Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“… Chờ đã?”
Tóc Vàng nghệt mặt trợn trừng hai mắt, gần như không thể tin vào tai mình.
“Chờ đã chờ đã!!!”
Gã nhảy dựng lên thét to: “Chúng mày điên à?!”
Trong phó bản này, cho dù hoàn toàn tuân theo quy tắc cũng gặp cửu tử nhất sinh chứ đừng bàn chuyện phá hư quy tắc! Rõ ràng quy tắc nghiêm cấm du khách đi đến khu vực phía Đông.
Đấy chẳng phải là muốn tìm đường chết sao!!
“Hầy.”
Ôn Giản Ngôn thở dài, cất bước đi về phía gã.
Tóc Vàng cảnh giác lùi về phía sau hai bước:
“Mày, mày muốn làm gì?”
“Đến giờ mày đã trải qua bao nhiêu phó bản?”
Ôn Giản Ngôn không trả lời luôn câu hỏi của gã mà chuyển đề tài, nhẹ nhàng hỏi ngược.
Tóc Vàng không ngờ đối phương lại hỏi như thế.
Gã sửng sốt, đáp: “… Sáu.”
Ôn Giản Ngôn lười biếng khoác vai gã:
“Chẳng lẽ mày chưa từng thấy khẩu hiệu loại này trong những phó bản trước sao?”
Hắn nâng tay lên chỉ vào khoảng không: “Cấm vào nơi này, tầng này không mở cho du khách, cấm đi qua phía trước…”
“… Có.”
“Lần nào đồng đội của mày cũng ngoan ngoãn nghe theo sao?” Ôn Giản Ngôn hỏi.
“… Không, không hẳn.”
“Có phải mọi lần, manh mối quan trọng qua màn phó bản đều nằm trong khu vực cấm?” Thiếu niên từng bước dụ dỗ.
Tóc Vàng theo bản năng muốn gật đầu, nhưng giây tiếp theo gã đột nhiên phản ứng: “Chờ, chờ đã! Chuyện, chuyện này đâu có giống nhau! Cơ chế của phó bản này có liên quan đến quy tắc…”
Trong phó bản khác có thể không tuân theo các quy tắc, nhưng phó bản này mà không tuân theo thì sẽ chết chắc!
“Mày nói đúng rồi.”
Đối phương nhẹ nhàng tiếp nhận lời nói, mặt không đổi sắc tiếp tục chêm lời:
“Cho dù những quy tắc ấy có vẻ đáng sợ cỡ nào thì chúng vẫn luôn phụ thuộc vào phó bản, chẳng qua là dùng một phương thức khác để đem manh mối bày ra trước mặt chúng ta mà thôi, phải không?”
“Phải… phải.”
Tóc Vàng chớp mắt, ngập ngừng đáp.
Ôn Giản Ngôn kéo Tóc Vàng đến trước tấm biển nội quy rồi hỏi: “Nếu đã như vậy, mày có nhận ra những quy tắc kia khác những quy tắc bình thường ở chỗ nào không?”
Tóc Vàng:???
Gã mờ mịt lắc đầu.
“Bất kể khu vực hay hạng mục nào, tất cả quy tắc liên quan đến đề xuất hành vi đều rất cụ thể, gặp phải cái gì nên làm gì, gặp phải cái gì không nên làm gì. Còn loại quy tắc không có bất kỳ điều kiện tiên quyết nào giống thế này, mày từng nhìn thấy chưa?”
Ôn Giản Ngôn hỏi.
“…”
Tóc Vàng cẩn thận nhớ lại, do dự lắc đầu.
Hình như là không có thật?
“Mày cảm thấy việc phó bản đặc biệt thiết lập một khu vực cấm không có bất kỳ điều kiện tiên quyết nào, chỉ đơn thuần cấm tất cả streamer tiến vào đây có giá trị gì sao?”
“…”
Nhìn chăm chú vào nội quy trước mặt, Tóc Vàng nhất thời có chút á khẩu không đáp được.
Nghĩ theo cách này… Hình như cũng đúng?
Dù sao gã cũng hiểu câu phú quý hiểm trung cầu[1].
“Đúng rồi, mày còn nhớ rõ những gì tao vừa nói không?”
Thiếu niên duỗi tay ôm lấy Tóc Vàng đang nơm nớp lo sợ, nháy mắt ra vẻ thần bí, đáy mắt mang theo ý cười nông cạn mê hoặc lòng người.
