Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 211: Tiền bảo kê
"Không ngờ thằng vô dụng ăn no chờ chết kia không tìm việc thì thôi, đã tìm lại tìm được công việc lương tháng hơn mười ngàn tệ".
Dương Cảnh Đào kinh ngạc lẩm bẩm, rồi nhìn Lâm Hàn nói:
"Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương tôi một năm, trong quãng thời gian đó, chúng tôi nuôi cậu ăn nuôi cậu mặc mỗi ngày. Không có nhà tôi thì cậu đã ra đường ngủ lâu rồi. Bây giờ, lương tháng cậu hơn mười ngàn tệ, tôi cảm thấy đây là lúc cậu nên báo đáp nhà chúng tôi".
"Ồ? Vậy ông nói xem, tôi nên báo đáp nhà họ Dương như thế nào?", Lâm Hàn nhếch miệng nở nụ cười đầy nghiền ngẫm.
"Vậy đi, từ nay về sau, mỗi tháng, cậu nộp sáu phần tiền lương của mình cho tôi. Nếu tháng này cậu kiếm được mười ngàn tệ, thế thì phải đưa sáu ngàn tệ cho tôi, bốn ngàn còn lại sẽ là sinh hoạt phí của cậu, sao?", Dương Cảnh Đào nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc:
"Cậu yên tâm, đưa tiền đây tôi giữ giúp cậu. Tôi không dùng lung tung đâu, mà sẽ cất đi, đợi sau này cậu và Tiểu Lệ có con, nó sẽ coi như là tiền học phí cho đứa nhỏ".
"Đưa tiền cho ông? Ông đang nằm mơ đấy hả?"
Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào với ánh mắt như nhìn thằng ngu: "Tôi sợ để chỗ ông, ông lại cầm đi mua sản phẩm tài chính gì đó, rồi bị mất cả chì lẫn chài".
"Cậu!"
Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, tức giận đến mức thở phì phì.
Thằng vô dụng Lâm Hàn này quả thật là vạch áo cho người xem lưng mà. Chuyện ông ta cảm thấy nhục nhã nhất trong cuộc đời này chính là bị lừa năm trăm ngàn tệ lương hưu vào sản phẩm tài chính chó má kia.
Ông ta không ngờ Lâm Hàn lại dám nhắc đến chuyện ấy.
"Tức chết tôi rồi!"
Dương Cảnh Đào há miệng thở hồng hộc, cảm thấy ngực thắt lại, liên tục ho khan:
"Khụ khụ khụ..."
"Bố!"
Dương Lệ vội vàng bước tới vỗ nhẹ lên lưng Dương Cảnh Đào, sau đó trừng Lâm Hàn một cái.
Cô biết là Lâm Hàn cố ý chọc giận Dương Cảnh Đào.
Lâm Hàn chỉ cười, không nói gì nữa.
"À đúng rồi chồng ơi, Nhã Thiến còn nói, lúc anh giao hàng, đã... Đã đánh khách...", Dương Lệ hơi do dự nói.
"Cái gì? Đánh khách á!"
Dương Cảnh Đào trợn mắt: "Lâm Hàn, cậu là đồ ngu à? Một thằng shipper mà lại dám đánh khách! Vậy chẳng phải bị đuổi hả? Chuyện làm to lên, vào đồn cảnh sát thì không ai bảo lãnh cậu ra đâu!"
"Vợ yên tâm, không sao, lòng anh biết rõ mà".
Lâm Hàn cười nói, bơ đẹp Dương Cảnh Đào.
Dương Lệ nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu anh đã nói không sao, vậy chắc chắn là không có việc gì rồi.
Nói chuyện một lúc, Dương Lệ bèn dìu Dương Cảnh Đào vào phòng, Lâm Hàn rửa mặt xong cũng lên lầu ngủ.
...
Tối hôm sau, Lâm Hàn lại đến quán BBQ Phi Thường để giúp đỡ.
Có điều, hôm nay quán BBQ có thêm một nhân viên mới nữa.
Cô khoảng hai mươi tuổi, gương mặt hơi bầu bĩnh như em bé, cho người ta một cảm giác dễ thương.
"Cậu Lâm, để tôi giới thiệu với anh, đây là Tạ Cầm, học đại học tài chính kinh tế giống tôi", Từ Dung cười nói: "Ban đầu, cô ấy cũng làm streamer ở app Sa Ngư và thiếu bọn họ ba mươi ngàn tệ".
"Thế nhưng gần đây, hình như app đó đã hủy hợp đồng với mọi sinh viên nữ, ngay cả tiền chúng tôi nợ cũng không cần, thật là kỳ lạ".
Từ Dung lộ vẻ khó hiểu, lại nói: "Sau khi Tạ Cầm rời khỏi app live stream Sa Ngư, tôi bảo cô ấy tới đây bán BBQ với mình, hai bên hợp tác rồi cuối năm sẽ chia lợi nhuận".
"Tiểu Cầm, đây là cậu Lâm".
"Chào cậu Lâm!"
Tạ Cầm bước tới, có chút thẹn thùng nhìn Lâm Hàn, nhỏ giọng chào.
