Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào giờ phút này, bên tổ sơ thẩm, giáo viên chính là khó khăn: "Cảnh thiếu, hoạt động tranh cử của Nguyễn Manh Manh đã xác nhận do tập đoàn Lệ Thịnh tài trợ, bên trường học cũng không có cách nào làm bất kỳ thay đổi gì."
Phụ trách xét duyệt chính là một nữ giáo viên trung niên, bà nâng lên khuông kính, rất là ngại ngùng giải thích cho Cảnh Dịch Tranh.
Hết cách rồi, vị đại thiếu gia Cảnh gia này thực sự là quá đẹp.
Mắt phượng hơi nhíu lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, giữa sóng mắt chuyển động mang theo một vẻ đẹp rung động lòng người.
Hai gò má của nữ giáo viên lộ ra đỏ ửng ngượng ngùng, muốn cự tuyệt mỹ nhân như thế, thực sự không phải một chuyện dễ dàng.
"Manh Manh, đơn là em trình lên sao?" Cảnh Dịch Tranh hướng giáo viên gật gật đầu, nghiêng mắt nhìn về phía Nguyễn Manh Manh ở bên cạnh.
Tiếng lòng của nữ giáo viên lại thêm rung động.
Má ơi, thanh âm này cũng quá êm tai...
Trầm thấp nặng nề, mang theo một luồng lười biếng từ tính, thực sự là vô cùng câu dẫn người.
Nguyễn Manh Manh lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại xẹt qua một vệt đỏ không dễ phát hiện.
Cô không khỏi nhớ tới tối hôm qua, đem giam cầm chặt chẽ ở bên trong sô pha, người đàn ông mạnh mẽ hôn cô.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây tám phần là thủ đoạn sau lưng của tên bạo quân Lệ Quân Ngự kia.
Nữ giáo viên vội vã giải thích: "Không không, đây không phải bạn học Nguyễn trình lên...!Là..."
Nữ giáo viên nhìn hai bên, thấy không có những người khác, đè thấp âm lượng nói cho vị Cảnh thiếu trước mắt, "Là bên kia chủ tịch trực tiếp đưa tới hợp đồng xác nhận, chúng tôi cũng không có quyền thay đổi."
Cảnh Dịch Tranh gật đầu nói cảm ơn, mắt lạnh như lưu li lóe qua một vệt hiểu rõ.
Mà Nguyễn Manh Manh...!Khuôn mặt nhỏ càng hồng, đầu chôn đến càng thấp hơn.
Cô liền biết, quả nhiên là chuyện tốt của cái tên bạo quân kia.
"Không quan trọng lắm, nếu không thể thay đổi, vậy thì thêm một cái nữa là được rồi.
Hội Học Sinh đối với số lượng tài trợ, hẳn là không có quy định?"
Nữ giáo viên thấy Cảnh Dịch Tranh nhìn mình, sửng sốt vài giây, mới đột nhiên hiểu ra: "Không, không có...!Đúng đúng, biện pháp này của Cảnh thiếu rất được, đương nhiên hai nhà có thể cùng nhau tài trợ.
Đây là đơn xin và hợp đồng tài trợ..."
Trước mặt sắc đẹp, nữ giáo viên hoàn toàn không biết cái gì là từ chối.
Thành thạo, thay Cảnh Dịch Tranh làm tốt hiệp ước tài trợ.
Bốn chữ lớn tập đoàn Kim Sư, viết ở bên cạnh tập đoàn Lệ Thịnh.
Đường đường là hai đại tài phiệt, lại tranh đoạt để tài trợ cho một nữ sinh trường trung học phổ thông.
Nếu như truyền ra bên ngoài, còn không biết có thể làm cho bao nhiêu người đỏ mắt.
Làm thỏa đáng công việc tài trợ, còn cần xác nhận cố vấn ứng cử viên tranh cử.
Chuyện này, nhất định phải là bản thân người tranh cử tự trình lên, vì vậy cho dù là Lệ Quân Ngự, cũng không có cách nào nhúng tay trước.
Nguyễn Manh Manh nhìn tờ đơn, trong đầu lóe qua bóng người lạnh lùng tự phụ kia, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cô liền đem người kia đuổi ra khỏi đầu.
Từng nét bút, ngay ngắn điền lên ba chữ "Cảnh Dịch Tranh".
Cuối cùng xác nhận danh sách tranh cử một lần nữa cùng với đoàn đội nhân viên của mình, Nguyễn Manh Manh đem cùng mình đoàn đội nhân viên, Nguyễn Manh Manh đem đơn xin trình cho giáo viên.
*
"Cậu nghe nói chưa? Tài trợ Nguyễn Manh Manh tranh cử lần này là Kim Sư và Lệ Thịnh!"
"Thì ra cậu cũng nghe nói...!Má ơi, mặt mũi của Nguyễn Manh Manh là từ đâu tới a! Kim Sư thì thôi, Cảnh Hướng Kính ở bên chỗ cô ta, anh trai nó đồng ý giúp đỡ nói không chừng là xem mặt mũi của Cảnh Hướng Kính.
Nhưng Lệ Thịnh...!Đó chính là Lệ Thịnh a!"
"Thật là không biết cô ta đây là cái vận cứt chó gì, nhà họ Nguyễn cũng không phải là gia đình giàu có gì, lại có thể dính líu quan hệ với Lệ gia.
Ba mình lần trước muốn gặp mặt Lệ đại thiếu của Lệ Thịnh, ở dưới tổng bộ đợi mười mấy ngày, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Cậu nói xem, Nguyễn Kiều Kiều lần này, có phải là thua chắc rồi không?"
"Mình xem đúng tám phần là...!Ai, đáng tiếc cho Nguyễn Kiều Kiều cố gắng như vậy, người cũng rất tốt, lại đụng với kẻ may mắn như Nguyễn Manh Manh.
Cho nên nói thói đời a, vẫn là có tiền có thế mới có thể sống tốt!"
Hai nữ sinh trò chuyện bát quái, từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài.
Cũng không biết, ở trong phòng riêng của toilet, một trong nhân vật chính của đề tài, đang trốn ở bên trong.
Nguyễn Kiều Kiều vào giờ phút này, đôi tay nắm ở trên then cửa, đốt ngón tay trắng nhợt.
Khuôn mặt nhu nhược vô hại kia, đang điên cuồng vặn vẹo.
Nguyễn Manh Manh...!Cô ta lại có thể dính líu với Lệ gia!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mỗi một lần gặp may mắn, đều là Nguyễn Manh Manh!
Không ——
Cả người Nguyễn Kiều Kiều run rẩy, đáy mắt hiện lên một vệt hung tàn...!Cô ta nhất định phải hủy hoại Nguyễn Manh Manh, nhất định phải như thế!".