Tóc Vàng ngẩn ra.
“Bọn tao có một đồng đội đang bị mắc kẹt tại khu phía Đông chờ cứu viện, chỉ có thiên phú của mày mới có thể tìm cô ấy.”
Ý cười trên mặt Ôn Giản Ngôn dần vụt tắt.
Với vẻ mặt nghiêm nghị, hắn ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Tóc Vàng một cách đầy nghiêm túc và chuyên chú, như thể hắn đã đặt hết niềm tin và hy vọng vào người đối phương. Giọng hắn trong trẻo, ánh mắt chăm chú như đang nhìn người quan trọng nhất trên đời:
“Lần hành động tiếp theo đây rất cần sự giúp đỡ của mày.”
Đây là lần đầu tiên Tóc Vàng cảm nhận được sự coi trọng không gì sánh bằng.
Gã có chút thụ sủng nhược kinh: “Tao, tao hả?”
“Đương nhiên.” Thiếu niên khẽ nghiêng người, đưa khuôn mặt chân thành ẩn giấu hy vọng lại gần:
“Mày nguyện ý giúp đỡ tụi tao mà, đúng không?”
Tóc Vàng lơ mơ gật đầu.
Xong rồi.
Khóe môi Ôn Giản Ngôn cong lên, đoạn quay đầu nhìn mấy đồng đội đứng đằng xa, dùng tay ra dấu báo OK rồi.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A… Đây đúng là quy trình bắt cóc đạt tiêu chuẩn (ngơ ngác)”
“Đầu tiên đánh tráo khái niệm, sau đó trộm lấy cảm tình, khiến người ta lơ tơ mơ, sẩy chân một cái bước lên thuyền giặc.”
“Không hổ danh là chó lừa đảo!!!”
Sau khi dụ dỗ Tóc Vàng vào đội, đoàn người đi về phía Đông khu Ẩm thực.
Toàn bộ khu ẩm thực có hình dạng gần giống hình bầu dục, có cửa hàng sáng sủa sạch sẽ, cũng có đủ loại xe đẩy rực rỡ sắc màu, nhân viên mặc các đồng phục khác nhau đứng sau quầy hàng, chờ đợi du khách ghé cửa.
Giờ phút này trong khu Ẩm thực, ngoại trừ họ ra thì có vài streamer đang đi lang thang, thoạt nhìn tất cả đều giảm tuổi tác theo các mức độ khác nhau.
Số lượng cửa hàng và dòng người đổ về phía Đông khu Ẩm thực giảm hẳn.
Đi thêm hơn mười mét về phía trước là có thể thấy một cánh cửa hẹp nằm khuất giữa các cửa hàng khác nhau, bên cạnh đặt một tấm biển bằng sắt [Xin khách du lịch dừng bước].
Tấm biển hẵng còn mới tinh, hai màu đỏ trắng bên trên tương phản rất mạnh.
Mấy người cẩn thận dừng bước.
“Kế tiếp chúng ta chuẩn bị vào bằng cách nào?”
Vân Bích Lam hỏi.
Dù rằng hướng đi hành động tiếp theo của họ đã được quyết định, nhưng không có nghĩa là họ sẽ tiến vào khu phía Đông thoạt nhìn rất nguy hiểm này ngay và luôn mà không có bất cứ kế hoạch nào.
Elise: “Sử dụng đạo cụ để đột nhập?”
Trong cửa hàng hệ thống có bán đạo cụ che giấu thân hình và khí tức, sau khi sử dụng sẽ không bị NPC phát hiện.
“Có thể thì có thể, nhưng… Tôi lo lắng những đạo cụ đó sẽ không có ích trong phó bản này.”
Văn Nhã nhíu mày, chậm rãi nói.
Dù sao phó bản lấy ô nhiễm tinh thần làm cốt lõi, cho dù thông qua đạo cụ đánh lừa con mắt của NPC thì cũng chưa chắc lừa được cơ chế phó bản.
Mặc dù lý luận về “khu vực cấm” của Ôn Giản Ngôn không sai, nhưng không có nghĩa là các quy tắc cơ bản của phó bản sẽ mất hiệu lực vì điều này. Nếu cưỡng ép tiến vào khu Đông, rất có khả năng họ vẫn sẽ rơi vào kết cục bị ký sinh.
