Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“Đương nhiên là không được, như thế thì có vẻ không biết điều. Chẳng qua, Thiên Tinh à….” Trì Vị Ương thử nhìn cô, “Cậu xác định lần này muốn dọn ra ngoài không phải là bởi vì ghen sao?”
Ghen? Trái tim Hạ Thiên Tinh đập chậm lại một nhịp, ghé mắt nhìn Trì Vị Ương
“Tự cậu ngẫm lại đi, rốt cuộc là có phải bởi vì chuyện của tổng thống cùng Tống Duy Nhất mới không vui sao?” Trì Vị Ương nhắc nhở: “Nếu thật là bởi vì cái này mà cậu muốn dọn đi, như vậy…. Cậu muốn rút lui chỉ sợ… cũng không thay đổi được.”
Hạ Thiên Tinh không lên tiếng, tầm mắt dừng trên tô trứng gà màu vàng đẹp mắt. Trì Vị Ương thở dài, “Thiên Tinh, nếu cậu không phải bạn mình. Mình khẳng định sẽ xúi giục cậu cùng tổng thống yêu đương, chẳng phải mỗi người đàn bà ở S quốc khi nằm mơ đều là nghĩ đến chuyện này? Nhưng chúng ta là bạn tốt, mình rất lý trí khuyên cậu… đừng ngây ngốc như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đến lúc đó, người đau chính là cậu.”
Hạ Thiên Tinh trầm mặc như cũ không nói, Trì Vị Ương nhìn không ra cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà thân là bạn bè tốt, những gì nên nói cũng đã nói hết rồi.
Lúc này vừa lúc nước sôi, Trì Vị Ương lấy mì bỏ vào trong nồi. Hạ Thiên Tinh cũng yên lặng bỏ trứng vào chiên. Hai người thật lâu đều không nói chuyện.
………….
Bên kia
Tối nay Bạch Dạ Kình không có tâm tư trở về phủ tổng thống, trực tiếp ở lại văn phòng nghỉ ngơi. Hai giờ rạng sáng, anh vẫn còn xem văn kiện từ phía dưới đưa lên. Nhìn nhìn, lại có chút thất thần. Nếu không phải hôm nay có phần văn kiện nói rõ muốn Hứa Nham tới phiên dịch, anh thế nhưng không biết liên tục hai ngày này Hứa Nham không đi làm.
Hai người bọn họ, thật sự tình cảm triền miên tới mức độ này?
Trong lòng khó chịu, anh tắt đèn, ném văn kiện đi, bực tức đứng dậy. Đứng ở cửa sổ, đốt điếu thuốc hút mạnh hai cái. Đem mình vùi sâu trong bóng tối, thế nhưng phần hung ác nham hiểm trong lòng mảy may không tan đi chút nào.
Đôi mắt âm trầm nhìn lên bầu trời đêm cuồn cuộn, nhìn xuống quốc gia toàn bộ đều thuộc về anh, trong lòng lại là một mảnh cô đơn không thể tả. Người con gái kia, rốt cuộc đêm nay cô có an phận ở trong phủ tổng thống hay không?
Một dãy tiếng chuông di động vang lên. Là dãy số cá nhân của anh.
Anh quay đầu, không nhận cuộc gọi. Trong bóng tối thâm trầm, chút ánh sáng kia có chút chói mắt. Người biết đến dãy số này chỉ có mấy người, bao gồm cả cô.
Lúc tiếng chuông lần thứ năm vang lên, anh tắt tàn thuốc, cầm lấy di dộng. Khi vừa nhìn đến dãy số lập lòe trên màn hình, đáy mắt rõ ràng xẹt qua một chút ủ dột. Người gọi không phải là cô, là Bạch Túc Diệp.
“Dạ Kiêu đã nhập cảnh.” Bạch Túc Diệp báo cáo.
………………
Đêm nay, Bạch Dạ Kình ngủ không ngon giấc. Sáng sớm ngày hôm sau, anh đứng trên tòa nhà quốc hội nhìn quốc kỳ từ từ lên cao, ngực hít thở không khí mới mẻ nhưng cổ buồn bực kia vẫn còn trong lòng không có tan ra.
Anh cầm điện thoại, ngón tay ở trên màn hình vuốt ve một lát, cuối cùng vẫn gọi đi.
“Alo.” Âm thanh của quản gia từ bên kia truyền đến.
“Là tôi.”
“Tổng Thống.”
“Tiểu thiếu gia đã dậy chưa?”
“Đã thức dậy, đang ăn bữa sáng.”
Bạch Dạ Kình trầm ngâm một chút, như là nói chuyện không đâu hỏi: “Hạ tiểu thư có ở cùng tiểu thiếu gia ăn không?”
“Không có. Hạ tiểu thư tối hôm qua cũng không có trở về. Hơn nữa……” Quản gia nghe được bên kia điện thoại hô hấp lập tức trầm trọng rất nhiều, ông theo bản năng liền im lặng, không biết kế tiếp nói gì cho nên vẫn là không nên nói.
