Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở sân vận động ngoại ô thành phố Thiên Kinh, nơi diễn ra hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này.
Dưới sự chú ý của các thế lực Thiên Kinh, nhà họ Khổng tới đầu tiên trong bốn quý tộc lớn.
Một đoàn xe dài dừng lại, cao thủ trên từng chiếc xe cũng bước xuống, tập hợp lại.
Ngoài cao thủ thì chỉ còn gia chủ nhà họ Khổng – Khổng Trung Thiên, cậu chủ lớn Khổng Tử Dục và cậu chủ nhỏ Khổng Tử Diệp.
Về việc Khổng Tử Dục được đưa tới tham dự hội nghị quý tộc lần này, các thế lực khác đều cảm thấy có chút khó hiểu.
“Tôi đếm thấy có khoảng hơn tám mươi cao thủ đấy, nhà họ Khổng thật khủng khiếp”.
“Trước đây hơn tám mươi cao thủ cũng chẳng là gì, nhưng bây giờ ba quý tộc lớn kia đều thiệt hại nặng nề, nhà họ Khổng lập tức trở thành nhà mạnh nhất, trở thành thế lực số một trong số các thế lực ở Thiên Kinh và thậm chí là cả Hoa Hạ”.
“Hơn tám mươi cao thủ, đây là thực lực đáng sợ gì vậy?”
“Gia tộc chúng ta chỉ cần có mười tám cao thủ thôi cũng tốt, cũng không đến mức phải lo lắng về hội nghị quý tộc thế này”.
“Sao còn dẫn tên ngốc Khổng Tử Dục theo làm gì nhỉ? Chuyện cậu ta gây ra hôm qua còn chưa đủ phiền phức à?”
“Không hiểu nữa, Khổng Tử Dục giúp được gì chứ? Sao Khổng Trung Thiên còn đưa cậu ta theo làm gì?”
“Dù ngốc hơn nữa thì cũng là cậu chủ lớn, có thể chỉ đưa đi cho đủ đội hình thôi”.
Mà khi các thế lực đang bàn tán sôi nổi, Khổng Trung Thiên đã dẫn Khổng Tử Dục và Khổng Tử Diệp cùng với một số cao thủ nhà họ Khổng đến.
Còn những cao thủ khác đương nhiên là đứng tại chỗ chờ lệnh.
Mặc dù sân vận động lớn, nhưng nếu mỗi thế lực của thành phố Thiên Kinh đều dẫn cao thủ nhà mình vào thì không đủ chỗ, chủ yếu là nếu lúc sau có xảy ra tranh chấp thì ở trong sân vận động rất không tiện, vậy nên thông thường các thế lực tham gia, hoặc là chỉ có gia chủ vào, hoặc cũng chỉ dẫn theo một vài cao thủ đi theo phòng thân mà thôi.
Sau khi mấy người Khổng Trung Thiên tới, các thế lực kia lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.
Mà Khổng Trung Thiên cũng không nói gì, chỉ đứng ở nơi cao lặng lẽ quan sát từ xa, chờ các thế lực khác tới.
“Bố à, vừa rồi con nhận được tin Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu đã xuất phát, hơn nữa nhìn quy mô đoàn xe thì họ có hơn 400, gần 500 người”, Khổng Tử Diệp nói với Khổng Trung Thiên.
Khổng Trung Thiên nghe vậy thì hơi bất ngờ, không hiểu Lâm Hàn nghĩ gì, cho dù Lâm Hàn không biết quy tắc thì nhà họ Tiêu cũng không thể không biết chứ?
Nhưng dù thế nào, chuyện này với nhà họ Khổng và các thế lực còn lại ở Thiên Kinh cũng là chuyện tốt. Như vậy họ càng có lý do ngăn cản Lâm Hàn tham gia hội nghị quý tộc lần này, thậm chí còn có thể ngăn cản nhà họ Tiêu tham dự, đối với nhà họ Khổng mà nói là một chuyện cực kỳ tốt.
“Thật sự không hiểu nổi, nhưng nếu họ dám đưa đàn em tay chân bình thường tới, đến lúc đó chúng ta càng có lý do, cũng thuận tiện hơn nhiều”, Khổng Trung Thiên mỉm cười, sau đó không nói thêm gì, im lặng chờ đợi.
Khổng Tử Diệp suy nghĩ một lúc rồi nói với các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh phía sau: “Mọi người, khi xưa chúng ta đã lập ra quy định rõ ràng, trừ gia chủ và một vài người quản lý cấp cao, không cho phép dẫn theo tay chân bình thường tới. Nếu Lâm Hàn và nhà họ Tiêu dám phá vỡ quy tắc, đến lúc đó chúng ta không thể khách sáo, tất cả mọi người đều phải ra tay đối phó đấy nhé!”
