Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm đó, sắp tới 12h, Lệ gia Tam Thiếu gia và đại tiểu thư còn chưa về nhà.
Trong phòng khách, Lệ Diệu Dương liên tục xem đồng hồ, con thứ ba hồ đồ thì thôi, vì sao còn dẫn Manh Manh hồ đồ theo.
Dù sao Manh Manh cũng là bé gái trẻ tuổi, nếu để cho Tình Chi biết con gái bị thằng ba mang đi ra ngoài, chơi đến trễ như vậy còn không trở về nhà, không biết sẽ nói ông thế nào.
"ông Triệu...!ông có gọi điện thoại cho bọn họ chưa? Coi như là Lễ Chúc Mừng, cũng không cần chơi muộn như vậy."
Quản gia chú Triệu biết Lệ Diệu Dương sốt ruột, vội vã báo cáo tình hình mình biết: "Lúc 8h nhận được điện thoại, khi đó nghe tới hẳn là đang hát ở KTV.
Có điều sau khi điện thoại tới liền không gọi được, khoảng chừng là hết pin tắt máy..."
"Ông chủ, ngài yên tâm, người trẻ tuổi chơi hăng quá có thể quên thời gian...!Tam Thiếu gia và tiểu thư sẽ không sao."
Lệ Diệu Dương: "Ai quan tâm thằng nhóc A Triệt kia sẽ có chuyện gì hay không, một nam sinh như nó có thể xảy ra chuyện gì.
Không phải tôi đang lo lắng cho Manh Manh sao, con bé dù sao cũng là bé gái, lỡ như không chú ý bị người có ý đồ chiếm tiện nghi..."
Người trẻ tuổi chơi hăng không đúng mực, Lệ Diệu Dương là lo lắng Nguyễn Manh Manh vui vẻ quá bị người chuốc rượu, thằng ba lại tự mình chơi việc mình, không chăm nom tốt Nguyễn Manh Manh.
"Há, nếu như vậy ông chủ càng không cần lo lắng.
Tôi nghe nói hôm nay ngoại trừ tiểu thư và Tam Thiếu gia bạn học ra, còn có Cảnh thiếu cũng ở đó.
Cảnh thiếu thận trọng, nhất định sẽ chăm nom tốt tiểu thư."
Lệ Diệu Dương vừa nghe, lông mày nhíu chặt liền dãn ra, "Thì ra đứa bé Cảnh gia kia cũng ở đó? Vậy thì tốt vậy thì tốt, đứa bé kia tôi nhìn không tệ, có cậu ta ở đó tôi không lo lắng."
Kỳ thực Lệ Diệu Dương còn có chút lòng riêng, ông cảm thấy Cảnh Dịch Tranh là người đáng để phó thác, dòng dõi thuần khiết lại không giống những công tử bột có rất nhiều tin tức trăng hoa kia.
Lớn lên đẹp đẽ như vậy, nếu có thể thành một đôi với Nguyễn Manh Manh, vừa vặn hoàn thành tâm nguyện của vợ.
đang nói, sát vách đột nhiên mơ hồ truyền đến, tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Lệ Diệu Dương nhíu mày, "ông Triệu, ông có nghe không...!Có phải là có tiếng vang gì không? Xảy ra chuyện gì?"
Triệu quản gia cúi đầu, che giấu thái dương co giật: "Là Đại thiếu gia...!Có lẽ lại "Không cẩn thận" làm rớt đồ cổ gì đó của ngài."
Chú Triệu yên lặng lau mồ hôi, vì sao ông chủ còn nghe không hiểu chứ?
Tối hôm nay, Đại thiếu gia đã xuống lầu hơn hai mươi chuyến.
Thường ngày một buổi tối Đại thiếu gia hầu như đều không xuống lầu, đêm nay lại là khát nước, đói bụng muốn ăn hoa quả, còn nói ăn nhiều muốn xuống lầu đi một chút tiêu cơm.
Chú Triệu thẹn thùng, phải biết trước kia, dù cho Đại thiếu gia thực sự muốn uống nước nước ăn quả, đó cũng là dặn dò bọn họ làm xong đưa lên.
Nhưng chưa từng có, để anh người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự mình bước xuống như vậy.
"Ôi, thằng nhóc thúi này, lại đi chà đạp bảo bối của tôi." Nghe được chú Triệu, Lệ Diệu Dương sượt một cái từ trên ghế sa lông nhảy bắn lên.
Nhìn bóng người ông chủ vội vội vã vã chạy đi cứu bảo bối, ông Triệu lắc đầu.
Ai...!Nếu như ông chủ còn đầu óc chậm chạp, chỉ sợ một nhóm bảo bối kia của ông, đều không đủ để Đại thiếu gia chà đạp.
*
Phòng trưng bày sát vách, Lệ Quân Ngự dù bận vẫn ung dung tựa ở một bên kệ tủ cổ, nhìn đồ sứ cổ đã rơi xuống đất, vỡ thành mấy khối, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng.
"Cái này...!Đây là bình sứ Minh Tuyên Đức hoa văn xanh trắng của ba đó! Lệ Quân Ngự! Đây là hàng quý, hàng quý đó —— toàn thế giới cũng chỉ còn lại một cái như thế, này là đồ dung hoàng gia năm đó, ba vừa mới bỏ giá cao thu mua từ trong tay Tàng gia của nước Hoa trở về!"
Lệ Diệu Dương chạy tới nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất của bảo bối, thực sự là bị con lớn nhất sốt ruột lại phá sản của mình làm tức chết rồi.
Lần trước ném hỏng ba cái bảo bối của ông, suýt chút nữa làm ông tức giận đến ngất đi.
Lần này, thật vất vả thu được bảo bối mới trấn an mình, kết quả còn chưa ôm nóng, lại bị con lớn nhất "Lỡ tay" phá huỷ.
"Lệ Quân Ngự, con xảy ra chuyện gì...!Những thứ này đều là hàng quý, bảo bối!" Ôi, Lệ Diệu Dương thực sự là tức giận đến đau gan.
Lệ Quân Ngự lại lạnh lạnh nhạt nhạt, liếc ba của anh một chút, "Là bảo bối của ba, cũng không phải là của con.
Những thứ đồ này đặt ở đây, vướng bận, chặn đường."
"Con...!Con..." Lệ Diệu Dương chỉ vào con lớn nhất, nhận được con trai lạnh lùng miệt thị, tức giận đến nói không ra lời.
đến lúc sau, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể bảo chú Triệu thu dọn hết thảy đồ cổ trongphòng trưng bày, khóa kỹ.
Hừ, cùng lắm...!Sau này ông liền không khoe khoang bảo bối của ông nữa!.