“Hơn nữa cái gì?” Bạch Dạ Kình hỏi.
“Hơn nữa…… ngày hôm qua lúc cô ấy rời đi nói là trong khoảng thời gian gần nhất sẽ không trở về.”
Bạch Dạ Kình nắm di động đứng ở kia, ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên người anh, biến thành một mảnh lương bạc sương mù. Hồi lâu, anh điều chỉnh tốt hô hấp, giọng điệu lạnh lùng cương nghị nói ra ba chữ: “Tùy cô ta!”
…………………………
Bạch Dạ Kình rời đi suốt một khoảng thời gian. Sau khi anh về nước, Hạ Thiên Tinh vẫn chưa trở về phủ tổng thống.
Mà bên kia.
Hứa Nham khôi phục nhanh đến bất ngờ, Hạ Thiên Tinh ngẫu nhiên sẽ đi thăm hắn. Hôm nay, hắn có thể xuống đất đi lại liền ra viện, bởi vì ở bệnh viện thật sự chịu không nổi.
Cha mẹ Hứa cùng hắn trở về chung cư, buổi tối lại gọi điện thoại cho Thiên Tinh, gọi cô qua cùng ăn cơm chiều. Hắn có thể xuất viện, tảng đá trong lòng Hạ Thiên Tinh cuối cùng cũng buông xuống, cho nên không cự tuyệt lời mời của họ.
Sau khi cô tan tầm liền đến siêu thị mua chút đồ ăn mang theo. Sau khi ăn xong cơm chiều, màn đêm cũng buông xuống.
Hứa Nham chống cây gậy, một hai phải đưa cô đến cửa tiểu khu. Ra cửa thang máy, Hạ Thiên Tinh liền ngăn hắn ta lại, “Anh không cần phải tiễn em nữa, bây giờ cơ thể anh còn chưa hoàn hoàn khôi phục, lỡ như vết thương bị rách miệng thì sao.”
Hứa Nham dựa vào trên tường, ánh mắt tham luyến nhìn cô, nồng đậm không buông tha.
Hắn biết, nếu lúc này cô rời đi, có lẽ sẽ rất lâu sau cô sẽ không xuất hiện trước mặt hắn…
Một đoạn này thời gian này là hắn vì cô mà bị thương để đổi lấy.
“Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, anh mau vào nhà đi.” Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc nơi đáy mắt của hắn, đi đến giúp ấn thang máy.
Hứa Nham đột nhiên duỗi tay đem cô túm lại. Cô chưa kịp hết kinh ngạc đã bị người đàn ông kéo thẳng vào trong lồng ngực. Hơi thở người đàn ông xâm nhập, trong đầu cô không tự giác xẹt qua một tia lãnh khốc, đầu quả tim khẩn cấp đập mạnh, theo bản năng muốn đẩy anh ra.
“Hứa Nham, anh……”
“Trên người anh bị thương, em không thể đẩy anh được.” Hứa Nham nói nhỏ, nhắc nhở cô.
Hạ Thiên Tinh thở dài, không động đậy, mặc cho Hứa Nham ôm cô, chỉ là thấp thấp nói: “Hứa Nham, chuyện giữa chúng ta, với em mà nói đã là quá khứ.”
Anh cười khổ, “Thiên Tinh, em cũng thật là tàn nhẫn.”
Hai người, dựa vào trên tường, thấp giọng nói chuyện. Trên vách tường, có một mảng ánh đèn tối tăm chiếu xuống, ánh sáng bao phủ lẫn nhau, lại không chiếu được biểu tình của bọn họ vào giờ phút này.
Chỉ có…… Hai cơ thể đang ôm nhau, thoạt nhìn rất thân mật, ngọt ngào, giống như là người yêu của nhau.
Hai người hoàn toàn không có chú ý tới, không xa nơi này, trong đêm tối có một chiếc xe ẩn nấp ở trong một góc. Trên xe, người đàn ông nặng nề nhìn chằm chằm một màn này, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
………………
Hạ Tinh Thần rời khỏi nhà Hứa Nham thì lên xe buýt. Hai ngày trước cô tìm được phòng ở nên đã rời khỏi nhà Trì Vị Ương.
Cô ở một mình chỗ đó không thích ứng được. Tựa hồ trước kia đã quen náo nhiệt, bây giờ trong không gian ban đêm đen kịt yên tĩnh chỉ có một người nằm, cảm thấy lòng tràn đầy hoang vu. Cái này thực ra cũng là thói quen.
Cô âm thầm nghĩ, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu có chút loạn, không biết suy nghĩ cái gì. Ban đêm, xe buýt chạy rất yên tĩnh, mấy phen xóc nảy lên xuống khiến cô cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, từ từ ngủ thiếp đi.