Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 462: Nguyễn Nguyên đến
“Đừng tưởng người bạn vừa rồi của cậu đánh nhau được là đuôi vểnh lên trời! Vừa nãy chúng tôi chưa thật sự đánh thôi, huống hồ người cũng ít, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu à?”
“Đúng thế, tôi thấy là cậu muốn dụ chúng tôi đi sau đó chạy thoát đúng không? Không ngại nói cho các cậu biết, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, đám người xấu các cậu chờ bị bắt đi!”
Các nhân viên bảo vệ nhao nhao chế nhạo, không hề coi trọng lời Nhan Thành nói.
Thấy phản ứng này của mấy nhân viên bảo vệ, sắc mặt Nhan Thành thay đổi, Lâm Hàn bảo cậu thông báo cho họ là vì muốn bảo vệ họ, nhưng họ lại cho rằng Lâm Hàn muốn chạy trốn.
Cô y tá lúc trước, giờ phút này lại trở nên nghiêm túc, hỏi:
“Rốt cuộc là nguy hiểm gì? Kẻ thù của các anh sắp tìm đến à? Bệnh viện chúng tôi còn một số nhân viên bảo vệ nữa, hay là tôi gọi họ tới đây nhé?”
Nhan Thành nghe vậy thì sắc mặt cũng thoáng dịu đi:
“Chúng tôi không định chạy trốn, tôi ra đây là có ý tốt muốn khuyên các anh, lát nữa người tới không phải các anh đông người là có thể đối phó được, hãy nhanh chóng tránh xa kẻo bị ảnh hưởng. Nếu các anh không đi, tôi cũng không còn cách nào khác”.
Nói xong Nhan Thành rời đi đầu không ngoảnh lại, cậu đã thông báo lại lời Lâm Hàn cho họ rồi, còn việc có nghe hay không là tuỳ họ.
…
Cùng lúc đó, ở lối vào bệnh viện, một chiếc xe van chậm rãi dừng lại, bốn người đội mũ, mặc áo khoác xuống xe.
Trên người bốn người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo nhàn nhạt, da mặt ngăm đen, hai má hóp lại, tạo cho người ta cảm giác con lai.
“Là bệnh viện này đúng không?”
Người đàn ông đi giữa trầm giọng hỏi, người này chính là Nguyễn Nguyên của khu Tam Giác Vàng!
Mà những người khác chính là đám Tiểu Lỗ.
“Là nơi này, Trần Nam gửi tin nhắn nói là phòng bệnh đặc biệt ở trên tầng cao nhất. Lâm Hàn bị thương rồi, có một người tên Ngô Xuyên thân thủ không tệ, những người khác đều là nhân viên bảo vệ bình thường”.
Tiểu Lỗ liếm môi, ánh mắt tàn nhẫn.
“Trần Nam rất thức thời, chỉ cần hợp tác với khu Tam Giác Vàng của chúng ta thì anh ta muốn kiếm bao nhiêu tiền có bấy nhiêu”.
Nguyễn Nguyên đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Tôi thấy Lâm Hàn này là một kẻ ngốc, tiền dâng tới tận cửa rồi không kiếm, không phải là coi bản thân là triệu phú đấy chứ!”
“Dù sao chỉ cần hôm nay trừ khử được Lâm Hàn thì mục đích đến Kim Lăng của chúng ta sẽ thật sự đạt được!”
Sau đó, bốn người đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc này, các nhân viên bảo vệ đang tụ tập nói chuyện cười đùa.
“Đừng bảo những người này thật sự có ý đó, cho rằng dấn thân vào xã hội là trở thành nhân vật lớn đó nhé?”
“Đúng vậy, tưởng mình đang đóng phim truyền hình đấy à? Lại còn gặp nguy hiểm nữa, chậc chậc chậc, có thể có nguy hiểm gì”.
“Bây giờ là xã hội pháp quyền, ai dám làm loạn ở bệnh viện? Cho dù có thì thế nào? Chúng ta nhiều người thế này, cầm dùi cui điện trong tay còn sợ gì nữa?”