“…”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ vừa nghe đồng đội thảo luận, vừa đăm chiêu nhìn sâu vào trong thông đạo phía Đông.
Đó là một con đường nhỏ hẹp tù mù kéo dài vào sâu trong rừng cây, ngoài tấm biển báo [Xin du khách dừng bước] thì không còn bất kỳ biển báo nào khác.
Sâu trong thông đạo yên tĩnh không có lấy nửa bóng người.
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn như nhìn thấy thứ gì đó, hắn khẽ giật mình, ánh mắt dừng trên nửa góc mái nhà lộ ra trong khu rừng rậm phía xa.
Chóp nhọn, giống như đỉnh lều.
“Này,”
Hắn quay đầu vẫy tay với Tóc Vàng: “Mày qua đây.”
Tóc Vàng cẩn thận bước qua: “Làm sao vậy?”
Ôn Giản Ngôn chỉ nửa mái nhà: “Mày có thể nhìn rõ phần mái đó không?”
Tóc Vàng ngơ ngác gật đầu: “Có thể, sao thế?”
“Nhớ kỹ nó.”
Ôn Giản Ngôn hạ mệnh lệnh ngắn gọn.
Sau đó hắn quay đầu lại và nói với những người khác trong nhóm: “Đi thôi, chúng ta đi về phía Tây.”
Phía Tây?
Mọi người không khỏi sửng sốt.
Nhưng… Không phải chỉ có phía Đông mới là khu vực nghỉ ngơi của nhân viên sao? Bây giờ hắn tính làm gì ở khu phía Tây?
Trong lúc mọi người sững sờ Ôn Giản Ngôn đã bước nhanh về phía trước.
Mấy người còn lại đối mặt nhìn nhau vài giây, mặc dù đáy lòng tràn đầy nghi hoặc song vẫn cất bước đi theo.
Chẳng bao lâu sau Ôn Giản Ngôn đã dừng lại.
Nhìn thấy chú hề tóc xanh quen thuộc cách đó không xa, Văn Nhã bất giác sững người.
Chờ đã, đây không phải là…
Cô nhìn xung quanh một lượt, nhanh chóng xác nhận suy đoán của mình.
Đây chính là nơi sau khi Lilith sinh ra triệu chứng bị ô nhiễm được mang tới, cũng chính là tên hề cách đó không xa đã dìu Lilith vào trong phòng, giảm bớt triệu chứng “khát nước” của cô.
“Chúng ta tới đây làm gì?”
Văn Nhã nhìn Ôn Giản Ngôn, thấp thỏm hỏi: “Chẳng lẽ… cậu cũng cảm thấy khát à?”
Ôn Giản Ngôn đáp: “Yên tâm, tôi ổn.”
“Mày qua đây.” Hắn kéo Tóc Vàng ra, chỉ vào chỗ sâu trong cửa hàng sau lưng chú hề. Ẩn sâu trong rừng rậm xa xa chỉ lộ ra một góc, dưới sự che chở che chở của lá rừng rậm rạp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một mũi hẹp nhọn, hoàn toàn không thể nhìn thấy toàn cảnh từ khoảng cách này: “Nhìn về hướng kia.”
Tóc Vàng nhìn theo hướng Ôn Giản Ngôn chỉ, khẽ trợn tròn mắt:
“Đây, đây là…!”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Vân Bích Lam nhíu mày truy hỏi.
“Căn, căn lều phía sau cửa hàng này dẫn thẳng đến bên trong khu phía Đông.” Tóc Vàng quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, có chút thắc mắc: “Sao mày nhìn thấy được nó?”
Thiên phú của gã là cường hóa thị lực, nhìn thấy cũng là hiển nhiên, nhưng Ôn Giản Ngôn lại có thể thấy được sự tương quan giữa chúng, điều này thực sự khiến cho Tóc Vàng khó hiểu:
“Thị lực của tao không tốt như vậy.”
Ôn Giản Ngôn nhún vai: “Chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
Bản đồ khu Ẩm thực có hình bầu dục, mà cửa vào phía Đông và cửa hàng phía Tây của chú hề đều ở cùng một đầu, mặc dù hướng đi khác nhau nhưng khoảng cách vị trí trên mặt phẳng cũng không xa quá.
Sau khi Lilith được dìu vào cửa hàng, lại liên hệ với phương hướng chú hề biến mất, phỏng đoán này được xuất hiện.
