Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Xe buýt vẫn luôn tiến về phía trước. Từ trên xuống dưới, một đợt rồi một đợt hành khách lên xuống xe.
Hạ Thiên Tinh ngủ thật sự sâu, hoàn toàn không biết hành khách ngồi bên cạnh mình đã thay đổi. Người đàn ông mặc một bộ áo gió màu đen, mang khẩu trang, vẻ mặt lãnh khốc ngồi ở bên cạnh cô. Bên ngoài, một đội siêu xe không nhanh không chậm đi theo xe buýt, không dám vượt lên, chỉ cẩn thận ở bên cạnh chờ đợi.
Cô ngủ sâu, thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo. Đầu không tự giác dựa vào vai người đàn ông.
Đầu vai một bên nặng xuống, người đàn ông mang khẩu trang hàng chân mày chau lại. Hô hấp nóng rực của người phụ nữ hướng thẳng vào cổ anh, nóng rực, dụ người.
Anh rũ mắt nhìn cô, ngực càng thêm nén giận. Bộ dáng cô ngủ thật sự rất đẹp, an an tĩnh tĩnh, không dính bụi trần. Bộ dáng này chỉ sợ người đàn ông kia không có nhiều cơ hội nhìn thấy!
Tưởng tượng đến đây, anh tức giận đem đầu cô đẩy ra. Lực đạo của anh không nhẹ, thân mình cô tức khắc ngã sang bên kia.
Mắt thấy đầu cô có thể sẽ nện thật mạnh vào cửa kính, Bạch Dạ Kình ngực liền căng thẳng, bỗng nhiên duỗi tay đem đầu cô ôm lấy. Đầu của cô không gặp sao, chỉ là đập vào trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
Anh vội thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ đối với thái độ của mình rất không hài lòng, ánh mắt liếc nhìn cô có vài phần tức giận không nói rõ, mà cô thì ngủ rất là thoải mái.
Nhưng Hạ Thiên Tinh khi nào thì ngủ thoải mái? Lúc nãy vừa động cho nên nửa ngủ nửa tỉnh, con ngươi chỉ thoáng hé mở, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, càng không biết bây giờ mình đang ở chỗ nào. Mơ mơ màng màng cảm giác được có người đàn ông bên cạnh mình, theo bản năng cứ tưởng là Hứa Nham, chỉ hồ nghi khẽ cắn ra hai chữ, “Hứa Nham……?”
Cô nhớ rõ là mình đã tạm biệt hắn rời đi rồi, làm sao hắn ở chỗ này được? Chắc là cô đang nằm mơ…
Cô đần độn nghĩ, nhắm mắt lại, lại một lần nữa muốn chìm vào giấc ngủ. Gần đây thật sự là quá mệt mỏi, một tuần này, cơ hồ là chưa từng có được một giấc ngủ ngon.
Nhưng mà hai chữ mà cô khẽ nói kia, người đàn ông bên cạnh giờ phút này lại nghe được rõ ràng. Đáy lòng đang có lửa, lập tức càng lúc càng nóng hơn. Ánh mắt anh trầm xuống, một tay kéo khẩu trang xuống, một tay kia nắm lấy mặt cô kéo qua. Mắt cô mở được một nửa, môi người đàn ông bạo lực mang theo trừng phạt, mút thật mạnh môi của cô.
Hơi thở này …… Cái hôn bá đạo này……
Hạ Thiên Tinh rất là quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô cảm thấy mình vẫn còn đang nằm mơ. Cô biết bây giờ anh còn đang công tác ở nước ngoài, tin tức về hành trình của anh bay đầy trời. Nếu anh không ở chỗ đó, anh cũng tuyệt đối không thể xuất hiện ở bên cạnh cô, không thể xuất hiện ở trên xe buýt này……
………………
Hứa Nham có phải cũng đã hôn cô như vậy không?
Lúc bọn họ hôn môi, cô có đáp lại hay không?
Bạch Dạ Kình trong đầu không ngừng nhảy ra những vấn đề liên quan đến Hứa Nham, cũng không biết mình lại ghen tị như vậy.
Nhưng mà chưa kịp đợi được đáp án, cánh môi mềm mại của cô không tự giác mấp máy, nhỏ vụn ngâm khẽ một tiếng, mơ mơ màng màng lại khó kìm lòng được đáp lại nụ hôn của anh.
Ở trong mộng, cô không có cách nào khống chế mình…… Cũng không nghĩ sẽ khống chế……
Chớp mắt một cái……
Anh cảm giác da đầu tê dại, cả người mềm mại, giống như có một dòng điện chạy qua người anh, làm cho hô hấp của anh lập tức nặng nề.
