Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Tôi đệt?! Lần đầu tôi xem… vậy nên tên Niall kia là kẻ ác à?”
“A a a a a, không phải hắn ôm thỏ trắng sao! Sao chuyện này có thể xảy ra được?”
“Có đại thần nào thường xem phó bản Viện điều dưỡng Bình An ra giảng giải chút được không? Chuyện quái gì đang xảy ra với bệnh nhân số 03 vậy?”
“Tôi đã xem qua phó bản này rất nhiều lần. Thật ra bệnh nhân số 03 và 04 ở tầng hầm hai khá bí hiểm, cũng không bạo lực như số 01 cho nên rất hiếm khi bị ném vào phòng giam, cơ hội tiếp xúc với streamer không nhiều lắm, nhưng… tần suất xuất hiện của số 03 vẫn cao hơn số 04 một chút. Theo như tôi biết, số 03 tổng cộng có hai nhân cách, một đen một trắng, trắng là anh trai, đen là em trai, tóm lại đều không phải hạng tốt lành gì.”
“Đúng vậy, dù sao streamer rơi vào tay số 03 sẽ chết rất lẹ…”
“Mà nói ra thì, đây là lần đầu tôi thấy Niall xuất hiện sớm như vậy. Mặc dù hắn chẳng phải hạng tốt lành gì nhưng cũng trầm tính và lầm lì hơn em trai, phần lớn đều là em trai hắn chiếm thế chủ đạo, thỉnh thoảng Niall mới xuất hiện vài phút, nhưng hoạt động tích cực như lần này đúng là hiếm gặp.”
“Xem livestream Viện điều dưỡng Bình An lâu như vậy, song đây là lần đầu tiên tôi gặp một streamer có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của anh trai ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ánh mắt này đúng là đỉnh của chóp!!!”
Hành lang hẹp dài được nhuộm bởi ánh đèn đỏ, giống như những mạch máu nhỏ màu đỏ.
Ôn Giản Ngôn chạy như điên trong hành lang.
Đa nhân cách hay còn còn được gọi là rối loạn nhân cách lưỡng cực. Bên trong cơ thể bệnh nhân sẽ xuất hiện nhiều nhân cách độc lập, mỗi nhân cách đều có trí nhớ và nhận thức độc lập của riêng mình.
Nói chung, những người bị rối loạn nhân cách lưỡng cực có một mức độ chấn thương tâm lý nhất định, một nhân cách khác tách ra để hứng chịu phần ký ức ấy hoặc là để tự bảo vệ bản thân. Dó đó, ở hầu hết các bệnh nhân sẽ có một nhân cách chính tương đối yếu ớt và một nhân cách phụ tương đối mạnh mẽ.
Đó là lẽ thường.
Thỏ trắng hoàn toàn trái ngược với thỏ đen, cậu ta đột nhiên xuất hiện trong cuộc rượt đuổi cực kỳ áp lực, giống như vệt sáng xuất hiện trong bóng tối, tơ nhện rủ trên vách núi.
Nếu như streamer tìm hiểu theo phương hướng hắn vừa nói, lại biết được chứng bệnh của số 03, vậy rất thì họ rất có thể sẽ sinh ra định kiến, coi Niall thành nhân cách chính yếu thế, bị buộc phải tách nhân cách bạo lực cường thế để tự bảo vệ mình, cuối cùng rơi vào cạm bẫy tưởng như vô hại của đối phương.
Một vòng rồi lại một vòng, từ thông tin này đến thông tin khác, tầng tầng lớp lớp chồng lên, dần dần được tiết lộ cho nạn nhân từng chút một.
Là một cách thao túng tâm lý rất chuyên nghiệp.
Hay cách khác, tên Niall này nguy hiểm chẳng thua kém gì em trai cậu ta.
Tiếc là sau bao năm sống bằng nghề lừa gạt đã trui rèn cho Ôn Giản Ngôn thói quen không nhẹ dạ tin tưởng.
Trong phó bản có độ khó cấp A, đến ngay cả những thứ vô hại nhất cũng có thể là cái bẫy chết người.