Mà thị lực của Tóc Vàng vừa khéo xác minh suy đoán của Ôn Giản Ngôn.
“Hay nói cách khác…” Văn Nhã sửng sốt, chậm rãi mở lời: “Sau khi Lilith bị ô nhiễm lần đầu, nơi mà cô ấy đi vào thật ra là khu nghỉ ngơi của nhân viên phải không?”
Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Ánh mắt hắn dừng trên người chú hề tóc xanh cách đó không xa, mắt khẽ nheo lại:
“Có vẻ chỉ khách du lịch bị ô nhiễm tinh thần mới được phép vào khu vực nghỉ ngơi của nhân viên.”
“Chờ đã,”
Đáy lòng Văn Nhã đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Cô quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn:
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Cũng không có gì…”
Ôn Giản Ngôn vươn tay bóp bóp cổ họng, nháy mắt với đồng đội mình đầy vô tội: “Chỉ là cảm thấy hơi khát mà thôi.”
*
5 phút sau.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, dường như có một nhóm người hùng hổ lao về phía này.
Chú hề tóc xanh ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, khuôn mặt nở nụ cười chuyên nghiệp theo thường lệ: “Nếu bạn cần tìm quầy hàng nào, có thể…”
Một cô gái tóc xanh dẫn đầu bước tới.
Cô ngắt lời chú hề:
“Cho hỏi, nếu có người cảm thấy khát thì đến tìm mày đúng không?”
“Tất nhiên, bạn làm rất đúng.”
Chú hề tóc xanh ngước mắt lên nhìn mấy người trước mặt, nụ cười lễ phép trên mặt vẫn không thay đổi: “Xin hỏi du khách nào cảm thấy khát nước ạ?”
Vân Bích Lam nghiêng người, để lộ thiếu niên được hai người nâng đỡ.
Mặt mũi đối phương tái nhợt, cơ thể mất sức dựa vào đồng đội, ánh mắt vô hồn, cánh môi mấp máy, trừ bỏ trên mặt không có khe hở lộ ra trứng ếch thì hắn gần như không có gì khác với những người bị ô nhiễm.
Chú hề tóc xanh có vẻ hơi nghi ngờ: “Có phải người này cảm thấy khát không? Nhưng hình như triệu chứng của hắn cũng không quá rõ ràng…”
“Ý mày là sao?!”
Vân Bích Lam rướn người qua nắm cổ áo chú hề tóc xanh, hung tợn nói: “Chỉ vì mức độ tinh thần ô nhiễm không đủ nên không thể tìm tới chúng mày sao? Chẳng lẽ phải chờ khát chết mới được tìm đến chúng mày?”
“Không, tôi không có ý đó…”
Chú hề giữ nguyên động tác bị túm cổ áo, gian nan giải thích: “Tất nhiên mức độ khát không cao cũng có thể, nhưng bạn nhất định phải xác nhận bản thân thật sự khát nước, nếu không xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm…”
“Đừng lảm nhảm nữa,” Văn Nhã lạnh lùng nói: “Chúng tao nói dối chuyện này có ích gì!”
“Được rồi, nếu các bạn đã chắc chắn…”
Chú hề tóc xanh thoát khỏi tay Vân Bích Lam, đi vòng qua quầy, nhận Ôn Giản Ngôn từ tay bọn họ: “Xin vui lòng đợi ở đây, bạn của mọi người sẽ được chăm sóc chu đáo.”
Sau khi nhìn tên hề tóc xanh dẫn Ôn Giản Ngôn vào quầy hàng, mấy người liếc mắt nhìn nhau, song cũng không thấy thoải mái chút nào.
Như lời Ôn Giản Ngôn nói, không khó để lừa tên hề.
Dù sao dựa theo dáng vẻ xác chết của nhân viên trong chuyến [Tàu nhỏ điên cuồng], ngoại trừ những người bị ếch thay thế, những người ẩn dưới bộ đồ linh thú cũng chỉ là NPC bình thường mà thôi. Bọn họ có thể tử vong, cũng có thể bị lừa gạt.