Thật là…..Đáng chết! Người phụ nữ này có phải là đem anh trở thành Hứa Nham không?
Như vậy xem ra khi cô cùng Hứa Nham hôn nhau cũng nhiệt tình như vậy sao? Đáp lại nụ hôn của anh như vậy?
Vừa nghĩ vậy, anh liền nổi lên hận ý, không chút nào thương tiếc tham luyến hôn cô, như là muốn đem cô nuốt vào bụng, lại như là muốn đem dấu vết của người đàn ông khác từ trên người cô thay thế, tiêu diệt.
…………………………
Cũng may lúc này trên xe buýt gần đến trạm, ngoại trừ hai người sau xe không có người nào khác. Hơn nữa bên trong rất tối, chỉ có ngẫu nhiên từ bên ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào, như ẩn như hiện bóng người ái muội cùng nhau.
Nơi này quả thực là thánh địa nói chuyện yêu đương. Nhiều cặp đôi trẻ tuổi đều thích trường hợp như vậy.
Hạ Thiên Tinh lúc này vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, hoặc là thật ra là đã tỉnh, tự nhiên cũng không dám mở mắt. Phảng phất giống như là đang nằm mơ, cô thậm chí không tin anh thật sự sẽ xuất hiện.
Nhưng là giữa môi răng chính là hơi thở, cố tình lại là của anh, chỉ thuộc về anh.
Hạ Thiên Tinh lông mi run đến lợi hại, chóp mũi có chút phiếm toan. Mê mê hoặc hoặc, toàn bộ suy nghĩ giống như bùn nhão, đến khi cả người bị anh ôm lên đùi, ngực chợt lạnh, cả người mới tỉnh táo vài phần.
“Không cần……” Cô thở dốc một tiếng, hạ giọng ngâm khẽ. Cả người cô muốn dịch ra phía sau, nhưng sau lưng lại không có không gian để di chuyển.
Người đàn ông này đúng thật là ở trên xe buýt!
“Bây giờ nói không cần, Hạ Thiên Tinh, cô đùa với tôi?” anh không chịu buông tha cho cô.
Nếu nói vừa rồi chỉ là nửa mộng nửa tỉnh, còn bây giờ, Hạ Thiên Tinh thật sự hoàn toàn tỉnh táo. Đặc biệt khi xe buýt bỗng dưng phanh lại, thân mình cô xóc nảy, khi bị anh lần nữa túm trở về ý thức của cô mới tỉnh táo được, lúc nãy tất cả đều không phải là mơ.
Người đàn ông này thật sự đã trở lại!
Hơn nữa lại cùng cô ngồi trên xe buýt!
“Bạch Dạ Kình…. Anh điên rồi?” Rõ ràng mùa đông đã sớm bắt đầu mà cả người cô lại ướt đẫm mồ hôi. Tay cô phát run, túm lấy tay anh đang làm bậy, hơi thở hỗn loạn, vội vàng nói: “Chỗ này là trên xe buýt…. “
“Là tôi điên rồi, hay là em điên rồi?” Bạch Dạ Kình nhéo cằm cô nâng lên, đối diện với tròng mắt u ám âm tầm của mình, “Hạ Thiên Tinh, vừa nãy em cũng thật là thích được tôi hôn!”
Hai người đều là rất thấp rất thấp nói chuyện, làm cho cả cảnh tượng tăng thêm ái muội. Hạ Thiên Tinh trong lòng giống như bồn chồn, lời anh vừa nói xong, mặt cô liền đỏ lên.
Căn bản là cô không dám quay đầu lại nhìn xem phía trước xe hành khách và tài xế có phát hiện hành động của bọn họ hay không. Nếu đúng là bị phát hiện, cô thật là muốn chết đi.
Cô cũng không biết, xe kỳ thật sớm đã tới tổng trạm, ngừng ở trong một góc tối nhất, mà tài xế cũng sớm đã bị Lãnh Phi khách khí mời đi xuống. Hiện giờ, toàn bộ xe buýt, chỉ còn lại 2 người bọn họ, phía dưới lại có người canh giữ.
“Tôi không có trêu chọc anh!” Hạ Thiên Tinh cắn môi, “Tôi…… Tôi chỉ cho rằng tôi đang nằm mơ……”
“Nằm mơ? Mơ cái gì? Cùng Hứa Nham mộng xuân?” Bạch Dạ Kình cắn răng, tựa hồ bị ý nghĩ này của mình kích thích, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, đột ngột đem thân mình cô chuyển qua……
Cảm giác được nguy hiểm bỗng dưng đánh úp xuống, cả người Hạ Thiên Tinh phát run, chỉ cảm thấy xấu hổ tới cực điểm.