Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tần Phương! Không thể, chị tôi không thể giao công ty cho Tần Phương!" Đối mặt quản lí sản nghiệp tiếp đón cô, Nguyễn Manh Manh phủ quyết nói.
"Nhị tiểu thư, chúng ta cũng biết là không thể, nhưng chị gái của cô kí xuống chuyển dời tài sản, xác thực là như vậy."
Quản lí khổ sở nói: "Hơn nữa, không nói chị gái của cô kí chuyển dời tài sản.
Dù cho không ký, công ty này chỉ sợ cũng rơi vào trong tay mẹ kế của cô."
Theo luật thừa kế tài sản bình thường.
Nguyễn Thi Thi qua đời, cô ấy không có chỉ định tài sản di chúc, để cho người thừa kế hợp pháp thứ nhất, cũng chính là ba của cô nhận được.
"Ngày đó bà già của nhà các người cũng là cùng nhau đến, lúc ấy nói, nếu như chúng tôi từ chối không phối hợp, bà ấy liền Tới tòa án để xin thi hành pháp luật.
Bà ấy là bà nội của các người, dù cho không có bản chuyển dời tài sản kia, bà ấy nói một câu, Nguyễn tiên sinh còn có thể không gật đầu đồng ý sao?"
Một lời nói, chặn Nguyễn Manh Manh đến nói không ra lời.
Ba ba cô...
Quá khứ, cô có thể xác định, ba cô có thể đứng vững trước áp lực của bà nội, quyết không đồng ý.
Thế nhưng bây giờ, cô thật sự không dám khẳng định.
Biết ở đây nói nhiều hơn nữa với quản lí cũng vô dụng, Nguyễn Manh Manh đứng dậy cáo từ.
Ai biết, mới vừa đi ra văn phòng, đụng phải một bóng người ôm đống lớn bản thiết kế.
Nguyễn Manh Manh lông tóc không tổn hại.
Đối phương lại bị cô va ngã xuống đất.
"Cô không sao chứ?" Nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ kia, suýt chút nữa bị bản thảo nhấn chìm, Nguyễn Manh Manh liền vội vàng kéo người ta lên.
"Không có chuyện gì, tôi không có chuyện gì..." Cô gái xoa xoa đầu gối, cười nói.
Nhưng sau khi giương mắt, lại sửng sốt: "Cô...!Cô là Nguyễn..."
"Tống Duy Nhất, bộ phận thúc đẩy bản thiết kế, cô còn ở đây nói chuyện phiếm! Còn không mau một chút, nhặt hết bản thảo thiết kế lên đưa đi!"
Quản lí phát hiện tình hình bên ngoài, lập tức chạy ra.
Tuy rằng anh ta cực lực che giấu, nhưng ánh mắt lấp loé ánh sáng, lại tiết lộ ra sự chột dạ của anh ta.
Nguyễn Manh Manh lập tức nhận ra được khác lạ.
Quản lí rõ ràng không muốn để cho cô, tiếp xúc với cô gái gọi là Tống Duy Nhất này.
đáy mắt cô gái kia cũng lóe qua cấp thiết, dường như có chuyện muốn nói.
Nguyễn Manh Manh ở chỗ quản lí không nhìn thấy, như động viên ấn ấn mu bàn tay cô ấy, biểu thị mình đã biết rồi.
Tiếp đó, không khỏi đánh rắn động cỏ, Nguyễn Manh Manh chẳng hề làm gì cả, trực tiếp đứng lên rời khỏi.
Cô gái kia nhất định biết cái gì, Nguyễn Manh Manh quyết định ở dưới lầu công ty, chờ cô ấy đi ra.
Nhưng đợi còn chưa được mười phút, một cú điện thoại gọi tới.
Nguyễn Kiều Kiều, cô ta lại tìm đến cửa vào lúc này.
"Chị gái, em nghe nói chị đến Phú Lâm tìm viện binh.
Sao vậy, chị không tìm được tài trợ sao? Nếu như sớm biết chị đáng thương như thế, em nên để hai công ty kia cho chị."
"Đáng tiếc...!Mẹ em nói, đó là công ty của mẹ, để tỏ lòng ủng hộ đối với em, lần tranh cử này, hai công ty này cũng viết trong danh sách tài trợ em.
Chị gái, ngại quá."
Tự mình chân trước mới vừa đi, chân sau Nguyễn Kiều Kiều liền gọi điện thoại tới.
Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng có thể đoán được, là vừa nãy quản lí thông báo Tần Phương và Nguyễn Kiều Kiều.
"Nguyễn Kiều Kiều, hai công ty này là của mẹ cô, hay là của chị gái tôi, người nhà họ Nguyễn rõ rõ ràng ràng.
Cô không cần cố ý gọi điện thoại đến chế nhạo tôi...!Nói cho cô biết, tuần sau tranh cử tôi sẽ không thua cô, công ty của chị gái tôi, tôi cũng sẽ cầm về."
"Thật sao? Vậy em chờ xem chị gái biểu diễn.
à, đúng rồi...!Suýt chút nữa đã quên, em thay chị gái chuẩn bị trò hay còn chưa lên diễn đây, hi vọng sau khi chị gái nhận được tin tức, sẽ không khóc đến rất khó coi nha!"
Lúc chỉ có hai người, Nguyễn Kiều Kiều cũng không giả vờ Bạch Liên, trong lời nói lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Đáng tiếc, cô ta cười trên sự đau khổ của người khác đã sớm bị Nguyễn Manh Manh miễn dịch.
Từ trong miệng Nguyễn Kiều Kiều nói ra, một câu Nguyễn Manh Manh cũng sẽ không tin.
Không muốn nghe Bạch Liên thịnh thế này phí lời, cô cúp điện thoại.
Nhưng, vừa mới cúp một giây, điện thoại di động lại lần nữa vang lên.
Lần này, trên thông báo người gọi đến, là bốn chữ "Bảo Bảo tóc xanh".
Tóc xanh, bạn học Tân Bảo Bảo, gọi điện thoại tới cho cô.
"Alo, tóc xanh..."
"Chị Manh Manh, xảy ra chuyện lớn! Lão đại bị anh trai anh ấy nhốt lại, bây giờ đang phái người tới trường học làm thủ tục chuyển trường! Lão đại cũng bị anh trai anh ấy đưa ra nước ngoài, cũng không về được nữa!".