Mức độ ô nhiễm không sâu vẫn dẫn đến việc triệu chứng chưa biểu hiện rõ trên người streamer. Dựa theo lần trước bọn họ dẫn Lilith đến, Văn Nhã cũng định đi cùng nhưng lại bị chú hề hỏi: “Bạn cũng cảm thấy khát nước à?” là có thể nhận ra, trừ bỏ quan sát bằng mắt thì đối phương không có bất kỳ phương thức khoa học nào để kiểm tra con người có bị nhiễm bệnh hay không.
Lừa gạt chú hề chỉ là bước đơn giản nhất.
Phần khó nhất là phần sau.
“Hắn ta… Chắc sẽ ổn thôi, phải không?” Tóc Vàng nhìn chăm chú vào thông đạo tối đen như mực, có chút lo lắng hỏi.
Dù rằng thị lực của gã đã được cường hóa, nhưng cũng không thể xuyên qua thông đạo quanh co cách đó không xa để nhìn rõ xem rốt cuộc bên trong có thứ gì.
“Không đâu.”
Văn Nhã hít sâu một hơi, đánh mắt nhìn sang chỗ khác: “Chúng ta phải tin tưởng hắn.”
*
Ôn Giản Ngôn yếu ớt cúi đầu, được chú hề tóc xanh dìu vào trong.
Dường như độ ẩm không khí xung quanh đang tăng dần về phía trước, có thể ngửi thấy một mùi ẩm ướt thoang thoảng bên chóp mũi.
Bóng tối sâu dần.
Âm nhạc và hương thơm ngọt ngào trong khu Ẩm thực đang dần rời xa.
Cùng với tiếng bước chân của chú hề, Ôn Giản Ngôn cảm thấy xung quanh càng ngày càng yên tĩnh, dường như chính hắn cũng càng ngày càng lấn sâu vào bên trong.
Chẳng bao lâu sau, chú hề tóc xanh dừng lại.
Nó đặt Ôn Giản Ngôn ngồi lên một chiếc ghế gỗ, sau đó xoay người đi đến đầu kia của căn phòng.
Ôn Giản Ngôn nhân cơ hội mở hai mắt ra, dáng vẻ suy yếu vừa rồi đã bị quét sạch, đáy mắt chỉ còn một mảnh thanh tỉnh nhạy bén.
Dường như bây giờ hắn đang ở trong một cái lều xiếc khổng lồ.
Đỉnh đầu là chóp lều sơn hai màu trắng đỏ, bên cạnh bày đủ thứ đồ linh tinh, có trang phục diễn dơ bẩn, xe cút kít xoắn, da lông động vật kỳ quái, đống đồ chất cao phủ đầy bui bặm.
Chú hề tóc xanh đứng quay lưng về phía hắn, không biết nó đang nghịch gì.
“Òng ọc…”
Nó vặn vòi nước, âm thanh chất lỏng sền sệt chảy ra vang khắp căn lều trống trải, dường như đang dần lấp đầy cái cốc.
Đột nhiên, không hề báo hiệu, một cánh tay mảnh khảnh từ phía sau vươn ra rồi siết chặt cổ nó.
“Phịch phịch!!”
Chú hề ra sức giãy dụa, chiếc cốc mới đầy phân nửa rơi khỏi tay nó, đập “cạch” một cái xuống đất vỡ vụn.
Chất lỏng đỏ tươi nhớp nháp bắn tung tóe.
Tên hề cào tay đối phương, hai chân quẫy đạp loạn xạ.
Thiếu niên cụp mắt, hàng mi rậm rạp phủ một chiếc bóng ở trên khuôn mặt trắng nõn. Trái ngược với động tác hiểm độc của cánh tay, trên khuôn mặt hắn luôn lộ ra vẻ bình tĩnh.
Cuối cùng tên hề trong ngực không còn giãy giụa.
Ôn Giản Ngôn buông tay ra, lùi về phía sau hai bước, mặc cho cơ thể chú hề tóc xanh trượt khỏi ngực mình nằm dưới đất.
Hắn kiềm chế lực đạo rất tốt, đảm bảo đối phương không nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ hôn mê bởi vì hít thở không thông.
“Òng ọc.”
Âm thanh chất lỏng nhớp nháp vẫn vang vọng trong lều.
Ôn Giản Ngôn đi qua khóa vòi nước.
Hắn đưa tay lên, dùng đầu ngón tay cọ nhẹ một chút chất lỏng sền sệt dính trên má mình, sau đó nhìn kỹ dưới ánh đèn.
