Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 460: Chạy thoát
"Đoàng! Đoàng!"
Hai tiếng súng vang lên.
Hai gã Chấp Pháp đường đứng ngoài cửa nhà vệ sinh lập tức ngã xuống đất.
Hai người này vốn đang trông chừng Lâm Hàn trong toilet, nhưng lúc này bị chiếc xe tải đột nhiên lao tới thu hút sự chú ý, nên bị Lâm Hàn chớp lấy cơ hội giải quyết một cách dễ dàng.
Bấy giờ, mấy gã Chấp Pháp đường đứng gần đó cũng vội vàng xông tới, chuẩn bị cản anh lại.
Lâm Hàn thuận tay bắn hai phát ngăn cản, sau đó nhanh chóng leo lên xe tải.
"Đi mau, bọn họ rất đông!", Lâm Hàn lạnh lùng nói.
"Được!"
Nhan Thành thấy cả người Lâm Hàn đầy máu cũng sợ giật bắn mình, thời gian gấp rút, dứt khoát không quay đầu mà lùi xe thẳng về phía sau.
Hai gã Chấp Pháp đường xui xẻo vội vàng chạy tới không chú ý lập tức bị xe tải tông bay, chắc cũng phải gãy mấy cái xương.
"Đoàng!"
"Đoàng, đoàng!"
"Đoàng, đoàng, đoàng!"
Mấy gã Chấp Pháp đường còn lại liên tục nổ súng bắn xe tải.
Lâm Hàn và Nhan Thành vội cúi xuống né.
Nghe thấy tiếng viên đạn không ngừng xẹt qua trên đầu, tiếng đạn ma sát với thành xe, thậm chí là vết đạn bắn lõm cửa xe, Nhan Thành sợ toát mồ hôi.
Cậu ấy nào đã trải qua tình huống như này? Trước đây, cũng chỉ gặp phải mấy tên du côn chơi dao thôi.
Lâm Hàn ngồi cạnh đè lại miệng vết thương đang nhức nhối, hét lên với Nhan Thành: "Đừng nhìn, chuẩn bị quay xe rời khỏi đây đi!"
Nhan Thành lập tức tỉnh tảo lại, giẫm chân ga, xe tải điên cuồng lùi thẳng về phía sau.
Chẳng mấy chốc, xe tải đã rời khỏi quán ăn. Nhanh Thành bẻ vô lăng, chọn đại một hướng phóng đi.
Lúc này, người dân xung quanh quán ăn nghe thấy tiếng súng, đều đã sớm trốn vào trong cửa hàng, trên đường vắng tanh không một bóng người.
Nhan Thành giẫm mạnh lên chân ga, xe tải tăng tốc lao đi.
Bấy giờ, đám Chấp Pháp đường mới chạy ra, có người đang chuẩn bị lên xe đuổi theo, Hoàng Bạch Đào ra sau vội vàng cản lại.
"Nơi này dù sao cũng là Kim Lăng, chúng ta vẫn đừng nên làm lớn, nếu bị người trong quân đội theo dõi thì sẽ rất rắc rối", Hoàng Bạch Đào nhìn chiếc xe tải dần chạy xa, bàn tay siết chặt muốn bật máu.
Đối phương một mình đến, đối mặt với sự mai phục đông đảo của ông ta mà vẫn có thể chạy thoát, nó khiến Hoàng Bạch Đào cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Trước đó, ông ta còn có suy nghĩ thu phục một người tài giỏi như Lâm Hàn, nhưng giờ chỉ muốn giết chết anh ngay lập tức.
"Đại ca, cứ mặc kệ để nó chạy thoát vậy à?"
Một gã Chấp Pháp đường đứng cạnh hỏi, là Chấp Pháp đường của nhà họ Hoàng, trước giờ bọn họ đều đuổi tận giết tuyệt để tránh lưu lại mầm họa.
"Yên tâm đi, Lâm Hàn chắc hẳn vẫn chưa biết người anh em tốt Trần Nam của mình đã phản bội cậu ta. Cậu ta không trốn thoát được đâu!", mặt mày Hoàng Bạch Đào rét lạnh, nói xong bèn gọi cho Trần Nam.
Bên kia, Nhan Thành lái xe tải vượt biết bao nhiêu cái đèn đỏ, chạy xa vài con phố, thấy đằng sau không có người của đối phương đuổi theo mới thoáng yên tâm lại.
"Đại ca, anh sao rồi?"
Nhan Thành lo lắng nhìn Lâm Hàn, đây là lần đầu cậu ấy trải qua tình huống như vậy, nghĩ lại mà vẫn còn sợ.
Trái lại, Lâm Hàn cả người đầy máu nhưng vẫn thong dong bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Tôi không sao, đa số là máu của bọn họ, đến bệnh viện trước đi, tôi phải xử lý vết thương đã".
Chỉ một lát, hai người đã tới bệnh viện.
Bác sĩ, y tá nhìn thấy Lâm Hàn cả người đầy máu đều giật mình hoảng sợ, nhưng vẫn nhanh chóng xử lý vết thương cho anh.
Cùng lúc đó, có bác sĩ lập tức báo cảnh sát, dù sao trông bộ dạng đó của Lâm Hàn, rõ ràng không phải vết thương gây ra do ngoài ý muốn.
Khi sở cảnh sát thành phố Kim Lăng nhận được tin báo, đã lập tức định cử cảnh sát đến, nhưng giám đốc lại đột nhiên tới.
"Giám đốc Thang, sao ông lại bỗng nhiên tới đây? Có chuyện gì ạ?", một trung đội trưởng lập tức bước tới kính cẩn hỏi.
Thang Ân Đình khẽ gật đầu, nói: "Mấy người không cần cử người đi, chuyện này có chút đặc biệt, bên tôi sẽ cử người đi đến đó".
Ông ta nói xong bèn trực tiếp trở về phòng làm việc của mình.
Cả đám cảnh sát đang khó hiểu sao giám đốc Thang lại đột nhiên ngó đến cuộc điện thoại báo cảnh sát bình thường, đã thấy đội trưởng Đinh mới phá xong một vụ án lớn tầm cỡ quốc tế vào mấy ngày trước vội vàng đi về phía kho vũ khí.
"Ơ, đội trưởng Đinh, không phải anh mới giải quyết xong vụ án quốc tế kia nên đang nghỉ phép à? Vội vàng như thế là đi đâu vậy?", có một cảnh sát vội hỏi.
"Vụ án lính đánh thuê kia ấy hả? Đó mà vụ án quốc tế gì, giờ mới là việc quan trọng đây, rảnh đâu mà nghỉ, nói chuyện với mọi người sau", Đinh Phong nói xong lại vội vàng rời đi, chạy tới kho vũ khí.
Chẳng bao lâu sau, đám cảnh sát liền thấy Đinh Phong trang bị đầy đủ vũ trang rời khỏi sở cảnh sát.
"Chuyện gì vậy? Trước giờ tôi chưa thấy giám đốc Thang và đội trưởng Đinh nghiêm túc như vậy luôn đó".
"Đúng thế, ngay cả cái đường dây buôn lậu ma túy rồi lính đánh thuê gì kia, đội trưởng Đinh cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng mà, khó hiểu ghê!"
"Chẳng phải chỉ là một cuộc gọi báo án từ bệnh viện thôi sao? Chuyện nghiêm trọng như vậy luôn à?"
"..."
Cả đám cảnh sát ai cũng vô cùng khó hiểu, sôi nổi xì xào bàn tàn. Họ không biết rằng, đối với đội trưởng Đinh và giám đốc Thang, mọi thứ đều không bằng sự an toàn của người nọ.
Đầu bên kia, trong bệnh viện, Lâm Hàn cũng khử trùng băng bó xong vết thương, may mà ở trong quán ăn kia anh cũng thông minh nên không bị súng bắn bị thương, đa số chỉ bị thương ngoài da, băng bó một chút là không sao.
Nhan Thành đứng cạnh xác định Lâm Hàn không sao, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại chuyện đã trải qua ban nãy, cậu ấy bèn toát mồ hôi lạnh.
"Hối hận đã đi với tôi à?", Lâm Hàn ngồi cạnh cười hỏi.
"Hả?"
Nhan Thành nghe vậy, vội vàng lắc đầu, đáp: "Cái này có gì mà hối hận? Tôi chẳng hối hận chút nào, chỉ là lần đầu chứng kiến tình huống hoàng tráng như vậy nên có chút chưa quen thôi".
Lâm Hàn nghe vậy cười, không nói thêm gì nữa.
Lâm Hàn tự mình thấy rõ, lúc ấy Nhan Thành sợ tới mức run lẩy bẩy, ngay cả bàn tay bây giờ đang được cậu ấy giấu sau lưng cũng đang run bần bật, rõ ràng đã bị dọa sợ chết khiếp.
Có điều, Lâm Hàn lại không tỏ ra xem thường cậu ấy mà hoàn toàn hiểu cho Nhan Thành. Dù gì trước đây cậu ấy chỉ là một người bình thường, có khi nào trải qua tình huống như vậy bao giờ đâu.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này mà có biểu hiện như thế đã giỏi lắm rồi.
Mà hôm nay, Lâm Hàn bị mai phục, nếu không có Nhan Thành đến cứu, anh thật sự là không biết làm cách nào để chạy thoát khỏi đó nữa.
"Lần này, xem như cậu đã cứu tôi một mạng, đợi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ đền đáp cậu thật tốt", Lâm Hàn mỉm cười nói.
"Không dám không dám, đó là điều tôi nên làm mà", Nhan Thành liên tục xua tay.
"Vụ án lính đánh thuê kia ấy hả? Đó mà vụ án quốc tế gì, giờ mới là việc quan trọng đây, rảnh đâu mà nghỉ, nói chuyện với mọi người sau", Đinh Phong nói xong lại vội vàng rời đi, chạy tới kho vũ khí.
Chẳng bao lâu sau, đám cảnh sát liền thấy Đinh Phong trang bị đầy đủ vũ trang rời khỏi sở cảnh sát.
"Chuyện gì vậy? Trước giờ tôi chưa thấy giám đốc Thang và đội trưởng Đinh nghiêm túc như vậy luôn đó".
"Đúng thế, ngay cả cái đường dây buôn lậu ma túy rồi lính đánh thuê gì kia, đội trưởng Đinh cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng mà, khó hiểu ghê!"
"Chẳng phải chỉ là một cuộc gọi báo án từ bệnh viện thôi sao? Chuyện nghiêm trọng như vậy luôn à?"
"..."
Cả đám cảnh sát ai cũng vô cùng khó hiểu, sôi nổi xì xào bàn tàn. Họ không biết rằng, đối với đội trưởng Đinh và giám đốc Thang, mọi thứ đều không bằng sự an toàn của người nọ.
Đầu bên kia, trong bệnh viện, Lâm Hàn cũng khử trùng băng bó xong vết thương, may mà ở trong quán ăn kia anh cũng thông minh nên không bị súng bắn bị thương, đa số chỉ bị thương ngoài da, băng bó một chút là không sao.
Nhan Thành đứng cạnh xác định Lâm Hàn không sao, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại chuyện đã trải qua ban nãy, cậu ấy bèn toát mồ hôi lạnh.
"Hối hận đã đi với tôi à?", Lâm Hàn ngồi cạnh cười hỏi.
"Hả?"
Nhan Thành nghe vậy, vội vàng lắc đầu, đáp: "Cái này có gì mà hối hận? Tôi chẳng hối hận chút nào, chỉ là lần đầu chứng kiến tình huống hoàng tráng như vậy nên có chút chưa quen thôi".
Lâm Hàn nghe vậy cười, không nói thêm gì nữa.
Lâm Hàn tự mình thấy rõ, lúc ấy Nhan Thành sợ tới mức run lẩy bẩy, ngay cả bàn tay bây giờ đang được cậu ấy giấu sau lưng cũng đang run bần bật, rõ ràng đã bị dọa sợ chết khiếp.
Có điều, Lâm Hàn lại không tỏ ra xem thường cậu ấy mà hoàn toàn hiểu cho Nhan Thành. Dù gì trước đây cậu ấy chỉ là một người bình thường, có khi nào trải qua tình huống như vậy bao giờ đâu.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này mà có biểu hiện như thế đã giỏi lắm rồi.
Mà hôm nay, Lâm Hàn bị mai phục, nếu không có Nhan Thành đến cứu, anh thật sự là không biết làm cách nào để chạy thoát khỏi đó nữa.
"Lần này, xem như cậu đã cứu tôi một mạng, đợi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ đền đáp cậu thật tốt", Lâm Hàn mỉm cười nói.
"Không dám không dám, đó là điều tôi nên làm mà", Nhan Thành liên tục xua tay.
Lâm Hàn không đáp, đợi về sau đền đáp cậu ấy là được, giờ việc trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất.
Trong lòng Lâm Hàn cũng thầm khó hiểu, ban đầu Trần Nam này đã nói là sẽ đến mà, sao đến giờ vẫn chẳng thấy bóng người đâu? Anh chợt có một linh cảm xấu.
Sau đó, bên ngoài vang lên giọng nói lo lắng của y tá.
"Thưa ông, đây là phòng bệnh đặc biệt, mấy người không thể đi vào!"