Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 206: BBQ Phi Thường
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với khởi nghiệp cho lắm. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Khởi nghiệp nghe có vẻ hay nhưng chắc chắn là rất mệt, rất khổ, chẳng có lợi ích gì, sao tôi phải đồng ý?”, Lâm Hàn hỏi lại.
“Ặc…”
Ông Vân cứng họng không biết trả lời thế nào.
“Hơn nữa, trong nhà tôi có nhiều tiền như thế. Cả ngày tôi không làm gì thì cũng sống vinh hoa phú quý cả đời, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, tôi rảnh quá hóa điên hay sao mà đi khởi nghiệp?”, Lâm Hàn lại nói.
Ông Vân bất lực, Lâm Hàn nói không sai, với gia tài của anh thì 10 đời vẫn chưa dùng hết, sao phải khởi nghiệp khổ sở làm gì?
“Ông chủ Lâm nói với tôi, ông ấy đoán, cậu chủ Lâm mà không có lợi ích gì thì nhất định sẽ không đồng ý”, ông Vân chợt phì cười.
Lâm Hàn lắc đầu: “Vậy ông ấy có cho tôi lợi ích gì không?”
“Ông chủ Lâm nói, nếu cậu chủ hoàn thành hai nhiệm vụ này thì coi là đã cống hiến chút ít cho dòng họ, ở trước mặt những thành viên cao cấp trong dòng họ cũng thể hiện năng lực xuất sắc của mình thì sẽ cho ông chủ mặt mũi. Vì thế mà tương lai cậu nắm giữ tài sản nhà họ Lâm cũng sẽ thuận lợi hơn”.
Ông Vân nói: “Lợi ích là năm nào ông chủ Lâm và bà chủ Lâm cũng sẽ dành thời gian một ngày để ở bên cậu chủ”.
“Mỗi năm một ngày?”
Lâm Hàn im lặng một lát, trong mắt thoáng có một vẻ kỳ lạ, anh thản nhiên nói:
“Một ngày thì một ngày, tôi đồng ý”.
“Được, vậy bây giờ tôi sẽ thông báo chuyện này cho ông chủ Lâm”.
Ông Vân nói. Ông ấy có thể nghe ra được, tuy giọng nói của Lâm Hàn rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại không bình tĩnh.
Cậu chủ Lâm và ông chủ đã 10 năm rồi không gặp nhau!
“Ừ”, Lâm Hàn gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Anh hít sâu một hơi, ánh mắt lại lần nữa trở lại nét bình lặng như nước.
Hai công ty niêm yết trên sàn chứng khoán. Chuyện này không cần gấp.
Kế hoạch một năm của anh là gây dựng app Sa Ngư thành công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.
Còn công ty thứ hai, thu mua ở đâu thì Lâm Hàn vẫn chưa có mục tiêu. Thời gian này phải đi xung quanh tìm kiếm xem.
Ngoài ra phải đàm phán hợp tác hậu cần với nhà họ Vương. Từ chuyện ở Thiên Thượng Nhân Gian, mối quan hệ của anh và Vương Huy kia cũng chẳng tới đâu, muốn hợp tác thì chắc chắn sẽ rất khó khăn.
“Nếu thành thực hợp tác, đôi bên cùng có lợi thì còn tốt và đây cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu nhà họ Vương không đồng ý thì thì đành phải áp dụng biện pháp mạnh”.
Ánh mắt Lâm Hàn hiện ra vẻ lạnh lùng.
Sau đó, anh nhìn thời gian, sắp tới 7 giờ tối.
Dương Lệ nhắn trên Wechat là buổi tối không ăn cơm ở nhà nên anh lái xe tới đường Tương Lai.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đến đường Tương Lai.
Bên đường có một quán nướng có tên là “BBQ Phi Thường”, trước cửa có đặt một giá đồ nướng và quạt lửa, trong quán có hơn mười khách hàng đang ngồi, không khí ngập mùi than và mùi thịt nướng.
Một cô gái dáng vẻ gầy yếu đang bận rộn, đó chính là Từ Dung.
Lâm Hàn đỗ xe bên lề đường, xuống xe đi tới.
“Cậu Lâm!”
Nhìn thấy Lâm Hàn, Từ Dung mừng rỡ tiến lên chào hỏi.
“Buôn bán không tệ nhỉ”, Lâm Hàn nhìn vào trong quán nướng rồi nói.
Bây giờ là chiều tối, có lẽ buổi tối sẽ chật cứng người ngồi ăn.
“Đúng vậy, khá ổn ạ”.
Từ Dung lau giọt mồ hôi trên trán, cười nói: “Quán này trước kia cũng là một quán nướng, sau đó ông chủ ra nước ngoài nên chuyển nhượng quán nướng với giá thấp. Cộng thêm mặt bằng quán, tất cả là một triệu”.
“Mà cái tên này, tôi cũng lấy cảm hứng từ anh đấy, quán nướng Phi Thường, phục vụ từ bình dân cho đến cao cấp, anh thấy khẩu hiệu này thế nào?”, vẻ mặt Từ Dung tươi tắn nói.
