước, chẳng phải là được rồi sao?"
Lưu Phú Quý uống ngụm bia, không để ý nói.
"Vâng!"
Lái xe gật đầu, xe xúc đất giơ cần cẩu lên, đập về phía hai mẹ con.
"Á!"
Hai mẹ con ngẩng đầu lên nhìn, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
"Mẹ ơi!"
Bé gái nhắm mắt lại, ôm chặt lấy mẹ mình.
"Ông trời ơi, tại sao lai bất công với mẹ con tôi như thế!"
"Nếu muốn đập nhà của tôi thì bước qua xác tôi trước đi!"
Người phụ nữ ôm lấy bé gái, nhắm mắt lại ngồi im không nhúc nhích.
Mắt thấy cần cẩu sắp rơi xuống trên người hai mẹ con.
Vèo!
Một tiếng xé gió truyền tới.