Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa đông, ở Thanh Xuyên có tuyết rơi.
Sáng sớm Phó Tư Dịch tỉnh lại, chăn vẫn còn ấm áp, chỉ là Trầm Hoan vốn nên ở trong lồng ngực anh lại không thấy đâu. Sauk hi Phó Tư Dịch thích ứng với ánh sáng, mặc quần áo xuống giường.
Anh đi vào phòng bếp, không có ai.
“Trầm Hoan,” Phó Tư Dịch nhíu mày vào buồng vệ sinh, thoáng nhìn cảnh tượng bên trong, mày nhăn càng lợi hại hơn.
Trầm Hoan ngồi ở chỗ bồn cầu, trong tay nắm thứ gì đó, đang phát ngốc, nghe thấy Phó Tư Dịch gọi cô, không lên tiếng mà ngẩng đầu.
“Em làm sao vậy? Sao không trở về phòng ngủ?” Trên người còn mặc áo ngủ, đem qua cũng không có tuyết rơi, cũng không sợ lạnh.
“Phó Tư Dịch……”
“Ừ?” Phó Tư Dịch đem cô kéo tới.
“Giống như em đã mang thai.” Trầm Hoan đem que thử thai đưa tới trước mặt Phó Tư Dịch, thanh âm rất thấp, lại giống như không xác định. Thời gian hành kinh của cô đã muộn vài ngày, liền mua que thử thai tới kiểm tra, không nghĩ tới thực sự có.
Biểu tình của Phó Tư Dịch như là rất khiếp sợ, đồng tử đột nhiên phóng đại, anh nhìn chằm chằm hai vạch đỏ que thử thai trên trước, qua mười giây mới phản ứng lại, “Chúng ta vẫn luôn tránh thai, như thế nào……”
Lời nói còn chưa nói xong, Phó Tư Dịch liền nghĩ tới lần đó sinh nhật anh một tháng trước.
“Là lần đó?” Phó Tư Dịch nhìn về phía Trầm Hoan.
Mặt Trầm Hoan có chút hồng hồng, “Có lẽ.”
Ngày đó cô gấp gáp trở về từ một hoạt động nào đó để chúc sinh nhật anh, lễ phục cũng chưa thay ra. Sau đó, Trầm Hoan nghĩ nguyên nhân có thể là do bộ lễ phục kia, Phó Tư Dịch lăn lộn cô thật lâu, cuối cùng đến cả biện pháp an toàn đều không đủ dùng………
Phó Tư Dịch tiến lên ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Trầm Hoan, cực lực khống chế thanh âm kích động của bản thân, “Chúng ta thực sự có con sao?”
Hiếm khi Trầm Hoan thấy bộ dáng Phó Tư Dịch kích động như vậy, bởi vì cô cũng có cảm giác như vậy, cô vui mừng mà ướt hốc mắt, gật đầu, kích động đáp lại Phó Tư Dịch, “Vâng. Chúng ta có con rồi.”
Có nhiều lời hơn cũng không bì kịp một chữ vâng này, môi Phó Tư Dịch run rẩy, cười lên tiếng.
Cô ở trong ngực Phó Tư Dịch có thể tinh tường cảm nhận được Phó Tư Dịch bởi vì vui sướng, tim đập mãnh liệt chấn động, phảng phất Trầm Hoan chính là toàn bộ thế giới.
Bọn họ rấ nhanh đem tin tức tốt thông báo cho người nhà hai bên, cha mẹ Phó Tư Dịch tỏ vẻ sẽ lập tức sẽ tới xem Trầm Hoan, cũng dặn dò cô không cần quá mệt nhọc. Sau khi mẹ Trầm Hoan nghe nói, lại không cao hứng như vậy, bà còn nhớ rõ lúc trước quy định trong vòng hai năm không được kết hôn, hiện tại khen ngược, con cũng có luôn rồi.
Trầm Hoan hiểu được tâm tư của mẹ mình, “Mẹ, mẹ không vui sao? Mẹ có cháu ngoại gái rồi.”
“Vừa mới kiểm tra ra, như thế nào con biết là nam hay là nữ?” Mẹ Trầm Hoan không còn lãnh ngạnh như lúc trước.
“Con biết a, chính là bé gái.” Trầm Hoan vuốt bụng còn chưa lộ, bởi vì mới làm mẹ, thanh âm rất ôn nhu.
“Con cùng Phó Tư Dịch có phải nên tổ chức hôn lễ hay không? Thời gian dài, ngườ khác sẽ nói như thế nào?” Mẹ Trầm Hoan lo lắng nhiều nhất vẫn là thanh danh của con gái.
“Chúng con cũng đã tính toán kết hôn, Phó Tư Dịch đã nói chuyện với cha mẹ anh ấy, dì còn muốn gặp mặt mẹ một lần, nói chuyện an bài hôn sự.”
“Được, tìm thời gian phù hợp để gặp mặt.”
**
Trong ba tháng đầu mang thai là dễ dàng xảy ra chuyện nhất, Phó Tư Dịch hiển nhiên rất khẩn trương, hận không thể lúc nào cũng đem đôi mắt chăm chú đặt trên người cô. Tất cả hành trình của Trầm Hoan, anh đều phải tự mình kiểm tra một lần, đối với Trần San cũng dặn dò không thôi, nghiễm nhiên trở thành bà quản gia.
Trầm Hoan vừa buồn cười lại càng cảm động. Mới làm cha anh càng đáng yêu.
Phó Tư Dịch mua rất nhiều sách vở dụng cụ dành cho thai phụ, rảnh rỗi, liền trở mình một phen. Trầm Hoan chính mắt nhìn thấy bộ dáng Phó Tư Dịch làm bút ký.
Cô tin tưởng Phó Tư Dịch sẽ là một người cha một người chồng tốt.
Công việc chuẩn bị hôn lễ tất cả đều là Phó Tư Dịch xử lý, Trầm Hoan chỉ phụ trách an tâm chờ đợi.
Hai nhà cũng gặp mặt, hôn lễ định ở hai tháng sau. Về địa điểm, Phó Tư Dịch đã thảo luận hồi lâu cùng với Trầm Hoan, Phó Tư Dịch nghĩ sẽ cho cô tất cả là những gì tốt nhất, Trầm Hoan lại cảm thấy không sao cả, chỉ cần không quá mệt mỏi là được.
Cuối cùng Phó Tư Dịch quyết định tổ chức hôn lễ tại một giáo đường ở nước ngoài, Phó Tư Dịch nói nơi đó phong cảnh rất đẹp, có thể trực tiếp hưởng tuần trăng mật ở đó, không cần bôn ba mệt mỏi nhiều, Trầm Hoan thấy thuận tiện liền đồng ý.