Chất lỏng màu đỏ thẫm sền sệt bao phủ ngón tay trắng nõn, thoạt nhìn bám dính một cách kỳ lạ.
Hắn đưa đến gần ngửi mùi.
Ngọt ngào.
Giống như…
Ôn Giản Ngôn giật mình, nhìn chằm chằm chất lỏng trên đầu ngón tay bằng ánh mắt kinh dị.
Siro?
Hắn nhớ rõ từng Lilith nói, cảm giác như thể có người rót vào miệng cô một thứ gì đó khiến vị giác của cô tê dại, cổ họng và lưỡi cảm thấy nhờn nhợn rất buồn nôn.
Chẳng lẽ…
Cô ấy bị rót thứ siro này?
Hay là tên hề tóc xanh đã nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn, do đó không cung cấp cho hắn chất lỏng thật?
Tí tách, tí tách.
Tiếng nước nhỏ giọt rơi từ trên cao.
Ôn Giản Ngôn giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía giọt nước rơi.
Phía trên mái lều đỏ trắng như bị thấm ướt, chất lỏng sền sệt nhỏ xuống phía dưới, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Ôn Giản Ngôn luôn cảm thấy dường như những khối màu kia đang vặn vẹo.
Sau khi nhìn kỹ, Ôn Giản Ngôn cảm thấy lông tơ trên lưng lập tức nổ tung.
Cho dù màu đỏ hay trắng, tất cả chúng đều do những quả trứng rậm rạp tạo thành. Chúng xếp bên nhau san sát, giống như chất lỏng đậm đặc nào đó chầm chầm nhúc nhích trên đỉnh đầu Ôn Giản Ngôn, phát ra tiếng nước nhớp nháp.
Ôn Giản Ngôn lại ngửi thấy mùi ẩm ướt nồng nặc trong không khí.
Các phân tử nước như được dán chặt vào da, mang đến cảm giác dính rất nặng, giống như nước trong cơ thể cũng đang chậm rãi rỉ ra ngoài.
Òng ọc.
Dưới chân vang lên âm thanh quỷ dị, giống như âm thanh chất lỏng chảy xuôi trong ống thông rỗng tuếch.
“!”
Ôn Giản Ngôn nhìn về phía thanh âm truyền đến, ngay giây tiếp theo, hô hấp của bất giác hơi dừng.
Chỉ thấy tên hề vốn đã ngất đi đang lặng lẽ mở to mắt, nhìn hắn chằm chặp bằng đôi đồng tử màu xám tro. Dưới ánh đèn ảm đạm, làn da của nó trông thật ẩm ướt và nhớp nháp.
Không biết có phải vì vấn đề góc độ hay không, miệng nó từ từ mở rộng, đầu lưỡi màu hồng hình cầu ẩn sâu trong miệng: “Bạn có khát không?”
Nó hỏi.
Òng ọc òng ọc.
Giống như túi nước căng phồng bị chọc thủng, cơ thể chú hề từ từ xụi xuống, chất lỏng trong suốt chảy ra từ cơ thể nó, nháy mắt đã làm ướt một mảng lớn dưới đất, thoạt nhìn sáng bóng.
Một cơn khát dữ dội, nóng ran lên men từ sâu trong cổ họng.
Dục vọng mãnh liệt được cúi người xuống liếm láp những giọt nước đang ấp ủ trong người.
Da mặt chú hề mềm mại như cao su.
Cái miệng phẳng lì của nó mở ra khép vào giống như miệng cá, phát ra âm thanh lạch cạch:
“Mau uống đi.”
“Mau uống đi.”
“Mau uống đi.”
Giọng nói vô hồn vang lên từ bốn phương tám hướng, xoáy sâu vào đầu óc con người, lúc xa lúc gần, lúc mạnh lúc yếu, như thể muốn đem ba chữ này cấy vào tâm trí Ôn Giản Ngôn.
Miệng khô lưỡi khát.
Chất lỏng trong suốt gần ngay trước mặt, chỉ cần cúi người rồi úp mặt xuống nền đất ẩm ướt là hắn có thể húp trọn từng ngụm chất lỏng trào ra từ trong cơ thể chú hề.
Khát.
Khát quá.
Dục vọng mãnh liệt sâu trong thân thể lên men, khiến hắn không tự chủ được run rẩy, toàn thân không khống chế được run run, tựa như chiếc lá đong đưa trong gió.