“Ý nghĩa rất sâu sắc”, Lâm Hàn gật đầu.
“Theo tình hình kinh doanh bây giờ, cộng thêm giao đồ ăn tận nhà thì một tối tôi có thể kiếm được hai, ba ngàn. Có lẽ hơn một năm thôi là sẽ hoàn vốn. Đến lúc đó, có thể cho thuê mặt bằng rồi cứ thể cầm tiền thôi. Tóm lại là tôi được hời rồi”, Từ Dung lại nói.
“Tốt lắm”, Lâm Hàn cũng hài lòng.
Sáng nay, Từ Dung nói với anh là cô ấy mở một quán nướng, mời Lâm Hàn qua xem thử.
Cho nên đến tối, Lâm Hàn đã đi qua đây.
Dù sao, Từ Dung cũng là một sinh viên vừa tốt nghiệp, không đủ kinh nghiệm xã hội, mở quán gặp phiền phức gì, Lâm Hàn cũng có thể giúp đỡ.
“Bây giờ có một mình cô quản lý quán nướng sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Vâng, dù sao nếu thuê người thì sẽ phải trả lương. Một mình tôi tuy hơi vất vả nhưng cũng tiết kiệm được chút tiến”, Từ Dung cười nói.
“Tuyển người vẫn tốt hơn, bây giờ cô là bà chủ rồi, không cần làm tất cả mọi việc như thế”, Lâm Hàn nói: “Làm nướng mệt như thế, một mình cô làm mà bị bệnh thì tiền thuốc cũng đủ cho cô trả mấy tháng lương nhân viên rồi”.
Ánh mắt Từ Dung sáng lên, Lâm Hàn nói rất có lý.
Để tiết kiệm tiền mà cô ấy hùng hục lao vào làm, nếu bị bệnh, không ai quản lý việc kinh doanh, đóng cửa một ngày thì lỗ bao nhiêu tiền. Tiền này còn chưa tính tiền khám bệnh, mua thuốc.
“Cậu Lâm, cảm ơn anh đã chỉ cho tôi. Ngày mai tôi sẽ tuyển người!”, Từ Dung cảm kích nói.
“Không sao, trong tay cô có vốn. Việc cần làm là quản lý tình hình chung. Nếu việc gì cũng lao vào làm thì không chỉ mệt chết mà còn không kiếm được tiền”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
Từ Dung suy nghĩ kỹ càng, thấy lời nói này của Lâm Hàn thật sự rất hữu ích.
Tiếp theo, Lâm Hàn giúp Từ Dung một tay nước đồ.
“Ting! Có một đơn đặt hàng mới. Giao hàng ngay!”
“Ting! Có đơn đặt hàng mới. Giao hàng ngay!”
…
Điện thoại ở bên cạnh không ngừng vang lên âm báo.
Chưa tới 1 phút mà đã có bốn đơn đặt giao.
“Quán kinh doanh tốt đấy, tôi thấy hai người làm không kịp”, Lâm Hàn lắc đầu nói.
“Không còn cách nào, vừa đến tối, thì những người thích ăn xiên nướng sẽ đổ tới ăn”, Từ Dung cũng không biết làm sao:
“Thêm nữa là quán này có rất nhiều khách quen cũ. Mỗi tối đông khách, phải làm nhiều. Nhưng đây đều là tiền mà, tiền mang đến cửa rồi, không thể nào không kiếm!”
Lâm Hàn gật đầu, cầm một xiên nấm kim châm đặt lên giá nướng.
Đương nhiên là Lâm Hàn không biết nướng đồ, nhưng vẫn có thể làm được những việc vặt như xiên thịt, xiên cật.
“Đơn 56 làm xong chưa?”
Đúng lúc này, một người giao đồ ăn mặc đồng phục màu vàng chạy vội tới hỏi.
“Xong rồi đây”.
Từ Dung đưa đồ ăn đã đóng gói xong từ trước đưa cho anh ta.
Anh ta cầm đồ nướng rồi vội vàng rời đi.
Lúc này đã đến tối, trên đường, lái xe taxi, người giao hàng, những người tan ca bước chân vội vàng về nhà, bên tai đầy tiếng còi xe, ồn ào, náo nhiệt.
“Cuộc sống không dễ dàng, nhưng ai cũng liều mình để sống, vì bản thân, vì người mình yêu, người nhà. Họ đều là những người phi thường”.
Lâm Hàn nhìn những người đang vội vã trên đường, không biết vì sao trong lòng đầy cảm khái.
“Đơn nướng số 57 xong chưa?”
Lại một người giao đồ mặc đồng phục màu vàng đi xe điện tới, vội vàng hỏi.
“Chưa xong, phải chờ một lát, khách hàng đặt 20 xiên cật, vẫn chưa nướng chín”, vẻ sốt ruột cũng hiện rõ trên khuôn mặt Từ Dung.