Gia chủ các thế lực phía sau đưa mắt nhìn nhau, đều nhanh chóng gật đầu.
“Đương nhiên”.
“Đó là điều đương nhiên”.
“Chắc chắn rồi!”
Mặc dù đa phần những thế lực này đều không muốn ra tay với Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu, chỉ muốn bảo vệ bản thân, nhưng nếu Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu thật sự phá vỡ quy tắc thì họ cũng bất đắc dĩ, buộc phải cùng nhau đối phó.
Quy tắc lập ra ban đầu không chỉ là không được dẫn theo tay chân bình thường ngoài gia chủ và một vài quản lý cấp cao, mà còn quy định rõ ràng nếu có ai vi phạm thì tất cả những thế lực còn lại tham gia hội nghị đều phải toàn bộ ra tay, nếu ai không ra tay cũng là phá vỡ quy tắc, vậy nên nếu Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu thật sự phá vỡ quy tắc thì họ cũng phải hành động.
Thấy các thế lực khác đều đồng ý, Khổng Tử Diệp cũng mỉm cười yên tâm, sau đó không nói nữa mà quay người chờ cùng Khổng Trung Thiên.
Còn Khổng Tử Dục ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều không nói một lời, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.
Mặc dù hôm qua Lâm Hàn không tỏ thái độ gì, nhưng Lâm Hàn đã nhìn ra biểu cảm của anh ta, biết anh ta không phải kẻ ngốc.
Hôm nay trên hội nghị quý tộc Thiên Kinh, anh ta sẽ lại tiếp xúc với Lâm Hàn, sẽ có cơ hội hợp tác với Lâm Hàn, có thể mang lại lợi ích cho Lâm Hàn và cũng có thể giúp anh ta thoát thân.
Mặc dù Lâm Hàn không nói rõ rằng sẽ hợp tác với anh ta, nhưng đến giờ cũng không tiết lộ việc anh ta không thực sự ngốc, hiển nhiên là ít nhất Lâm Hàn cũng không từ chối hợp tác cùng anh ta.
Khổng Tử Dục không tin một người thông minh khôn khéo như Lâm Hàn lại không phát hiện ra điểm này.
Mà nhất là sau khi nghe nói Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu dẫn theo hơn 400 gần 500 người tới, Khổng Tử Dục càng thêm kích động.
Người khác không biết chứ Khổng Tử Dục biết rất rõ, Lâm Hàn thật sự có rất nhiều cao thủ.
Mặc dù số lượng này vẫn vượt quá khi điều tra và dự đoán của Khổng Tử Dục, nhưng anh ta không cho rằng Lâm Hàn sẽ dẫn theo tay chân bình thường tới, nhà họ Tiêu cũng không thể không nhắc nhở Lâm Hàn.
Nói cách khác, gần 500 người mà Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đưa tới rất có thể đều là cao thủ đã được đào tạo bài bản!
Gần 500 cao thủ được đào tạo bài bản, Khổng Tử Dục nghĩ thôi cũng thấy kích động, có phần không dám nghĩ tới.
Nhưng với Khổng Tử Dục mà nói lại là một chuyện tốt, Lâm Hàn và người nhà họ Tiêu càng mạnh thì càng có cơ hội thành công, càng có cơ hội giúp anh ta thoát thân.
Khổng Tử Dục không khỏi chờ mong, anh ta chờ ba năm rồi, giả ngốc cũng ba năm rồi, cuối cùng cũng có cơ hội thoát thân, cuối cùng cũng không cần giả ngốc nữa, không cần tiếp tục sống những ngày tháng đày đoạ nữa rồi.
Nhất là khi nghĩ đến Lâm Hàn là người nhà họ Lâm, Khổng Tử Dục càng thêm kích động, như vậy anh ta không chỉ có thể thoát thân mà còn có cơ hội tìm kiếm tương lai từ Lâm Hàn.
Dù sao người nhà họ Lâm hoàn toàn có năng lực, đến lúc đó chỉ cần anh ta thể hiện đủ năng lực và thành ý, tin rằng rất có thể Lâm Hàn sẽ cho anh ta một cơ hội, dù sao với Lâm Hàn cũng là chuyện tốt.
Nhưng trước đó, Khổng Tử Dục cũng phải suy nghĩ kỹ, tìm cơ hội thoát khỏi Khổng Trung Thiên và Khổng Tử Diệp, sau đó lặng lẽ tiếp cận Lâm Hàn, như vậy mới có cơ hội bàn chuyện hợp tác với anh.
Mà với những hành vi hôm qua, Khổng Tử Dục tin rằng mình đã làm tốt phần mở đầu, đủ khiến Lâm Hàn đoán được vài điều, vậy nên hôm nay anh ta chỉ cần tiếp xúc riêng với Lâm Hàn trong thời gian ngắn là đã đủ để thương lượng kế hoạch hợp tác giữa họ.