Không hiểu vì sao, mặt đất trước mặt bỗng phóng đại.
“…”
Đúng lúc đó, Ôn Giản Ngôn nhận ra có thứ gì đó đang nhìn mình.
Hắn chầm chậm ngước mắt lên nhìn đỉnh đầu.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hoa văn sọc đỏ trắng đã xảy ra biến hóa. Từng quả trứng nhỏ lần lượt di chuyển vị trí, biến thành nhãn cầu.
Mắt trắng, con ngươi đỏ au.
Tầng tầng lớp lớp, rậm rạp chằng chịt.
Những cặp mắt trên đỉnh đầu lặng lẽ chiếu xuống, chăm chú nhìn vào nhân loại dưới kia.
“!!!”
Ôn Giản Ngôn hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy từ đầu đến chân lạnh toát.
Không…
Không!
Dưới sự đấu tranh và kháng cự mãnh liệt, tinh thần của Ôn Giản Ngôn lập tức tỉnh táo.
Hắn nhận ra tình hình hiện tại.
Bản thân đang bị ô nhiễm!
Bởi vì hắn đã phá vỡ quy tắc, vi phạm quy định đi vào khu vực phía Đông!!
Ôn Giản Ngôn cắn răng, buộc mình phải nhìn sang chỗ khác.
Tầm nhìn trở nên đảo lộn, dường như thế giới đều đang xoay tròn, âm thanh quỷ dị vang trong tâm trí, không thể nghe thấy ngữ điệu, cũng không biết nó phát ra từ đâu.
Hắn lảo đảo lùi về sau, rất nhanh thắt lưng của hắn va phải vật cứng làm bằng kim loại.
Ôn Giản Ngôn nhắm chặt mắt, run rẩy sờ soạng đằng sau…
“Két.”
Tiếng vòi nước mở vang lên, chất lỏng đặc quánh òng ọc chảy ra từ đường ống sắt.
Thần kinh của Ôn Giản Ngôn run rẩy, ép buộc bản thân phải nuốt từng ngụm siro hứng được.
Trong trạng thái bị ô nhiễm, mùi vị ngọt ngào của siro đã hoàn toàn biến chất, biến thành một loại chất keo giống như dầu mỏ nhựa đường, giống như một loài sinh vật nào đó cựa mình trên đầu lưỡi và khoang miệng, sau đó bị nuốt chửng vào cổ họng.
Âm thanh bên tai chậm rãi tản đi.
Ảo giác, chóng mặt cũng dần biến mất.
Ôn Giản Ngôn khó khăn chớp mắt, nâng hai bàn tay ướt sũng dính đầy siro lên, tắt vòi nước thêm lần nữa.
Hắn thở hổn hển quay đầu nhìn sau lưng.
Nhân viên mặc trang phục chú hề vẫn nằm nguyên dưới đất, không biến thành ếch cũng không bị rút hết nước ra khỏi cơ thể.
Đỉnh lều trên đầu vẫn là sọc màu đỏ trắng, không có nhãn cầu và không có trứng.
Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng dậy bước qua cơ thể chú hề nằm dưới đất, bắt đầu lục tung căn lều, tìm kiếm manh mối hữu ích.
Nơi này thoạt nhìn giống như rạp xiếc bỏ hoang, hầu như cái gì cũng có, ống sắt trên tường kéo dài ra khỏi túp lều, hình như được nối từ bên ngoài vào.
Nhưng Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp đi ra ngoài, mặt dưới chân hắn đột nhiên lún xuống.
Cơn chóng mặt và khát nước quen thuộc lại ập qua.
Đệt!
Lại đến!
Ôn Giản Ngôn cắn răng xoay người, chuẩn bị vặn vòi nước thêm lần nữa.
Không thể tiếp tục như thế mãi được.
Trước chưa bàn đến loại siro này có thể có tác dụng phụ gì không, nếu chỉ xét riêng về tốc độ và tần suất ô nhiễm thì hắn không thể ở khu phía Đông quá lâu. Bởi vì không thể đứng cách vòi nước quá xa khiến cuộc tìm kiếm càng khó khăn hơn.
Đột nhiên Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới gì đó, hắn giật mình, động tác không tự chủ hơi khựng lại.