Hắn nắm thạo gần hết các dấu hiệu tâm lý, đồng thời có thể chơi đùa những trò xiếc ấy một cách điêu luyện. Hắn là một thợ săn giỏi trong việc mê hoặc người khác, không phải là một con mồi dễ bị dắt mũi dụ dỗ.
Ngay cả khi đứng trước lằn ranh sống chết, Ôn Giản Ngôn sẽ không đánh mất cảnh giác và quan sát.
Sau khi phát hiện ra hốc mắt con thỏ trắng xù xì tưởng như vô hại kia lại chứa mắt người, Ôn Giản Ngôn lập tức ngộ ra tình cảnh của mình.
Tất cả những gì hắn làm sau đó đều vì hạ thấp cảnh giác của đối phương, để cho bản thân có thể chuồn đi vào phút cuối cùng.
Nhưng…
Mặc dù biết được cái tên “Niall” nhưng âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ vẫn không vang bên tai hắn.
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, lộ vẻ trầm tư.
Hoặc là đối phương nói dối, hoặc là…
Hắn cần phải biết tên hai anh em mới tình là hoàn thành nhiệm vụ này.
“Xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt.”
Ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng lập loè và phát ra âm thanh quái dị, ánh sáng đỏ tươi lúc mạnh lúc yếu, cả dãy hành lang lúc sáng lúc tối.
Ôn Giản Ngôn bất giác dừng bước, cơ thể theo bản năng căng chặt.
“Bụp.”
Ánh đèn vụt tắt.
Hết thảy đều bị bóng tối đen kịt bao trùm.
Ôn Giản Ngôn đứng bất động trong bóng tối, nhịp thở không tự chủ được trở nên dồn dập.
“Bụp.”
Ánh đèn sáng lên.
Ánh đèn đỏ tươi chiếu sáng hành lang thình lình bị phân nhánh trước mặt, chính giữa hành lang có đặt một con thỏ bông đen xì.
Lông thỏ mềm mại được phủ bởi lớp ánh sáng đỏ tươi chảy xuôi, phía dưới thân thỏ đè một tờ giấy.
“…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên phía trước, cúi đầu nhìn tờ giấy bị đè dưới thân con thỏ.
[Tìm thấy anh rồi!]
Chữ viết nguệch ngoạc xiêu vẹo, từng từ từng nét ngập tràn niềm vui quái dị.
Sống lưng Ôn Giản Ngôn lạnh toát, hắn lập tức nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân.
Có vẻ trước khi tiếng chuông vang lên thì cuộc “trốn tìm” sẽ không kết thúc, thay vào đó, nó sẽ diễn ra theo từng vòng một.
Tuy rằng hắn đã thoát khỏi khống chế của Niall, nhưng đồng thời cũng mất đi nơi ẩn náu… Hay nói cách khác, e rằng giờ đây hắn đã quay về vòng chơi của em trai.
Và tệ hơn là, hắn bị tìm thấy.
Chàng trai quay đầu nhìn xung quanh.
Hắn đứng bơ vơ tại chỗ, ánh đèn đỏ nhạt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống người hắn tựa như ánh đèn trên sân khấu vậy.
Hành lang trống trải im ắng.
Chỉ có con thỏ đèn xì ngồi lặng lẽ dưới sàn nhà, hai lỗ tai trên đỉnh đầu rủ xuống, ngồi bất động tại chỗ.
…Đờ mờ.
Ôn Giản Ngôn chửi thầm một câu, cảm thấy sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
“Bụp.”
Ánh sáng lại tắt ngúm.
Cảm giác sợ hãi giống như kim nhọn đâm thẳng vào lưng, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực khiến cho người ta cảm thấy đau đớn.
Ôn Giản Ngôn hít thở nhẹ nhàng.
Hắn nhạy bén cảm giác được, tiếp theo nhất định sẽ là một hồi ác chiến.
Ở thế giới bên trong, đối phương sẽ chẳng bao giờ bị thương nhưng có thể bị khống chế, chỉ cần hành động hợp lý thì có thể trốn thoát dễ dàng… giống như việc hắn vừa làm với Niall.
