Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ khi đấu võ đến kết thúc, cũng không biết thắng liên tiếp bao nhiêu lần.
Chậm thì 20 phút kết thúc trận đấu, nhanh thì 6 phút đối phương liền đầu hàng.
Cả một buổi tối, ngoại trừ nghe được combo đánh gϊếŧ của "Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ" ra.
Lệ Quân Tỳ nghe được nhiều nhất chính là hai câu, "Bạo quân đã bị gϊếŧ", "Bạo quân Hắc Ám đã bị gϊếŧ".
Lệ Quân Tỳ cũng buồn bực...
Có lúc, đó rõ ràng là loại lợi thế lớn, đã đẩy đối phương đến cái bẫy cao điểm.
Nhưng chỉ cần đường sông ở giữa vừa xuất hiện "Bạo quân".
"Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ" nhất định phải dừng truy sát trong tay, đặc biệt đi vòng qua đường sông, đánh bại "Bạo quân" vừa lên sàn.
Mặc kệ bất cứ lúc nào, bất kỳ tình huống gì, NPC "Bạo quân" này, hầu như đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của cô chủ đáng yêu.
Lệ Quân Tỳ thậm chí cảm thấy, so với ngược player đối phương, cô chủ đáng yêu càng muốn ngược rõ ràng chính là "Bạo quân".
Có điều, mặc kệ như thế nào, trải qua suốt đêm thắng liên tiếp.
Đến sáng ngày hôm sau, nhịn cả một đêm Lệ Quân Tỳ nhìn đẳng cấp Tinh Diệu 5 lòe lòe toả sáng của mình, quả thực kích động muốn khóc lên!
Tinh Diệu 5 nha! ! !
Từ cấp Hoàng Kim bắt đầu đánh hộ, đây là đẳng cấp mà đời này cậu chưa từng có!
Có thứ hạng này, nhìn những học sinh dở lớp bọn họ kia, còn dám ở sau lưng cười nhạo cậu điểm cao năng lực kém hay không.
Lệ Quân Tỳ đắc ý nói lời tạm biệt với cô chủ đáng yêu rồi logout.
Rửa mặt một phen đẩy cửa mà ra, vừa vặn đụng tới Nguyễn Manh Manh từ căn phòng cách vách đẩy cửa đi ra.
Con ngươi óng ánh của Lệ Quân Tỳ, hơi nheo lại.
A...!Thực sự là không gặp may, sáng sớm ra ngoài liền đụng tới chị gái đáng ghét, cướp đi sự chú ý của mẹ cậu kia.
ánh mắt Lệ Quân Tỳ mang theo địch ý, nhìn hướng Nguyễn Manh Manh.
Không nhìn còn tốt, này vừa nhìn suýt chút nữa giật mình.
"Tối hôm qua cô đi ăn trộm sao? Vì sao vành mắt đen lớn như vậy, y như gấu mèo, ha ha..."
Tuy rằng trưởng thành sớm, nhưng đến cùng vẫn là tính tình trẻ con.
Lệ Quân Tỳ nhìn thấy viền mắt đen thùi lùi của Nguyễn Manh Manh, ôm bụng cười nhạo.
Ai biết, Nguyễn Manh Manh giơ mắt hạnh nhàn nhạt lên liếc cậu một cái, lành lạnh nói: "A...!Trước khi cười người khác, tự soi gương mình đi."
Nói xong, cũng không quay đầu lại xuống lầu.
Dù cho trải qua một buổi tối phát - tiết, bây giờ cô vẫn rất là khó chịu.
Vốn không muốn để ý tuỳ tùng nhỏ, theo ở sau mông cô, quét 666 cả buổi tối này.
*
Sau mười phút, Lệ Quân Tỳ trở về phòng soi gương, phát hiện mình cũng có một đôi mắt gấu trúc.
Dùng khăn lông ướt lau viền mắt, mới chậm rì rì xuống lầu.
Với cậu bây giờ có cùng mắt gấu trúc với người phụ nữ đáng ghét nhất, kẻ thù chung số một của mọi người, thực sự là làm cậu khó chịu.
Lệ Quân Tỳ cúi đầu, cắn răng, trong đầu nhỏ lóe qua vô số cách ác ý để chỉnh Nguyễn Manh Manh.
Kết quả, mới vừa vào nhà ăn, liền bị không khí lạnh lẽo trong phòng ăn dọa sợ rồi.
Anh...!Anh cả nhà cậu, trở về lúc nào?
Chỉ thấy trên bàn dài nhà ăn, vẻ mặt Lệ Quân Ngự lạnh lùng ngồi ở một bên.
Anh ba và Nguyễn Manh Manh ngu ngốc kia, an vị ở đối diện anh cả.
Sắc mặt anh cả lộ ra ý lạnh vô hình, mà người phụ nữ bình thường nói rất nhiều, luôn thích không có chuyện gì cứ cười ngốc nghếch, sắc mặt lại một chút ý cười cũng không có.
Cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.
Không tồi, duy nhất bình thường một chút chính là anh ba, trước mặt anh ấy chất thành bảy, tám chồng bánh ngọt, đang nhanh chóng ăn.
Lệ Quân Tỳ thoáng cúi đầu, yểm đi tự mình đáy mắt đen vòng, nhắm mắt đi tới, ngồi xuống.
"Anh cả, chào buổi sáng." Gấu Con thăm hỏi.
Theo lệ quên đi anh anh ba và Nguyễn Manh Manh.
Lệ Quân Ngự nhẹ nhàng gật đầu, lại không đáp lời.
Lạnh lùng như vậy, làm trái tim Lệ Quân Tỳ đều sắp từ trong cổ họng nhảy ra.
Nội tâm Lệ Quân Tỳ không ngừng khủng hoảng, luôn cảm giác chuyện tối hôm qua mình chơi game suốt đêm, bị anh cả phát hiện.
Quả nhiên, cậu vừa mới cầm lấy dao nĩa, liền nghe thấy giọng trầm thấp lành lạnh của anh cả nhà cậu vang lên.
"Dạy mãi không sửa, thái độ ác liệt, còn học được chơi game suốt đêm..."
"Leng keng ——" Anh cả còn chưa nói hết lời, tay Lệ Quân Tỳ run lên, liền làm nĩa trong tay rơi xuống trên dĩa ăn.
"Anh cả...!Em sai rồi! Tối hôm qua em chính là nhất thời ngủ không được, chỉ là muốn tùy tiện vui đùa một chút.
Em bảo đảm, em cũng không tiếp tục...!Sẽ không..."
Người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ nói đến đây, ngẩng đầu, hết thảy đều chặn ở yết hầu.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao anh cả nên quở trách cậu, lại đang khuôn mặt lạnh lẽo nhìn xem Nguyễn Manh Manh.
Mà người phụ nữ Nguyễn Manh Manh kia, thì lại đón tầm mắt của anh cả, trợn mắt nhìn lại.
Bỗng nhiên, Lệ Quân Tỳ nhíu nhíu mày, phát hiện dường như chuyện này không đơn giản như vậy! ?.