Một vài quy tắc xuất hiện trong tâm trí hắn:
Điều hai [Quy tắc nhân viên Công viên giải trí Mộng Ảo]: Khi làm việc trong khuôn viên, vui lòng mặc đồ linh thú hoặc hóa trang thành vai hề. Không cởi đồ hoặc tẩy trang trong khuôn viên. Nếu ai đó yêu cầu bạn làm vậy, xin hãy bỏ qua và nhanh chóng tránh xa.
Điều tám [Quy tắc khu Ẩm thực Công viên giải trí Mộng Ảo]: Khách du lịch dừng bước ở khu vực phía Đông,
Ôn Giản Ngôn đánh mắt nhìn sang tên hề ngất xỉu nằm dưới đất, khẽ nheo mắt lại.
Nếu khách du lịch buộc phải dừng bước trước khu phía Đông…
Vậy còn nhân viên thì sao?
*
Khu vực Ẩm thực.
Mấy người đứng tại chỗ lo lắng chờ đợi.
Văn Nhã mím chặt môi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cánh cửa tối om sau rào chắn: “Lần này cũng quá lâu rồi.”
Chú hề chưa đi ra ngoài lần nào, Ôn Giản Ngôn cũng không có tin tức.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiến độ nhiệm vụ phảng phất như rơi vào ngõ cụt, bọn họ chỉ có thể bồn chồn đứng ngoài ngóng trông.
Sắc mặt Tóc Vàng trắng bệch: “Tiêu rồi, chẳng lẽ…”
“Ngậm cái mỏ quạ đen của mày lại.”
Vân Bích Lam cho gã ánh mắt sắc lẹm: “Hay là mày vẫn ngứa đòn?”
“!”
Tóc Vàng run lẩy bẩy, theo bản năng trốn về sau.
“Bình tĩnh chút đi,” Văn Nhã xoa huyệt thái dương, can ngăn nói: “Hết thảy còn chưa biết chắc…”
Cô còn chưa kịp dứt lời đã nghe thấy tiếng điện thoại di động trong túi rung lên.
Tất cả mọi người sửng sốt, bất giác nhìn qua.
“Là hắn.”
Văn Nhã lấy điện thoại nhìn lướt qua nội dung phía trên, hơi nín thở: “Cậu ta bảo chúng ta đến khu Đông.”
Ánh mắt mọi người sáng rực.
Bọn họ nhao nhao liếc nhau không nói thêm nhiều, chạy thẳng về phía khu Đông bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngay sau đó, biển báo du khách dừng bước xuất hiện trước mặt mọi người.
“…”
Vân Bích Lam dừng bước, ánh mắt lướt nhanh qua khu rừng rậm trống trải và con đường nhỏ trước mặt, lông mày chau lại vì khó hiểu:
“Tên kia đâu?”
Con đường kéo sâu vào rừng rậm, không khí tĩnh lặng không có lấy nửa bóng người.
“Có thật là cậu ta bảo chúng ta đến khu phía Đông chờ không?” Vân Bích Lam hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Văn Nhã xác nhận: “Cô không nhìn nhầm chứ?”
“Không mà…”
Văn Nhã cũng có chút không rõ.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhưng còn chưa kịp mở khóa màn hình thì trong khu rừng cách đó không xa bỗng vang lên tiếng loạt xoạt.
Đám người giật mình ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy bóng người hiện ra từ bụi rậm.
Hắn mặc bộ đồ bảy sắc cầu vồng, khuôn mặt bôi lớp trang điểm trắng hồng, khuôn mặt trắng tuyết của hắn được điểm xuyết bởi các ngôi sao đen và mặt trăng.
“Tiêu rồi.”
Văn Nhã hít hà một hơi: “Là chú hề!!”
Thế chẳng phải Ôn Giản Ngôn đã gặp bất trắc…
“Mấy người chậm quá.”
Chú hề mở miệng, giọng nói trong trẻo quen thuộc khiến tất cả mọi người ngẩn ra: “Tôi chờ mấy người lâu lắm đấy.”
“Chờ chút, mi là…”
Vân Bích Lam ngây người, cô tiến lên trước một bước, khó hiểu đánh giá tên hề trước mặt.
“Là tôi.”
Dưới lớp trang điểm dày cộp, đôi mắt hổ phách của đối phương sáng lấp lánh.
Hắn chỉ mấy bộ đồ nặng sau lưng:
“Đừng đứng nghệt mặt ra đấy nữa, mau đến giúp tôi!”
Hết chương 112.
[1] Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm