Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cái gì, Manh Manh bị bệnh? Nó bị bệnh lúc nào, bị bệnh gì, tại sao tôi lại không biết! ?"
Nguyễn Kiều Kiều thật không ngờ người mở cửa lại là Nguyễn Triệu Thiên.
Cô cố gắng áp chế giọng nói run rẩy của mình: "Ba...!ba không ở công ty sao..."
"Tiểu Vũ không khỏe, mẹ gọi điện thoại bảo ba con về xem thế nào." Tần Phương lo lắng nói.
Bà giống như một người mẹ đang lo lắng cho con trai, không để tâm đến việc Nguyễn Triệu Thiên vừa nghe được mà cảm thấy căng thẳng.
"Kiều Kiều, con mau nói cho ba biết...!Manh Manh bị làm sao? Nó có phải bị tiểu tử nhà họ Việt bắt nạt? Bị ốm?"
Nguyễn Triệu Thiên thực sự rất sốt ruột, hai tay nắm chặt Nguyễn Kiều Kiều, thậm chí không cẩn thận dùng lực quá mạnh làm đau cô.
"Con mau nói đi...!Con ở trường có thể gặp Manh Manh, không phải ba bảo con phải quan tâm đến chị con nhiều hơn sao? Nó có phải xảy ra chuyện gì không?"
"A...!ba, đau..." Nguyễn Kiều Kiều khẽ cau mày, nước mắt suýt chút nữa đều rơi xuống.
Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Manh Manh, lúc nào cũng Nguyễn Manh Manh.
Cái gì cũng quan tâm đến cô ta, giúp đỡ cô ta, cô thật vất vả mới có thể đuổi Nguyễn Manh Manh đi.
Vậy mà ba cô lại vẫn một lòng quan tâm đến Nguyễn Manh Manh.
A...!thật bất công!
" Được rồi Triệu Thiện, ông buông Kiều Kiều ra đã rồi nói chuyện.
Manh Manh là chị con bé, làm gì có chuyện con bé không quan tâm tới chị nó...!Ông xem, ông là đau con bé làm sao nó có thể trả lời ông."
Tần Phương nói xong, Nguyễn Triệu Thiên mới vội vàng buông tay.
Biết là mình không đúng, ông dỗ Nguyễn Kiều Kiều hai câu rồi lại quay lại chuyện của Nguyễn Manh Manh.
"Kiều Kiều, con mau nói đi...!Manh Manh xảy ra chuyện gì rồi? Con vừa nói bệnh của nó khỏi rồi là có ý gì? Con nói rõ xem nào..."
Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều trốn tránh, cô không muốn nói đến chuyện này, nhưng Nguyễn Triệu Thiên truy hỏi, cô cũng không thể trốn tránh mãi.
Trong lúc không biết phải làm gì, cô thấy Tần Phương đứng sau lưng Nguyễn Triệu Thiên nhắc cô.
"Đưa cô ta về nhà" Tần Phương dùng khẩu hình nói ra bốn chữ này.
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy khó hiểu, thật vất vả mới đuổi được Nguyễn Manh Manh, tại sao bây giờ lại muốn cô ta quay về?
Nhưng từ trước đến giờ Nguyễn Kiều Kiều luôn nghe lời Tần Phương, dựa vào lời bà, nói: "Kỳ thực lúc trước chị ấy bị ốm, có lẽ chị ấy ở nhà họ Việt không vui vẻ gì, hằng ngày con đều thấy chị ấy rất mệt mỏi...!Chính vì vậy mà lần thi trước thành tích của chị ấy thất thường.
Con sợ ba lo lắng nên không nói chuyện này, chỉ lén lút nói cho mẹ."
"Nhưng may là trong khoảng thời gian này chị ấy khỏe lắm, kì thi này chị ấy còn đứng thứ nhất toàn trường nữa...!Con thật sự vui mừng thay chị ấy!"
"Vui cái gì mà vui!" Nguyễn Triệu Thiên không chút lưu tình cát ngang lời của Nguyễn Kiều Kiều.
"Ba bảo con chăm sóc chị con, nó bị ốm mà lại không nói với ba? A, chị con bây giờ ở bên ngoài, không thể so được với con, con ở nhà có nhiều người chăm sóc, có mẹ con lo lắng cho con.
Kiều Kiều, con lớn như vậy rồi sao một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong! Lại giấu ba không nói...!Cũng không biết chị gái con ở trong nhà người đàn ông đó có phải chịu khổ không nữa."
"Không được, ba phải đưa con bé về nhà!"
Nguyễn Triệu Thiên nói xong, đẩy Nguyễn Kiều Kiều đi ra ngoài.
" Triệu Thiên, ông đừng lo lắng quá..." Tần Phương thấy thế lập tức ngăn lại.
"Manh Manh khẳng định là cũng muốn về, nhưng ông đâu biết con bé hiện giờ đang ở đâu, ông định đi đâu tìm con bé? Còn nữa, có khi con bé còn đang giận ông, không chịu trở về..."
"Vậy bà nói xem nên làm gì?" Nguyễn Triệu Thiên thoáng lấy lại được một tia lý trí.
Đúng vậy, cho dù ông tới tìm Manh Manh, con bé lại đang giận ông, có khuyên cũng không trở về.
Tần Phương không chút lo lắng, nói ra ý định của mình: "Rất đơn giản, Manh Manh ghét tôi...!Tôi sẽ thay ông đi xin lỗi con bé, đến lúc đó con bé nguôi giận sẽ trở về thôi."
"Bà...! ?"
"Mẹ..."
Lần này không chỉ có Nguyễn Triệu Thiên, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng kinh ngạc..