Trước đó, Từ Dung có nói lai lịch của cậu Lâm với cô rồi.
Là đại gia tặng quà lên tới một triệu tệ trên app Sa Ngư, là một người có tiền chính cống.
Lâm Hàn gật đầu, cười nói: "Hai người hợp tác với nhau mở quán nướng, vậy thì ai cũng thành bà chủ rồi, một bà chủ lớn, một bà chủ nhỏ".
"So với cậu Lâm thì chúng tôi sao xứng gọi là bà chủ chứ".
Tạ Cầm lắc đầu nói, thầm thả lỏng lại.
Cậu Lâm này có vẻ khá bình dị gần gũi.
Nói thêm mấy câu rồi Lâm Hàn đi vào hỗ trợ.
Khoảng chín giờ tối.
Bịch bịch bịch!
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến.
Mười mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ bước tới.
Bọn họ ai cũng to con, mặc áo ba lỗ, xăm mình, nhìn rất đáng sợ.
Đi đầu là một gã đầu hói, trước ngực xăm hình con hổ màu xanh.
Thấy bọn họ, ánh mắt khách khứa đang ăn đồ nướng đều lộ vẻ sợ hãi.
"Ai là chủ quán?"
Gã đi đến trước quán nướng, mặt mày lạnh nhạt mở miệng nói.
"Chào các anh, tôi là bà chủ ở đây, có chuyện gì không ạ?"
Từ Dung vội vàng thả thịt nướng trên tay xuống, lau tay, bước tới cười làm lành nói:
"Các anh muốn ăn gì ạ?"
"Chúng tôi không phải đến ăn mà là tới thu tiền bảo kê", gã đầu hói lạnh lùng nói.
"Tiền bảo kê?"
Từ Dung ngẩn người, xã hội ngày nay còn có cái chuyện thu tiền bảo kê hả?
"Mấy anh à, tôi không biết còn phải nộp tiền bảo kê!", Từ Dung nặn ra một nụ cười nói.
"Không biết? Đó là do cô mới tới, tháng nào, ông chủ cũ của quán này cũng phải nộp tiền bảo kê cho anh Long ở đường Tương Lai chúng tôi đấy", gã đầu hói lạnh giọng nói.
"Anh Long?"
Nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt khách khứa đang ăn bỗng thay đổi hẳn.
"Anh Long, chính là trùm ở cái đường Tương Lai này! Không ai dám chọc vào hết!"
"Nghe nói mỗi tháng, những cửa hàng ở mặt tiền đường Tương Lai đều phải nộp tiền bảo kê đúng hạn, không thì sẽ chẳng làm ăn yên ổn được".
"Tôi còn nghe nói, tháng trước có một tiệm không nộp tiền đúng hạn đã bị anh Long sai ba tên đàn em ngày nào cũng tới quán ăn cơm".
"Hôm nay nói trong đồ ăn có gián, ngày mai bảo giá thành quá đắt, ngày mốt thì lén đổ muối vào đồ ăn, ở trước mặt mọi người nói quá mặn, không có cách nào nuốt nổi".
"Tóm lại là quậy đủ kiểu! Hơn nữa, mấy chuyện nhỏ này, cảnh sát cũng lười quản!"
“Cuối cùng, quậy đến nỗi họ phải đóng cửa, căn bản chẳng có ai đến quán đó ăn”.
Nghe thấy những tiếng bàn tán kia, sắc mặt Từ Dung lập tức trở nên khó coi, không ngờ kết quả của việc không nộp tiền bảo kê lại đáng sợ như thế.
Quán BBQ vừa mở, đang trên đà phát triển, là lúc lôi kéo khách hàng. Nếu không nộp tiền bảo kê, vậy thì có lẽ chẳng buôn bán nổi nữa.
"Ừm... Tiền bảo kê ấy, một tháng bao nhiêu vậy?", Từ Dung dè dặt hỏi.
"Mỗi tháng một ngàn tệ, nếu trả theo năm thì bớt cô hai ngàn tệ cho tròn mười ngàn", gã đầu hói thản nhiên nói.
"Một ngàn tệ?"
Từ Dung thở phào một hơi, với lợi nhuận bây giờ thì mỗi tháng một ngàn cũng không nhiều lắm, chỉ mất nửa ngày thôi.
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, trên con đường Tương Lai này, chắc chắn phải có trên trăm cửa hàng, mỗi tiệm một năm mười ngàn tệ thì tiền bảo kê đã giúp anh Long kiếm được hơn triệu rồi.
"Vậy đi, tôi nộp mười ngàn tệ cho cả năm luôn".
Từ Dung cười nói: "Chỉ mong các anh lấy tiền rồi đừng đến nữa, dù sao cũng có nhiều khách khứa như vậy nhìn, rất ảnh hưởng đến tôi".
"Yên tâm, chúng tôi lấy được tiền liền đi", gã đầu hói nói.
"Được!"
Từ Dung lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chuyển tiền.
"Đợi đã!"
Lúc này, Lâm Hàn bỗng mở miệng nói.