Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một buổi tiệc mừng thọ náo náo nhiệt nhiệt, còn chưa chính thức khai tiệc, ở tình huống nhân vật chính Tào Mỹ Phụng nữ sĩ bị xe cứu thương chở đi, đặt một dấu chấm tròn kết thúc.
Còn lại khách khứa, tuy rằng trước khi đi, nói không ít lời an ủi với người nhà họ Nguyễn.
Nhưng trên thực tế, tiệc mừng thọ ngày hôm nay, để lại trong đầu bọn họ, hai ấn tượng sâu sắc.
Một là, mẹ vợ của Nguyễn Triệu Thiên này thật không phải thứ tốt!
Phẩm hạnh trộm gà bắt chó không hợp quy tắc, nói chuyện còn miệng đầy dơ bẩn, sau này dù cho muốn giao tiếp với nhà họ Nguyễn, cũng nhất định phải xa loại thân thích này một chút.
Hai là, vị tam tiểu thư nhà họ Nguyễn kia xem ra nhu nhu nhược nhược, ai hiểu được ra tay lại là người không nặng nhẹ như vậy!
Coi như bà ngoại mình không tốt thế nào, cô ta cũng không thể tức đến nổ phổi đẩy người ta xuống đài.
Cô gái như thế, sau này còn không phải không nên kết giao sao.
"Bà ngoại.
.
.
Bà ngoại thật sự không phải do con đẩy xuống.
Vừa nãy con chỉ là muốn đỡ lấy bà, tự bà trượt chân.
.
."
"Bà nội, anh trai Cố Huyễn.
.
.
Các người tin tưởng con, thật sự.
.
."
Nguyễn Kiều Kiều đứng bên cạnh người nhà, khóc đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ ửng.
Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột như vậy, kỳ thực mọi người đều không thấy rõ, chỉ là lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đưa tay.
Nhưng nếu nói là cô ta đẩy người, hay là đỡ người, chuyện như vậy ba phải cái nào cũng được, căn bản nói không rõ ràng.
"Kiều Kiều con yên tâm, bà nội đương nhiên tin tưởng con.
Con đứa bé này luôn luôn có lòng hiếu thảo nhất, bà nội biết, con không làm được chuyện như vậy."
"Bà nội.
.
." Nguyễn Kiều Kiều ngậm lấy lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn bà nội, "Nhưng vừa nãy những vị khách kia, bọn họ đều nói.
.
."
"Ai, bọn họ đều là xem trò vui.
Không sao không sao, con yên tâm, chờ chuyện ngày hôm nay hiểu rõ, bà nội sẽ giải thích với những chị em gái trong giới kia.
Con đừng sợ, con là phẩm hạnh gì, những chú dì kia đều biết, sẽ không hiểu lầm.
.
."
Bà Nguyễn khuyên bảo một phen, cuối cùng cũng coi như là ngừng lại được nước mắt của Nguyễn Kiều Kiều.
Cố Huyễn nhìn đau lòng, cô gái thiện lương như Kiều Kiều, tại sao có thể có bà ngoại không biết xấu hổ như vậy.
Anh lại nhìn về phía Tần Phương đứng ở một bên, đang dỗ đứa trẻ mới sinh khóc nháo.
Thấy sắc mặt mẹ vợ tương lai của mình tuy rằng không dễ nhìn lắm, nhưng cũng là đoan trang hiền thục.
So sánh, Cố Huyễn càng là cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều và Tần Phương, là bị bà Tần liên lụy.
Anh âm thầm quyết định, chờ lúc anh và Kiều Kiều cử hành lễ đính hôn, cũng không thể cho bà Tần kia tham dự.
Tuyệt đối không thể phá hoại lễ đính hôn mà anh tỉ mỉ chuẩn bị.
"Nơi như thế này của Ngự Đường các người, vì sao lại để loại người như vậy trà trộn vào đây? Bây giờ bảo các người bắt người, người cũng không thấy.
Hừ, những người kia rõ ràng chính là cố ý quấy rối.
Tôi cho cậu biết, chuyện này các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, bằng không tôi chắc chắn sẽ không giảng hoà!"
Giọng Nguyễn Triệu Thiên nổi trận lôi đình, từ trên hành lang ngoài phòng yến hội truyền đến.
Rất rõ ràng, đây là ầm ĩ với quản lí Ngự Đường.
Nghe thấy âm thanh bên ngoài, Cố Huyễn an ủi: "Các người không cần lo lắng, dì con quen biết với ông chủ Ngự Đường.
Chuyện vừa rồi, con đã nói cho dì con.
Lúc này, đã bắt đầu điều tra thay chúng ta."
Người nhà họ Nguyễn đều biết, mẹ Cố Huyễn xuất thân từ gia tộc lớn Thẩm gia, con gái Thẩm gia đều gả đến vô cùng tốt.
Có dì anh ta đứng ra, người tới quấy rối hôm nay, nhất định có thể bắt được.
Mà trên thực tế, dì trong miệng Cố Huyễn, chính là thím ba Thẩm Lan của Lệ Quân Ngự.
Lúc này, Lệ Quân Ngự đã dẫn theo Nguyễn Manh Manh đi tới ngoài phòng, điện thoại di động vang lên, vừa vặn là Thẩm Lan gọi tới.
Anh liếc mắt nhìn điện thoại di động, không chút do dự mặt lạnh nhấn tắt.
Không chỉ không tiếp điện thoại của vị "Dì có bản lĩnh" trong miệng Cố Huyễn kia, còn thuận tiện cúp máy.
"Sao vậy, điện thoại của ai?" Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi.
"Người không liên quan, không có chuyện gì."
Lệ Quân Ngự xoa xoa đầu Nguyễn Manh Manh, tiếp theo liền dắt tay cô, đi đến chỗ Nguyễn Triệu Thiên đang cãi vã với quản lí.
Nguyễn Manh Manh cau mày, có chút nhìn không thấu người đàn ông này.
Nhưng lại không biết, Lệ Quân Ngự nắm tay cô tới đây, chính là chuẩn bị từ chỗ Nguyễn Triệu Thiên, để lấy lại quyền lợi thuộc về cô.
"Ba.
.
." Đứng phía sau Nguyễn Triệu Thiên, giọng người đàn ông trầm thấp nặng nề vang lên.
Nguyễn Triệu Thiên đang tranh luận với quản lí, nghe được một tiếng kêu quen thuộc này, quay lại.
Lộ ra vô cùng ngạc nhiên: "Cậu.
.
.
?".