Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!”
“!!!”
“Đờ mờ đờ mờ, cũng quyến rũ quá đi rồi!!”
“Tui nguyện ý tui nguyện ý tui nguyện ý!!! Hu hu hu hu, mau đến làm nàng thơ của tui này, cầu xin luôn đấy! [Thưởng 50 tích phân]”
“A a a a a, mặc dù biết mục đích chính của streamer là câu giờ, nhưng tôi không tin sẽ có người nào trên đời từ chối được yêu cầu này a a a! [Thưởng 50 tích phân]”
“Streamer có chút đỉnh đấy, thậm chí tôi còn hoài nghi hắn ta từng học tâm lý. Mẹ kiếp, vừa nói đã nhắm thẳng vào nhược điểm, đả kích người khác một cách chuẩn xác luôn!”
“Đúng vậy, với số 04 mà nói, đây đúng là một thỏa thuận không thể khước từ!”
Đôi mắt màu hổ phách của chàng trai gần trong gang tấc.
Lồng ngực số 04 đột nhiên phập phồng kịch liệt. Hắn ta bỗng vươn tay, thình lình nắm chặt cổ tay đối phương.
Dưới làn da mỏng là xương cổ tay cứng rắn và tinh tế.
Ôn Giản Ngôn nhìn hắn ta không chớp mắt, ánh mắt nhạy bén, lẳng lặng đợi chờ.
“Thế nào?”
Thoạt nhìn hắn rất thành thạo điêu luyện, hoàn toàn không thể nhìn thấy nỗi sợ và cơn run rẩy ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
“…”
Người đàn ông cụp mắt xuống, hàng mi màu xám che khuất con ngươi. Hắn ta cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Ôn Giản Ngôn, giọng nói bên trong yết hầu rung rung: “Thành giao.”
*
Nhìn phòng bệnh trống trải trước mặt, sắc mặt Tô Thành khó coi đến cực điểm.
“Đây, đây… chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi nhớ cậu ta vừa mới ở đây cơ mà?”
Tóc Vàng nhìn khắp xung quanh, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Phòng bệnh trước mắt nhỏ hẹp đơn sơ, cho dù là người có thị lực kém cũng có thể dễ dàng nhìn thấy cả căn phòng.
Tuy nhiên rõ ràng vừa nãy Ôn Giản Ngôn vẫn còn ở trong phòng bệnh, thế nhưng chớp mắt một cái đã không thấy đâu… giống như bốc hơi trong không khí, không để lại chút dấu vết nào.
Tô Thành sửng sốt, dường như chợt hiểu ra điều gì đó:
“…Số 04.”
“Cái gì?” Tóc Vàng ngẩn người, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
“Anh quên rồi sao? Khi chúng ta giao đồ ăn!” Tô Thành nhìn Tóc Vàng, khuôn mặt lộ vẻ kích động: “Bức tranh kia!”
Bức phác thảo được phác họa tỉ mỉ khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu hiện lên trong đầu gã. Tóc Vàng trợn trừng mắt: “Ý của anh là… số 04 dẫn hắn đi?”
“Tôi đoán là như vậy.”
Tô Thành gật đầu.
Ôn Giản Ngôn bị các NPC trong phó bản này nhắm vào chằm chặp, thái độ thù địch của những bệnh nhân có độ nguy hiểm cao gần như đều tập trung lên người hắn. Khi bọn họ đi ngang qua phòng giam để giao đồ ăn cho bệnh nhân số 04, bức tranh mà đối phương vẽ cũng như sự hứng thú của đối phương với Ôn Giản Ngôn đều thể hiện rõ ràng một cách trắng trợn.
Tóc Vàng cũng mau chóng đuổi kịp suy nghĩ của Tô Thành.
Khuôn mặt của gã trở nên tái nhợt: “Vậy, chúng ta phải làm gì đây?”
