Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chó má nó các người, các người im miệng cho tôi —— im miệng! ! !"
"Được rồi, bà bớt mắng hai câu! Còn chưa đủ mất mặt sao!" Nguyễn Triệu Thiên tức giận ngăn cản bà Tần muốn cướp đi microphone của mình.
Sau khi mạnh mẽ cảnh cáo bà Tần một câu, liền bỏ lại vợ và con gái tay chân luống cuống, xuống đài đi tìm quản lí Ngự Đường duy trì trật tự.
ông thực sự không hiểu, vì sao Ngự Đường lại cho những người này trà trộn vào đây?
Những bồi bàn và bảo vệ ngoài cửa kia, đều là làm ăn kiểu gì!
Trên đài, bà Tần bởi vì Nguyễn Triệu Thiên hô quát, rốt cục yên tĩnh lại.
Dưới đài, một người đàn ông trung niên khoác áo tang, lại vào thời khắc này đi ra.
Ông ta nhìn bà Tần trên đài, bình tĩnh nói một tiếng, dùng giọng trung khí mười phần thương tiếc.
"A —— Tào Mỹ Phụng nữ sĩ, bà vậy mà liền như vậy rời khỏi chúng tôi! A —— Tào Mỹ Phụng nữ sĩ kính yêu, ngủ yên đi! Bà là người phụ nữ vĩ đại cỡ nào, người mẹ già vĩ đại cỡ nào! Bà từng trộm tiền mừng tuổi của đứa trẻ Lý gia, cuỗm luôn phí chữa bệnh của bà Trương, chỉ vì mua quần áo mới chơi tết cho các con gái."
"Con gái được bà bồi dưỡng, cũng là nổi bật hơn mọi người, chói lọi cửa nhà như vậy! Xem, con gái của bà cướp đi chồng của người khác! Xem, con trai của bà ỷ vào em gái gả cho vị hôn phu tốt, liền chen đi cương vị công tác của người khác! A —— Tào Mỹ Phụng nữ sĩ, bà vô tư kính dâng, quang vinh vĩ đại.
.
."
Lời văn tưởng nhớ tình cảm dạt dào của người đàn ông trung niên, giống như là một người diễn thuyết.
Ông ta không cần dùng microphone, giọng trầm thấp mà chắc nịch, có thể làm cho hết thảy khách khứa ở đây, rõ ràng nghe được mỗi một câu ông ta nói ra.
Chuyện cũ năm xưa trong miệng ông ta, cũng không biết là từ nơi nào đào đến, mỗi một câu nói, sắc mặt người nhà họ Tần liền thẳng tắp chìm xuống một phần.
Nói tới cuối cùng, đừng nói là người nhà họ Tần, ngay cả sắc mặt bà Nguyễn, Nguyễn Triệu Thiên, cũng biến thành cực kỳ khó coi.
"Đúng, tôi còn nhớ, chính là bà ấy trộm tiền mừng tuổi của em gái tôi, làm hại tôi bị ba tôi đánh gần chết, còn nói tôi nói dối thành tính, tay chân không sạch sẽ!"
"Đúng vậy, khi đó bà nội tôi bị bệnh nặng, quê nhà quyên tiền thật vất vả tập hợp phí chữa bệnh, ai biết ngày hôm sau tiền liền không cánh mà bay.
Có người nói nửa đêm nhìn thấy Tào Mỹ Phụng mò vào nhà chúng tôi, khi đó bà ta còn khóc, nói mình chưa từng làm.
.
.
Aiz, ai biết quá mấy năm, bản thân bà ta khoác lác nói lỡ miệng với người ta.
Đáng thương bà nội tôi, bị bệnh chưa được một năm đã đi rồi.
.
."
Người hai nhà Lý gia và Trương gia, ngày hôm nay vừa vặn cũng được Tào Mỹ Phụng muốn khoe khoang mời tới.
Lúc này, người hai nhà ngồi dưới đài, vừa vặn xác minh lời của người đàn ông trung niên kia.
Mà hàng xóm già khác, không ưa tác phong khoe khoang của Tào Mỹ Phụng, cũng dồn dập chứng minh.
Khách khứa dưới đài nghe được bằng chứng của mấy người này, làm mẹ con họ Tần trên khán đài, chỉ cảm thấy muốn bao nhiêu căm ghét có bấy nhiêu căm ghét, muốn bao nhiêu mất mặt lại có bấy nhiêu mất mặt.
Thậm chí người có địa vị hơi cao hơn nhà họ Nguyễn một chút, hoặc là lực lượng ngang nhau, đã đứng lên, đi ra ngoài cửa rời đi.
Bọn họ xem thường làm bạn với người như vậy, càng may mắn có người quấy rối, mới không để mình chúc thọ cho bà già như vậy.
"Các người.
.
.
Các người đừng đi! Ai cho phép các người đi! Các người đứng lại cho tôi!" Mẹ Tần gấp đến độ giơ chân, muốn ngăn cản.
Đáng tiếc, có một người đứng dậy rời khỏi, thì có người thứ hai, thứ ba.
Chẳng được bao lâu, phòng yến hội to lớn lại rời đi gần hết.
"Phương Phương, Phương Phương.
.
.
Con mau bảo bọn họ quay lại, bảo bọn họ quay lại.
.
."
Bà Tần không gọi được Tần Phương, bởi vì lúc này, Tần Phương chỉ cảm giác mình còn mất mặt hơn bà Tần.
đây vốn là biểu hiện quan trọng mà Tần Phương chuẩn bị kỹ càng, dẫn theo mẹ, dẫn theo con gái, lấy tư thái người thắng xuất hiện ở trước mặt người ngoài.
Nhưng bây giờ, lại đều bị một đám người không hiểu sao này xuất hiện đập phá.
"Kiều Kiều, Kiều Kiều, con đi, con đi.
.
." Thấy mặt Tần Phương tối sầm lại không có động tĩnh, bà Tần lại đi kéo Nguyễn Kiều Kiều.
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm giác mặt mũi của mình đều bị bà ngoại cô làm mất hết.
Ở trước mặt nhiều bạn học và Cố Huyễn làm mất mặt lớn như vậy, cô hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, nào còn có tâm tư đi thu xếp thay bà ngoại cô.
"Bà ngoại, bà đừng kéo con, đến lúc này bà còn không thể yên tĩnh một chút sao? !" Nguyễn Kiều Kiều vừa tức vừa vội, muốn đẩy bà ngoại cứ lại đây lôi kéo mình ra.
Ai biết, bà Tần đang sốt ruột giậm chân.
Dưới chân bà không đứng vững, bị Nguyễn Kiều Kiều đẩy một cái, càng bị trực tiếp đẩy rơi xuống sân khấu.
"A —— bà ngoại!".