Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chị gái?
Nguyễn Manh Manh nghe được một tiếng gọi điềm đạm đáng yêu này của Nguyễn Kiều Kiều, suýt chút nữa phun cơm trưa vừa nuốt xuống ra.
Cô ngẩng đầu lên, rất không khách khí ngạo nghễ nhìn về hướng Nguyễn Kiều Kiều.
"Có lời gì nói ngay ở đây, đối mặt riêng với cô, tôi sợ tôi sẽ ói." Giọng điệu nói chuyện của Nguyễn Manh Manh không chút lưu tình, ngay cả âm lượng cũng không hạ thấp.
Bạn học chung quanh, chỉ cần thoáng để ý, liền có thể nghe được đối thoại của hai chị em.
Có mấy bạn học nhíu mày lại, cảm thấy thái độ của Nguyễn Manh Manh quá đáng, quá bắt nạt người.
"Chị gái. . ." Nguyễn Kiều Kiều nhát gan liếc nhìn cô một cái, dường như là bị thái độ của Nguyễn Manh Manh tổn thương, viền mắt ửng hồng.
Cô ta khịt khịt mũi, oan ức nói: "Tại sao chị gái đều là dùng loại thái độ này nói chuyện với em chứ? Không chỉ là với em, nói chuyện với ba mẹ cũng là như vậy, nói chuyện với bà nội, bà ngoại cũng là như vậy. . . Nếu không phải là bởi vì thái độ của chị, bà ngoại cũng sẽ không bị chị chọc tức tới phát bệnh."
"Tôi chọc tức bà ngoại tới phát bệnh?" Nguyễn Manh Manh nhíu mày, ngược lại thật không hiểu nổi.
"Nguyễn Kiều Kiều, có phải là đầu óc cô toàn bã đậu, tôi chọc tức bà ngoại tới phát bệnh lúc nào?"
Cô đã gần một năm chưa gặp bà ngoại cô.
Năm đó sau khi Trần Tình Chi nhảy xuống biển tự sát, hai ông bà Trần gia liền cắt đứt liên hệ với nhà họ Nguyễn.
Cả cô và Nguyễn Thi Thi, cũng rất ít khi có thể nhìn thấy ông ngoại bà ngoại.
"Tại sao không có. . . Mấy ngày trước ở Ngự Đường, chị nói những lời đại nghịch bất đạo kia làm bà ngoại tức giận hỏng rồi. Bà ngoại chỉ là muốn dạy dỗ chị một chút, chị trái lại còn nắm lấy nhược điểm, nhân cơ hội báo cảnh sát."
Nguyễn Kiều Kiều mím mím môi, dường như đang cố nén bất mãn đối với Nguyễn Manh Manh.
"Bây giờ chị rốt cục toại nguyện, bà ngoại bị chị làm hại, bị cảnh sát nhốt vào trại tạm giam. Chị gái, bà ngoại đã mấy chục tuổi, sao chị cam lòng nhìn bà ấy chịu loại khổ này?"
Nói đến đây, đáy mắt của nữ sinh cấp ba thanh thuần ngoan ngoãn, dâng lên một tầng hơi nước.
Nước mắt lấp lóe, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Từ góc độ người bên ngoài xem ra, chỉ cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều điềm đạm đáng yêu, rất oan ức.
Trái lại Nguyễn Manh Manh, tuy rằng có một khuôn mặt xinh đẹp cảm động, nhưng tâm tư lại cực kỳ ác độc.
Lại chọc tức bà ngoại mình tới phát bệnh!
Kẻ ác còn cáo trạng, nhốt bà ngoại vào trại tạm giam!
Tuy rằng không rõ nhà họ Nguyễn đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong lời Nguyễn Kiều Kiều nói nghe được, Nguyễn Manh Manh quả thực không hề hiếu thảo, tội ác tày trời.
Mọi người đang âm thầm xem thường, Nguyễn Manh Manh lại đột nhiên nở nụ cười.
"A, Nguyễn Kiều Kiều, cô đúng là điên. Nơi này là căng tin trường trung học phố thông, cô cho rằng là sân khấu, đặc biệt cho cô diễn cảnh khổ tình sao?"
Nguyễn Manh Manh phát hiện, bây giờ cô càng ngày càng thiếu kiên nhẫn để ý tới Nguyễn Kiều Kiều.
Những thủ đoạn này của Nguyễn Kiều Kiều, cũng không biết dùng mấy trăm lần.
Đã từng dùng trước mặt nhà người, từng dùng trước mặt khách mời, bây giờ lại dùng đến trường học.
Tốt, nếu cô ta thích giả vờ người yếu như thế, thích đóng phim trước mặt người ngoài như thế, giả vờ người yếu, vậy mình liền để cô ta giả vờ cho đã đi.
Nguyễn Manh Manh đột nhiên đứng lên, vỗ bàn một cái.
"Đến đến đến, mọi người đều lại đây. Nguyễn Kiều Kiều mới vừa nói các người cũng nghe được đi, có phải là rất muốn nghe tám chuyện không?"
Nguyễn Manh Manh nhón chân lên, vẫy tay với bạn học chung quanh.
Các bạn học vốn dựng thẳng lỗ tai nghe trộm, sửng sốt.
Ngốc ngơ ngác nhìn Nguyễn Manh Manh, không rõ ràng cô nói chính là nói thật hay nói đùa.
"Còn lo lắng làm gì, đều mau tới đây. . . Ngày hôm nay, chúng ta coi như nói rõ trước mặt hết thảy bạn học, đỡ phải để mọi người lén lút nghe, lại không nghe rõ, trong lòng ngứa ngáy."
Nguyễn Manh Manh tự nhiên hào phóng, một thái độ bằng phẳng, làm cho những bạn học khác hiếu kỳ.
Bọn họ quả thật rất muốn nghe tám chuyện, cũng không quan tâm tốt xấu, tất cả đều nhào tới, vây quanh Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Manh Manh và Lệ Quân Triệt ngồi tại chỗ không nhúc nhích ở chính giữa.