…
Cô y tá nhỏ ở bên cạnh lại có chút sợ hãi, vì cô cảm giác được vừa nãy Nhan Thành không hề nói dối.
Nhất là khi nãy, cô giúp Lâm Hàn xử lý vết thương, cô hiểu đó là vết thương do súng bắn, người bình thường làm gì có súng?
Chắc chắn người tên Lâm Hàn đó có kẻ thù.
Lời Nhan Thành nói lúc nãy hẳn là không giả.
“Các anh bảo vệ, hay là chúng ta nghe người đó, tránh xa nơi này một chút đi?”, cô y tá nhỏ cắn môi nói với mấy bảo vệ:
“Tôi thấy những người đó cũng không phải muốn trốn đâu, dù sao lát nữa cảnh sát cũng sẽ tới”.
Mấy nhân viên bảo vệ dừng lại, nhìn cô y tá nhỏ rồi ai nấy đều bật cười.
“Đúng là phụ nữ, sợ này sợ kia!”
“Cô là sinh viên thực tập đúng không? Cô sợ như vậy thì cũng không làm được gì, chi bằng nhân lúc còn sớm thì đi đi”.
“Đúng đó, có chuyện gì ở bệnh viện này mà chúng tôi chưa gặp chứ? Cùng lắm là xã hội đen thôi, sợ cái gì!”
Mấy nhân viên bảo vệ đang nói, họ không nhận ra bốn người đàn ông mới đi lên từ lối vào thang máy.
Mãi cho đến khi bốn người đến gần, một trong những nhân viên bảo vệ mới chú ý đế họ, lên tiếng:
“Đứng lại, các anh là ai? Đây là khu phòng bệnh đặc biệt, không thể lại gần, mau cút khỏi đây đi!”
Những nhân viên bảo vệ khác nghe thấy lời này thì cũng đều có phản ứng, lần lượt nhìn chằm chằm vào bốn người đàn ông.
Làn da ngăm đen, hai má hóp lại, trông không giống người địa phương.
“Đang nói với mấy người đấy, bốn người các anh còn ngây ra đó làm gì?”
“Không phải là kẻ thù của người bệnh trong phòng đặc biệt đó chứ? Thế này thôi mà cũng bảo có nguy hiểm, hahaha!”
Mấy nhân viên bảo vệ vừa nói câu đó vừa sờ dùi cui điện trong tay, giây tiếp theo họ đều ngậm miệng, trợn tròn mắt.
Bởi vì bốn người kia đều giơ súng lục đen ngòm, chĩa họng súng về phía họ.
Đối mặt với họng súng đen ngòm đáng sợ đó, nhóm bảo vệ thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Họ không ngờ bốn người này lại có súng!
“Chúng tôi, chúng tôi chỉ đùa thôi, các anh muốn làm gì thì làm, chúng tôi nhường… nhường đường, được không?”, một tên bảo vệ lấy hết dũng khí, run rẩy nói.
Nhưng đáp lại họ là tiếng cười khẩy của bốn người Nguyễn Nguyên.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Đột nhiên họ bóp cò, rất nhiều viên đạn bay ra!
Một vài nhân viên bảo vệ đi cuối bị trúng đạn, la hét thảm thiết ngã xuống đất.
“Mau chạy đi!”
Những tên bảo vệ khác lập tức sợ hãi, vừa nãy họ còn tự hào về cây dùi cui điện trong tay, giờ phút này đã đồng loạt ném hết xuống đất, ai nấy đều chạy vội về phía cầu thang.
“Haha, mới đó đã sợ chạy mất rồi!”
Tiểu Lỗ chế nhạo, cầm súng định đuổi theo những Nguyễn Nguyên đã lên tiếng:
“Đừng quan tâm những kẻ ngáng đường đó, chuyện chính quan trọng hơn!”
“Vâng thưa đại ca”.
Ngay sau đó, bốn người đồng loạt đi về phía phòng bệnh.
