Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 4: Cô dám bỏ nhà theo trai?
Chương 4: Cô dám bỏ nhà theo trai?
Tội bỏ nhà theo trai ngay trong đêm tân hôn đã khiến mặt mũi của hai nhà Cố và Phó đều mất hết, nhưng chuyện này lại không phải là nguyên nhân khiến cô bị đuổi khỏi nhà họ Phó, nguyên nhân thực sự còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.
Cố Ninh Hoan nhắm mắt lại. Trước kia, tốt xấu gì thì nhà họ Cố cũng được coi là hào môn, nhưng mấy năm gần đây nhà họ Cố đã bị chú cô hủy hoại gần hết. Lúc trước, cô chỉ cảm thấy ông nội ép cô gả cho nhà họ Phó là vì tiền đồ của nhà họ Cố, cô không ngờ rằng ông nội làm vậy là vì tốt cho cô, ông muốn cho cô có được bến đỗ tốt nhất.
Nếu được sống lại một lần thì cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân lại thua bởi Cố Thi nữa.
Cố Ninh Hoan đứng lên, cô rời khỏi phòng tắm rộng lớn rồi nhìn đồng hồ. Bây giờ là 10h tối, thấy vậy, cô trực tiếp lật chăn, leo lên giường rồi ngủ.
Đến khi cô tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy một bức tường bằng thịt. Cố Ninh Hoan chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến vươn tay chạm lên đường cong gợi cảm trước mặt.
Tay cô vừa mới chạm vào thì giây tiếp theo liền nghe được giọng nói mang theo tức giận của người đàn ông, “Cố Ninh Hoan, cô làm gì thế hả?”
Cố Ninh Hoan sợ hãi rụt tay lại, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay hơi ngẩng lên, hoảng sợ nhìn anh, “Không cẩn thận mới... chạm vào...”
Cô vừa nói tới đây thì cằm cô đã bị bóp chặt, Phó Tây Thâm bóp chặt cằm cô, lạnh lùng nói, “Về sau nếu không có việc gì thì đừng có chạm vào tôi, có nghe không hả?”
Đau đớn trên cằm khiến Cố Ninh Hoan không khỏi nhíu mày, cuối cùng cô lại nói, “Tại sao? Chẳng phải anh là chồng của em sao? Tại sao em không được chạm vào anh? Chẳng lẽ anh định ngủ với em xong là không chịu chịu trách nhiệm?”
“Há mồm ngầm miệng đều nói sờ rồi ngủ, những gì cô được dạy dỗ trong một gia đình hào môn đều chạy đi đâu mới khiến cô nói mấy lời không biết xấu hổ thế này?” Phó Tây Thêm bóp chặt cằm cô hơn, giọng nói càng lạnh lẽo hơn nữa.
Dù có đối mặt với ánh mắt lạnh như băng, dù trong lòng có sợ muốn chết nhưng Cố Ninh Hoan vẫn mạnh miệng, “Tục ngữ có câu nói rất đúng, “chết dưới hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu”! Hơn nữa anh đẹp trai như vậy, nếu em đã lấy anh mà chỉ có thể nhìn chứ không được sờ thì em thà xuất gia còn hơn.”
Nghe vậy, Phó Tây Thâm giận quá hóa cười, anh đang định nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Cậu chủ, bà chủ mời mợ chủ xuống dưới ạ.”
“Chuyện gì?” Giọng điệu của Phó Tây Thâm cực kỳ không tốt.
Người giúp việc do dự một lúc mới mở miệng, “Nghe nói là bạn trai của mợ chủ tìm tới cửa, nói là hôm qua mợ chủ hẹn cùng bỏ trốn với anh ta, nhưng giờ lại không thấy...”
“Cô dám bỏ nhà theo trai?” Phó Tây Thâm bóp chặt cằm cô hơn nữa, mấy câu nói này của người giúp việc vô tình xúc phạm tới tự tôn của một người đàn ông của anh.
Trên khuôn mặt anh tuấn chợt trở nên khát máu, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve cần cổ trắng nõn của Cố Ninh Hoan, cứ như sẽ vặn gãy cổ cô ngay giây tiếp theo vậy.
Cố Ninh Hoan chỉ thấy áp lực cực lớn đang đè nặng cô, bây giờ cô ước gì có thể mặc xong quần áo mà lao xuống xé xác đôi “cẩu nam nữ” Cố Thi và Kỷ Tử Hành ra.
Sớm không tới, muộn không tới, cố tình chọn lúc cô đang bồi dưỡng tình cảm với Phó Tây Thâm mà tới, hai người này rõ ràng ngứa đòn mà.
“Ai... Ai bảo thế hả? Em thích anh như vậy, sao có thể bỏ trốn theo trai chứ?” Lệ khí khủng bố trên người Phó Tây Thâm khiến Cố Ninh Hoan sợ tới mức nói cũng nói lắp.
“Hừ!” Phó Tây Thâm cười lạnh một tiếng, lệ khí quanh thân giảm bớt một chút. Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo tắm dài khoác lên người.