Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Manh Manh cũng đồng dạng nheo mắt lại, không nghĩ tới cô đến báo danh, câu nói đầu tiên đối phương hỏi đến lại là cái này.
Cô không khỏi đánh giá chủ nhiệm lớp trước mắt.
Vị giáo viên Ngữ Văn gọi là Lý Tú Lệ này, tuổi không trẻ, ít nhất bốn mươi trở lên hơn nữa vừa nhìn là loại người rất nghiêm túc rất chuyên nghiệp.
Giáo viên như vậy, cũng không giống người cố ý gây sự.
"Giáo viên Lý, chuyện này có liên quan gì tới việc tôi báo danh nhập học sao?" Vẫn không trực tiếp trả lời, Nguyễn Manh Manh lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ.
Lý Tú Lệ vốn là mặt nghiêm túc, càng lạnh hơn.
Cô ta dừng một chút, thay đổi câu hỏi: "Vậy Nguyễn Thi Thi thì sao, cô biết Nguyễn Thi Thi không?"
Vừa nghe đối phương nhắc tới tên chị gái mình, hô hấp của Nguyễn Manh Manh trong nháy mắt chậm lại.
Chị cô cũng đã từng học ở Trí Học, còn là nhân vật huyền thoại của Trí Học.
Nguyễn Thi Thi 13 tuổi liền nhảy lớp tiến vào trường trung học phổ thông Trí Học, trực tiếp học lớp 12, chỉ dùng thời gian một năm liền thi vào đại học danh tiếng nước ngoài, lại dùng 3 năm thành công lấy bằng MBA -Thạc sĩ quản trị kinh doanh từ nước ngoài trở về.
Tuy rằng chị ấy chỉ học ở trường trung học phổ thong Trí Học một năm, nhưng Nguyễn Manh Manh nghe Mộ Cảnh Hành nói, chị cô ở nơi học sinh bá đạo xuất hiện lớp lớp - trường Trí Học này, là có một đống lớn fans ham mộ.
"Cô ấy là chị gái tôi." Đối với chuyện liên quan tới Nguyễn Thi Thi, Nguyễn Manh Manh ngược lại không chút do dự thừa nhận.
Đó là chị của cô, người mà đời này cô quan tâm nhất.
Không giống Nguyễn Kiều Kiều, ngay cả dính líu một chút tới cô ta, cô cũng không vui.
"Nói như vậy, Nguyễn Kiều Kiều thuộc tốp một kia, chính là em gái cô?"
Lý Tú Lệ làm Nguyễn Manh Manh nhíu mày lại.
Cũng là bởi vì như vậy, cô mới càng thêm không muốn đến học Trí Học.
Chuyện gì cũng muốn dính líu quan hệ với con gái rơi kia, làm cho cô rất là căm ghét.
Nguyễn Manh Manh không trả lời, Lý Tú lệ coi như cô ngầm thừa nhận.
"Được rồi, tôi cũng không còn câu hỏi gì khác, tự cô đến lớp học tìm chỗ trống mà ngồi, tôi còn có việc bận."
Lý Tú Lệ cũng không đề cập tới giới thiệu trường học và tình hình lớp cho cô, cũng không đề cập tới việc dẫn cô đến lớp học, chỉ dùng một câu nói đuổi cô đi.
Nguyễn Manh Manh không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Cô luôn cảm thấy, vị giáo viên Lý này khi nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt nhìn cô không chỉ có lạnh nhạt, hơn nữa còn cất giấu sự thù hận mơ hồ.
Lẽ nào, là chị cô đã từng đắc tội người nào sao?
"Loại trường này học thực sự là kỳ lạ, lần đầu tiên gặp mặt liền như có thâm cừu đại hận vậy.
.
." Cô nói thầm đi về hướng lớp 13.
Vừa mới đi vào một cái hành lang, liền nhìn thấy năm, sáu người đang vây quanh ở góc tường, một đấm đánh một người mặc mặc đồng phục học sinh trường Trí Học, ngã vào khúc quanh cầu thang.
Trí Học cũng có bạo lực học đường?
Nguyễn Manh Manh không muốn trêu chọc phiền phức, đang chuẩn bị đi vòng, trong đám người đột nhiên truyền tới một cái tên quen thuộc.
"Mộ Cảnh Hành, bảo mày lấy tiền ra thì TM bớt phí lời! Nếu như mày không lấy ra, cẩn thận quả đấm của tao không có mắt!"
"Phi.
.
." Mộ Cảnh Hành ngã trên mặt đất cứng rắn đáp trả, "Tiểu Gia tao nhiều tiền nhưng cũng không cho những tên bại hoại chúng mày.
Có bản lĩnh thì đánh chết Tiểu Gia đi, bằng không cẩn thận Tiểu Gia tìm chúng mày báo thù!"
"Phi, chỉ bằng mày?" Tên béo có vóc dáng cao nhất đi đầu kia, đầy mặt xem thường.
"Nếu như trước đây thì tao còn tin tưởng, có điều bây giờ học trưởng Cố Huyễn đều đưa người của mày rời đi.
Tự mày nhìn, những người mà trước đây mày gọi là anh em, có người nào sẽ đến giúp mày không? Ha ha, thành thật một chút, mỗi tháng đúng hạn nộp phí bảo kê, mày còn có thể đến Trí Học.
Nếu không.
.
."
Tên béo vung nắm đấm lên, chuẩn bị đập về phía gương mặt tuấn tú xinh xắn của Mộ Cảnh Hành.
Xem ra người kia nói đúng, không cho thằng nhóc này nếm một chút mùi đau khổ, cậu ta sẽ không thành thật phối hợp.
Nắm đấm của tên béo đang muốn nện trên mặt Mộ Cảnh Hành thì một cánh tay nhỏ tinh tế trắng nõn, đột nhiên đưa ra, che trước mặt Mộ Cảnh Hành.
Sau đó ngay lập tức, nắm đấm của tên béo bị vững vàng nắm chặt.
"Bằng không, mày định thế nào?" Khuôn mặt Nguyễn Manh Manh hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, nhìn tên béo trước mắt.
Mà tay của cô nhìn như mềm nhỏ, lại dễ dàng, đỡ lấy cú đấm kia..