Điều quan trọng nhất là thời gian.
Chỉ cần có thể dụ dỗ đối phương thả lỏng cảnh giác là hắn có thể sống sót.
Trong bóng tối, hắn bình tĩnh mở hệ thống trung tâm thương mại, não bộ nhanh chóng suy nghĩ, tính toán những gì có thể xảy ra tiếp theo, sau đó mau chóng lựa chọn đạo cụ, nhấp vào từng món hàng một chọn mua.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng, tố chất tâm lý của streamer đỉnh thật đấy…”
“A a a a a, tôi lo lắng quá!”
“Thế giới số 03 này thật áp con mẹ nó lực, cứu với!”
“Bụp!!”
Ánh đèn lại sáng lên.
Cảnh tượng trước mặt khiến da đầu người ta run lên bần bật.
Dưới ánh đèn đỏ như máu, khắp nơi trong hành lang đều bày những con thỏ bông màu đen đứng bất động.
Lít nha lít nhít, phóng mắt nhìn qua gần như không thấy điểm dừng.
Đám thỏ lẳng lặng ngồi dưới mặt đất, đôi mắt thủy tinh nhìn chăm chú vào chàng trai đứng giữa hành lang, thoạt nhìn có chút quái dị và đáng sợ.
Hơi thở của Ôn Giản Ngôn thoáng dừng, tim đập loạn xạ.
Sớm thôi.
Hắn sẽ sớm bị “tìm thấy” thôi.
Chuẩn bị sẵn sàng.
“Bụp.”
Ánh đèn lại tắt ngúm.
Ôn Giản Ngôn kiên nhẫn chờ đợi.
Quần áo sau lưng hắn đã ướt sũng mồ hôi, hắn có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập cùng tiếng tim đập của mình, ngoài ra, chỉ còn lại sự tĩnh lặng tựa như biển sâu.
“Thỏ nhỏ của em, em bắt được anh rồi.”
Giọng nói hớn hở của thiếu niên kề sát bên tai.
Giống như có được con gấu tuyệt nhất trên đời, giọng của đối phương run lên đầy phấn khích, kèm theo đó là một loại điên rồ khiến người ta phát sợ.
Cơ thể Ôn Giản Ngôn bất giác run lên, hắn cảm thấy hai cánh tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ chậm rãi vòng qua eo mình rồi từ từ siết chặt, thậm chí còn áp sát người lên lưng hắn.
Chiếc cằm nhọn tựa trên vai hắn, hơi thở lạnh lẽo phả qua tai.
“Vậy nên anh sẽ luôn ở bên em, đúng chứ?”
Giọng nói đối phương mang theo chút ý vị quái dị khiến người ta không rét mà run, làm cho cơ thể của Ôn Giản Ngôn bất giác căng cứng.
Một vật sắc nhọn gì đó kề bên cổ họng, lưỡi dao sắc bén bao bọc khí lạnh, từng chút áp sát vào da, rạch một vết thương nho nhỏ, trượt dọc lên trên theo độ cong của cằm.
Chất lỏng đỏ tươi nóng hổi rỉ ra từng chút.
“Bụp!”
Ánh đèn lại vụt sáng.
Giữa sự vây quanh của vô số thỏ bông đen xì, chàng trai với dáng người cao gầy bị thiếu niên ôm trong tay. Nếu bỏ qua con dao sắc kề bên cổ họng thì tư thế giữa hai người có thể xem như vô cùng thân mật.
Máu tươi đỏ thẫm giống như một con rắn nhỏ tinh tế trượt xuống phía dưới theo yết hầu trắng nõn run rẩy của chàng trai, nhuốm đỏ đường viền cổ áo.
Thiếu niên có khuôn mặt giống hệt Niall, ngoài màu tóc và con ngươi bất đồng thì ngay cả độ cong khoé môi cũng rất giống.
Trong con ngươi đen kịt bùng lên một loại cảm xúc điên cuồng hưng phấn.
“Anh thật xinh đẹp.”
Con thỏ màu đen ướt sũng máu bị ném dưới chân, rõ ràng trước đây nó còn được thiếu niên ôm trong ngực, coi như bảo bối, nhưng giờ phút này lại bị ruồng bỏ một cách phũ phàng.
Thiếu niên dùng ánh mắt tham lam liếm cổ chàng trai, như thể đang tìm chỗ thích hợp để xuống tay.
“Em sẽ biến anh thành con thỏ đẹp nhất!”
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, nhanh chóng nhìn qua con gấu bị ném dưới chân.
Tròng mắt con thỏ được làm bằng thủy tinh, thế nhưng cơ thể lại được khâu bằng những đường khâu rối, vết máu đỏ sậm liên tục chảy ra từ trong đường khâu. Phía trên đám lông đen xì dày rậm, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng phía bên dưới.
Giống như…
Da đầu của con người.
“…”
Sau khi nhận ra phương pháp làm thỏ, Ôn Giản Ngôn cảm thấy da đầu của mình hơi nhoi nhói.
Mẹ kiếp, hai nhân cách ấy đúng là đứa này biến thái hơn đứa kia!!
“Đúng vậy, em bắt được anh nên anh sẽ vĩnh viễn ở bên em.”
Chàng trai bình tĩnh gật đầu phối hợp.
Hắn cụp mắt xuống, hàng mi tinh tế in bóng trên khuôn mặt. Hắn nói bằng tốc độ hơi nhanh, cố gắng nói hết câu trước khi lưỡi dao rạch cổ họng mình:
“Nếu đã như vậy, chẳng phải tiếp theo nên đến lượt anh tìm em à?”
“Hửm?” Số 03 dừng động tác, mờ mịt nghiêng đầu: “Ý anh là sao?”
“Đây không phải là trốn tìm sao?” Ôn Giản Ngôn bình tĩnh đáp.
Dựa theo quan sát hiện tại của hắn, hai nhân cách này có độ chênh lệch rất xa. Nhân cách tóc trắng thông minh lý trí, giỏi ngụy trang, còn nhân cách tóc đen ngây thơ tàn nhẫn, thích giết chóc.
Một tĩnh một động, một trí một võ.
“Nếu em đã bắt được anh, vậy thì tiếp theo anh nên làm ma đúng chứ.”
Hay nói một cách đơn giản…
Đó là đứa này rất dễ bị lừa.
“Chẳng lẽ… Anh muốn chơi tiếp với em sao?” Thiếu niên tóc đen sửng sốt, hai mắt khẽ trợn, có chút khó tin hỏi.
“Đương nhiên, thỏ là bạn em, có đúng không nào?” Ôn Giản Ngôn mặt không biến sắc, vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu anh là thỏ, vậy thì chứng tỏ anh cũng là bạn của em, phải không?”
“!”
Mắt số 03 loé sáng: “Phải ạ!”
Ôn Giản Ngôn hơi nín thở, ánh mắt dừng trên người đối phương, ngữ điệu ôn hòa mang theo chút hàm ý dụ dỗ:
“Cho nên, em nhất định phải trốn kỹ để anh không tìm được nha.”
Thiếu niên tin lời hắn nói là thật, vẻ mặt vui mừng: “Vâng ạ.”
Lưỡi dao sáng loáng rời khỏi cổ hắn, cơ thể lạnh băng từ từ kéo dãn khoảng cách giữa cả hai.
Được rồi.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn khẽ lóe lên.
Bây giờ chỉ cần tìm thời cơ kích hoạt đạo cụ…
“Xuỳ.”
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ sau.
“…” Sống lưng Ôn Giản Ngôn cứng đờ.
Sau lưng vang lên tiếng “rắc”.
Ở nơi hắn không thể nhìn thấy, hành lang đen xì dần dần bị nhuộm trắng, một cánh cửa không tì vết xuất hiện trên vách tường mở rộng, lộ ra kết cấu giống gương ở bên trong.
Ôn Giản Ngôn nghệt mặt quay đầu, nhìn về phía sau.
Thiếu niên tóc trắng mắt xanh ôm con thỏ trắng, thong thả đi ra từ trong vết nứt vách tường. Khí chất của cậu ta vẫn sạch sẽ thuần tuý như vậy, phảng phất như khối thuỷ tinh yếu ớt…
Nếu bỏ qua con thỏ cậu ta ôm trong tay.
Hốc mắt thỏ trắng trống rỗng, máu tươi trào ra từ trong hốc mắt làm ướt sợi lông trên người con thỏ, nhỏ tí tách xuống dưới sàn.
Nguy rồi.
Lần này thật sự nguy rồi.
Chỉ có một số 03 còn dễ đối phó một chút, nhưng bây giờ cả hai nhân cách đều tụ tập với nhau, gần như phá vỡ toàn bộ kế hoạch trước đây của hắn.
Quan trọng hơn là… Tên Niall kia không dễ gạt!!!
“Vĩnh viễn ở bên cạnh mày?”
Niall nghiêng đầu, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng.
Hai cánh tay trắng nõn từ sau lưng vòng qua, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Ôn Giản Ngôn, thiếu niên giống như chim nhỏ rúc vào người hắn, tựa đầu lên vai chàng trai:
“Em trai thân mến, có phải mày đang nhầm cái gì không?”
Ôn Giản Ngôn: “?”
Chờ đã, hình như tình hình không giống như hắn tưởng tượng?
“…”
Thiếu niên tóc đen sầm mặt nghịch con dao sắc trong tay, giống như một con sói con nhe răng, vẻ mặt hung bạo ác độc: “Nhân lúc tao còn chưa điên thì mày nên bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra.”
“Bỏ ra? Tại sao?”
Niall có vẻ hiền lành vô hại, nhu nhược yếu đuối, thế nhưng đôi mắt màu xanh kia lại sâu hun hút.
“Rõ ràng thỏ con thích tao hơn, không phải sao?”
“Bỏ, tay.”
Đáy mắt số 03 tóc đen lộ vẻ nguy hiểm: “Có nghe thấy không? Thằng con hoang?”
“Không.” Niall nheo mắt, ngượng ngùng mỉm cười, để lộ hàng răng trắng tinh: “Anh ấy thích làm thỏ nhỏ của tao hơn.”
Niall dụi vào vai Ôn Giản Ngôn, con ngươi xanh nhạt lóe lên một chút ác ý: “Lúc anh ấy gọi tao là cục cưng mày không nghe thấy à, cần tao chia sẻ trí nhớ cho mày không?”
“Câm miệng!”
Vẻ mặt thiếu niên tóc đen dữ tợn: “Mày nói láo!”
Ôn Giản Ngôn: “…”
???
Đùa nhau à? Có gì đó sai sai ở đây!!!!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…”
“Đùa à, các anh em, chờ tôi load cái…”
“Tôi cũng load lại… Lượng tin tức trong cảnh này đã vượt quá phạm vi thừa nhận của tôi rồi…”
Bầu không khí như ngưng tụ thành thực thể, nặng trịch đè xuống, màu trắng và đen luân phiên khuếch tán trong hành lang, chúng tranh đoạt, giằng co, chiếm quyền kiểm soát từ nhau.
Hai nhân cách số 03 lạnh lùng nhìn nhau, hai màu đen trắng như nước với lửa, mang theo ác ý như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.
“Rầm!”
Thình lình, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Hai màu đen trắng lắc lư.
Âm thanh nặng nề vang lên liên tục, thoạt đầu có vẻ cực kỳ xa xôi, giống như bị ngăn cách bởi bức tường rất dày, nhưng chẳng mấy chốc âm thanh kia dần dần trở nên rõ ràng.
Giống như âm thanh do vũ khí sắc bén chém vào tường.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dường như Ôn Giản Ngôn loáng thoáng nhìn thấy một ít vách tường vách tường của Viện điều dưỡng Bình An.
Đường hầm phức tạp giống như mạch máu biến mất, những cánh cửa sắt và vách tường gạch quen thuộc hiện ra.
Ôn Giản Ngôn thoáng giật mình.
“Rầm!”
Vách tường rung chuyển, bụi bặm rơi xuống.
“…”
Hai thiếu niên đồng loạt quay đầu nhìn về hướng của âm thanh, động tác của họ nhất loạt chỉnh tề, trên mặt đều mang theo vẻ kinh ngạc như nhau, hệt như hình ảnh phản chiếu.
“Có người đang đến.”
Niall chớp đôi mắt màu xanh nhạt thuần khiết, nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, anh à.”
Thiếu niên tóc đen nheo mắt, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt con dao, đáy mắt toát vẻ hung ác.
Ở cuối hành lang, phía trên bức tường bị đục ra một lỗ thủng.
Một bóng người cao to với mái tóc vàng rối bù xuất hiện trước lỗ thủng. Gã vừa cầm rìu vừa nhấc đôi chân dài lên, nhẹ nhàng bước tới.
Cùng với bước chân di chuyển của gã, vách tường xuất hiện vết chém lộn xộn và những nét graffiti đỏ máu.
“Kẻ xâm nhập.” Niall ôm con thỏ trắng tinh, hình như đang cảm nhận điều gì đó, cậu ta nghiêng đầu trầm ngâm nói: “Thứ mà hắn muốn cũng giống chúng ta.”
“A… Vừa khéo.”
Số 03 khom lưng nhặt con thỏ bông đen xì đầm máu dưới đất, vẻ mặt âm u: “Tao đã muốn thịt con chó điên kia từ lâu rồi.”
“Thỏ nhỏ chạy đi.”
“Không sao, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ là của chúng ta.”
“Đình chiến?”
Thiếu niên tóc đen và thiếu niên tóc trắng liếc nhau, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười điên rồ giống hệt nhau: “Đình chiến.”
*
Lợi dụng lúc hai nhân cách số 03 mất tập trung, Ôn Giản Ngôn tìm đúng thời cơ kích hoạt đạo cụ tàng hình.
Hắn nín thở rồi xoay người, bước chân nhanh nhẹn không có tiếng động giống như loài mèo tiến về hành lang phía trước.
Chẳng biết có phải vì cuộc xâm lược của Edward hay không, toàn bộ hành lang trông khác hẳn so với vừa rồi.
Thế giới áp lực gần như biến thành một thế giới khác đang dần trở nên bình thường. Dưới sự xung đột tinh thần của hai bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, tất cả đều đang chuyển đổi về thế giới thật.
Con đường trở nên thẳng tắp và các phòng bệnh bình thường xuất hiện ở cả hai bên vách tường.
Rất nhanh, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.
Đó là Tô Thành và Tóc Vàng.
Hai người bọn họ đang rón rén bước ra từ một phòng bệnh, vẻ mặt cảnh giác kinh hoàng, mờ mịt đánh giá hoàn cảnh bỗng nhiên thay đổi, nhỏ giọng trò chuyện cùng nhau, dường như cực kỳ hoang mang trước tất cả những gì đang diễn ra trước mặt.
“Này.”
Ôn Giản Ngôn giải trừ đạo cụ trên người, xuất hiện trước mặt bọn họ.
“!!”
Bóng người thình lình xuất hiện trước mặt doạ Tô Thành và Tóc Vàng giật bắn mình, suýt chút hét lên.
“Cậu, cậu, cậu… cậu làm tôi sợ chết khiếp!”
Tóc Vàng xanh mặt, sợ mất mật nói.
“Đệt.” Tô Thành ấn ngực lồng ngực phập phồng của mình, thở hổn hển nói: “Chí ít cậu cũng phải lên tiếng chứ.”
“Xin lỗi xin lỗi.” Ôn Giản Ngôn giơ tay lên làm động tác đầu hàng.
“Tóm lại mọi người không có việc gì là tốt rồi…”
Tóc Vàng thở phào nhẹ nhõm, rụt vai vì vẫn còn sợ hãi: “Vừa rồi khi chơi trốn tìm tôi sợ muốn chết…”
“Cho nên, cậu biết tình huống bây giờ là thế nào không?”
Tô Thành nhìn quanh một vòng, hỏi.
Chẳng biết vì sao, anh ta luôn có một loại linh cảm… Phần lớn chuyện ấy đều có liên quan đến vị đồng đội đáng tin này, người mà vừa vào thế giới bên trong đã biến mất hút không thấy tăm hơi.
“Bệnh nhân số 03 là bệnh nhân đa nhân cách, bệnh nhân số 01 đập tường xông vào, hai bên chó cắn chó.”
Ôn Giản Ngôn tóm tắt các thông tin bằng một câu đơn giản.
Hắn quay đầu nhìn sau lưng, hai mắt màu hổ phách hơi trĩu nặng, một chút thần sắc suy tư loé lên trong đáy mắt.
“Đúng rồi…”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Tô Thành và Tóc Vàng: “Lúc trốn tìm vừa rồi bệnh nhân số 03 có tìm các anh không?”
Tô Thành và Tóc Vàng không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề này, có chút sửng sốt.
“Ừm thì…”
“Không có.”
Hai người liếc nhau, thành thật lắc đầu trả lời.
Bọn họ tiến vào các hành lang khác nhau, ẩn náu riêng biệt trước khi đếm ngược 100 giây kết thúc, sau đó lẳng lặng ngồi trong bóng tối chờ đợi thời gian kết thúc.
Sau khi nhiệm vụ giới hạn thời gian sơ cấp hoàn thành không bao lâu, nhiệm vụ giới hạn thời gian trung cấp cũng tự động hoàn thành.
Từ đầu đến cuối, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào ngoài cửa.
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, đem chuyện mình gặp phải lúc trước nói cho hai người.
Sau khi nghe xong, Tô Thành và Tóc Vàng đều kinh hãi.
“Trời má… sao bên cậu nguy hiểm vậy? Mà sao chuyện ấy có thể xảy ra được nhỉ?”
Tóc Vàng hoảng hốt nói.
So với sự truy sát gần như liều mạng của Ôn Giản Ngôn, trải nghiệm của họ giống như trẻ con chơi đồ hàng vậy… thực sự khiến người ta khó thể tin nổi.
“Phó bản này có một vấn đề rất lớn.” Ôn Giản Ngôn liếm đôi môi khô khốc, gằn từng chữ tổng kết:
“Nó rất kỳ lạ.”
“Đúng thế.”
Tô Thành gật đầu, nét mặt đanh lại: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Từ sau khi vào phó bản, bọn họ gần như rất ít khi tách khỏi nhau. Từ cuộc truy đuổi không rời của Edward, đến chuyến viếng thăm bất ngờ của bác sĩ Rise, và đến lần này…
Loại trình độ này rất thái quá.
Ôn Giản Ngôn thoáng giật mình, dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn quay đầu, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Thành:
“Rút bài cho tôi đi.”
Tô Thành cũng sửng sốt, không ngờ Ôn Giản Ngôn lại đột nhiên đưa ra yêu cầu ấy.
“Được.”
Anh ta nhanh chóng định thần, gật đầu.
Trước khi rút bài, Tô Thành Ngôn giới thiệu sơ qua về thiên phú hiện tại của mình:
“Thiên phú hiện tại của tôi đã lên cấp hai, cậu có thể lựa chọn hai phương thức. Phương thức thứ nhất là đặt một câu hỏi và rút ba lá bài, lời khuyên và kết quả đưa ra sẽ rõ ràng và cụ thể hơn. Phương thức thứ hai là chỉ có thể rút một lá bài, lời khuyên và kết quả đưa ra sẽ tương đối mơ hồ, nhưng có thể hỏi hai câu.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Hắn trầm ngâm vài giây rồi nói: “Tôi chọn loại thứ hai.”
“Được.” Tô Thành chậm rãi hít sâu một hơi, kích hoạt thiên phú: “Câu đầu tiên cậu muốn hỏi là gì?”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, trong con ngươi màu hổ phách loé lên tia sáng khác thường, hắn chậm rãi hỏi:
“Dị biến của phó bản này, có liên quan gì tới mảnh vỡ linh hồn Vu Chúc không?”