Lúc này mấy nhân viên bảo vệ bị thương đang nằm trên đất và y tá đang ở trên lối đi, vừa nãy cô vô tình bị vấp ngã.
Thấy bốn người, cô y tá sợ hãi lập tức muốn bỏ chạy, nhưng một họng súng lạnh lẽo đã chĩa vào trán cô.
“Đứng lên đi”, Nguyễn Nguyên cười nhạt.
Cô y tá run rẩy đúng lên, trong lòng sợ hãi cực độ, cô nói:
“Trước đó tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ các anh chạy chắc vẫn còn kịp!”
“Ồ, miệng cũng khá cứng đấy, trông em gái xinh xắn thế này nhưng nếu não bị vỡ thì không còn xinh nữa đâu!”
Tiểu Lỗ cầm súng tiếng lại gần, trên mặt anh ta nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại rất tàn nhẫn.
Nguyễn Nguyên xua tay: “Lát nữa hãy giết, cô gái này có ích với anh”.
Nói xong Nguyễn Nguyên đưa tay túm cổ cô y tá, đưa cô đến bên ngoài phòng bệnh rồi lớn tiếng nói:
“Lâm Hàn, tao biết mày ở trong đó, không phải mày rất có chính nghĩa, vì không hại người khác nên không kiếm tiền từ thuốc sao? Haha, loại nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo như mày, tao thấy nhiều rồi, để tao xem xem mày chính nghĩa đến mức nào”.
“Bây giờ nếu mày ra đây thì tao sẽ không giết cô y tá này, nếu mày không ra tao sẽ bắn vỡ sọ cô ta!”
“Đừng quan tâm những kẻ ngáng đường đó, chuyện chính quan trọng hơn!”
“Vâng thưa đại ca”.
Ngay sau đó, bốn người đồng loạt đi về phía phòng bệnh.
Lúc này mấy nhân viên bảo vệ bị thương đang nằm trên đất và y tá đang ở trên lối đi, vừa nãy cô vô tình bị vấp ngã.
Thấy bốn người, cô y tá sợ hãi lập tức muốn bỏ chạy, nhưng một họng súng lạnh lẽo đã chĩa vào trán cô.
“Đứng lên đi”, Nguyễn Nguyên cười nhạt.
Cô y tá run rẩy đúng lên, trong lòng sợ hãi cực độ, cô nói:
“Trước đó tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ các anh chạy chắc vẫn còn kịp!”
“Ồ, miệng cũng khá cứng đấy, trông em gái xinh xắn thế này nhưng nếu não bị vỡ thì không còn xinh nữa đâu!”
Tiểu Lỗ cầm súng tiếng lại gần, trên mặt anh ta nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại rất tàn nhẫn.
Nguyễn Nguyên xua tay: “Lát nữa hãy giết, cô gái này có ích với anh”.
Nói xong Nguyễn Nguyên đưa tay túm cổ cô y tá, đưa cô đến bên ngoài phòng bệnh rồi lớn tiếng nói:
“Lâm Hàn, tao biết mày ở trong đó, không phải mày rất có chính nghĩa, vì không hại người khác nên không kiếm tiền từ thuốc sao? Haha, loại nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo như mày, tao thấy nhiều rồi, để tao xem xem mày chính nghĩa đến mức nào”.
“Bây giờ nếu mày ra đây thì tao sẽ không giết cô y tá này, nếu mày không ra tao sẽ bắn vỡ sọ cô ta!”
Sau đó, họng súng của Nguyễn Nguyên dí sát trán cô y tá nhỏ.
“Không biết nếu cô y tá nhỏ vô tội này chết vì mày thì mày có thấy áy náy không?”
Khoé miệng Nguyễn Nguyên gợn lên nụ cười tàn nhẫn.
Lúc này trong phòng bệnh, ba người Lâm Hàn đã nhận thấy có người tới, đang định dựa vào giường bệnh để phòng thủ, nhưng nghe thấy lời này của Nguyễn Nguyên, lông mày Lâm Hàn chợt chau lại.