Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lại vào một ngày trời không nắng ấy, em lại ghé đến quán tôi làm, vẫn là ly cà phê sữa ít đá, nhưng hôm ấy nó khác đi nhiều lắm. Khác đi bởi vì bên cạnh em đã có thêm 1 chàng trai phổng phao, đầy đặn đủ để che chở nàng thơ như em.
"Lâu rồi em mới đến đây nhỉ?"
"Dạ vâng, em bận quá đấy ạ"
Gặp nhau thế, không khí có phần ngượng ngạo khi có thêm 1 người thứ 3.
"Cậu này là bạn trai em ư?"
"Hì, đúng rồi anh ạ, tụi em cũng mới quen được 3 tháng thôi anh"
"Thế chúc 2 đứa hạnh phúc nhá! Thế là... anh hết phần rồi cơ à?"
Câu nói nghe như châm chọc ấy lại là câu hỏi thật lòng mà tôi buông ra với sự mong chờ. Tôi đã chờ em cả thẩy đời để có thể gặp lại em, khiến em là của riêng tôi, nhưng do tôi quá đỗi ngu xuẩn nên lại thêm lần nữa, tôi để em rơi vào tay kẻ khác...
"Hết phần gì cơ? Anh cứ lắm đùa hì"
"Ừm thì, anh hay đùa em suốt ấy mà"
"Chào cậu, tôi là Khởi Hoàng, người anh thân thiết với My"
"Chào anh, em là Hùng, người yêu của My"
Cái bắt tay của chúng tôi nó phần ngượng ngạo rõ rệt, anh ta nhìn bề ngoài đẹp mã, giọng nói lại ấm áp. Có lẽ tôi chờ đợi em đến đây thôi, đành tạm nhường em cho cậu ấy vậy...
Cuộc nói chuyện của 3 người kéo dài chỉ vọn vẹn có 10p, nó khiến tim tôi siết lại rồi muốn bung vỡ ra hết vậy.
Tại sao tôi lại nặng tình đến thế? Sao tôi vẫn mãi mong chờ 1 làn nắng không phải là của mình?
Tình yêu thật chẳng đơn giản tí nào nhỉ?
Tôi hoàn thành xong chương trình đại học của mình và nhận được 1 xuất qua Nhật du học thời hạn 3 năm. Giữa tình yêu và sự nghiệp hay sự mong chờ và tương lai thì tôi đều chọn cái thứ 2. Bởi vì ngay từ đầu tình cảm của chúng tôi đã không có bắt đầu và đương nhiên sẽ không có sự kết thúc nào đáng buồn.
Ngày cuối cùng mà tôi làm việc tại quán, em lại ghé đến lần nữa, lần này em ko đi cùng ai cũng chẳng order thức uống thân thuộc, em đến đây đưa tôi tấm thiệp mời tráng lệ.
"Em đã nghĩ kĩ chưa? Chỉ mới 5 tháng thôi em đi đến hôn nhân vội thế? Em chỉ mới 23 tuổi, lẽ ra em nên khám phá cuộc sống này nhiều hơn là chuyện bếp núc gia đình chứ?"
"Em suy nghĩ kĩ rồi anh ạ, anh ấy rất được lòng ba mẹ em, với lại anh ấy cũng rất tốt với em"
"Hmm..nhưng thật tiếc quá, ngày em lên xe hoa lại là ngày anh không ở lại đây nữa"
"Ơ tại sao lại không ở đây nữa? Anh..."
"Anh đi du học ở Nhật em ạ, thật hiếm hao có cơ hội này, phải bắt lấy thôi"
Tôi thấy vẻ mặt em khi ấy hơi chút đượm buồn, chắc vì em buồn vì tôi vội đi quá chứ làm sao tôi có thể dám nghĩ là em buồn vì yêu tôi... Tình cảm đơn phương của tôi đối với em hẳn phải chấm dứt từ đây, ngay tại nơi này thôi...
"Thôi, anh chúc 2 vợ chồng em đầu bạc trăng long nhé, em phải thật hạnh phúc đó, nhớ chưa?"
"Dạ em biết rồi, hãy yên tâm, anh nhé? Mà anh đi thật ạ?"
"Đúng rồi, anh phải đi để làm đẹp tương lai anh chứ"
"Vâng... em chúc anh lên đường bình an ạ"
"Xin lỗi em vì anh không đến dự được lễ cưới của em".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Bỗng em của tôi lại có chút đỏ mắt, bây giờ người làm em đỏ mắt là tôi rồi! Em trao giàn nước mắt không phải vì em tiếc tôi, chỉ đơn giản là em vẫn xem tôi như người anh trai...
"Em... xin lỗi... ngày anh đi lâu như vậy... em lại không thể tiễn anh đàng hoàng..."
"Em nói gì thế? Anh không cần ai tiễn anh, em cũng vậy, niềm vui lớn nhất cũng như ước muốn bấy lâu bên cạnh em là được thấy em cười... được thấy em hạnh phúc sánh đôi với người đàn ông xứng đáng cuộc đời em... và người đó... không bao giờ là anh..."
Đến chữ cuối tôi nói nhỏ lại, một nửa tôi mong em nghe được, một nửa lại không muốn em nghe thấy, không khí giữa 2 chúng tôi giờ có một vật cản vô hình nào đó rào lại... chúng tôi không thể tự nhiên cười đùa như trước. Ai cũng đã lớn và trưởng thành trên chính con đường mình đang bước.
Thời gian tôi đã bỏ lỡ đi rất nhiều, nhưng tôi lại không hề tiếc nuối.
Bạn biết không? Đôi khi chỉ cần 1 sự rung động nhỏ, nó lại khiến ta kiên nhẫn với sự mong chờ đầy dai dẳng. Tôi và em hệt như 2 đường thẳng song song vậy, bước vào cuộc đời nhau, trao cho nhau những điều đẹp đẽ nhất nhưng mãi mãi chẳng có điểm giao nhau. Giống như từ đầu chúng tôi đã không có sự bắt đầu để có một cái kết thúc...
________________________
Tác Giả: Loura Trần
Editor: Thư Cao
NGÀY: 5/2/2023