Nếu suy đoán của Tô Thành là thật thì hiện giờ Ôn Giản Ngôn đã bị đưa vào lĩnh vực tinh thần của một bệnh nhân tâm thần có độ nguy hiểm cao khác. Đó là thế giới tinh thần mà với sức họ thì chẳng thể nào chạm tới…
Trước sự ngăn cách của rào cản tinh thần vô hình này, ngay cả đạo cụ cũng không chắc có thể sử dụng được hay không.
Chuyện này thật sự quá tồi tệ, chẳng lẽ bây giờ bọn họ chỉ có thể lẳng lặng đứng chờ tiếng chuông tiếp theo vang lên, thế giới bên trong tự động chấm dứt hay sao?
Tô Thành cắn răng: “Thật ra… Còn một cách khác.”
Tóc Vàng ngẩn người: “Cách gì?”
Trong phòng livestream của Tô Thành:
“Chờ đã… Tự dưng tôi có linh cảm chẳng lành…”
“Tôi cũng vậy!!!”
“Không phải tên kia vừa nói sao? 01 và 03 đang chó cắn chó.”
Dưới sự tranh chấp giữa số 01 và số 03, không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ hành lang đã quay về với dáng vẻ rất gần với thế giới thực. Nơi đây trông rất hỗn loạn, mang hai đặc điểm của hai bệnh nhân có độ nguy hiểm cao khác nhau.
Tô Thành nhìn khắp xung quanh, hít sâu một hơi, có chút không chắc chắn nói:
“Nếu mục đích đánh nhau của số 01 và số 03 là vì cướp người, vậy bọn họ có thật sự muốn nhìn 04 ngư ông đắc lợi không?”
Hai mắt Tóc Vàng khẽ trợn trừng: “Chờ chút… đừng nói anh đang nghĩ…”
“Đúng vậy.”
Tô Thành gật đầu.
“Anh cứ tiếp tục tìm xem phòng bệnh này còn manh mối gì không?” Tô Thành vuốt mặt, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, chậm rãi nói: “Tôi… tôi sẽ trở về sau.”
Nếu lát nữa anh ta còn trở về được thật.
Trong phòng livestream của Tô Thành:
“!! Linh cảm đáng ngại đã ứng nghiệm!”
“Hu hu hu, tiên tri nhỏ bé đáng yêu của tôi bị dạy hư rồi…”
“Ha ha ha ha ha ha, có phải được Ôn Giản Ngôn truyền thụ cho chiêu châm dầu vào lửa không vậy? Thế mà streamer lại bước lên con đường lừa gạt!”
“Cười chết tôi mất, chó lừa đảo cách vách giỏi hại người lắm!”
“Nói ra thì, rốt cuộc phòng livestream bên cạnh đã phát triển đến trình độ nào rồi? Ai cho tôi biết được không? Tôi tò mò lắm!”
“Phát triển của phòng livestream bên cạnh… Nói thế nào nhỉ, thật khó để diễn tả…”
“??? Ý ông là sao?”
“Ý của tôi là, rõ ràng kia là sân nhà của 04, thế nhưng không hiểu vì sao lại bị tên chó lừa đảo khống chế! Vãi chưởng thật đấy, tôi chưa thấy streamer nào đảo khách thành chủ tài như hắn luôn!”
“???”
“Chờ đã… Nếu Ôn Giản Ngôn đã khống chế được sân nhà của số 04, vậy bây giờ Tô Thành chạy đi tìm số 01 và 03 thì chẳng khác gì biến thành dẫn sói vào nhà hả?”
“…Có vẻ có lý.”
“Hi hi hi, dù sao tôi cũng mỏi mắt mong chờ. Tôi còn chưa thấy cảnh nhiều bệnh nhân có độ nguy hiểm cao trong Viện điều dưỡng Bình An hỗn chiến bao giờ đâu!”
“Tu la tràng! Tu la tràng!”
“Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!”
*
Tiếng nhạc du dương bay bổng khắp không gian.
Trên chiếc bàn dài có đặt một giá nến vàng, ánh nến lung linh chiếu sáng mặt bàn tuyết trắng cùng những đĩa thức ăn đặt trên đó.
Những trái nho chín như muốn bung nở, trái cây căng mọng, từng quả lấp đầy cả chiếc đĩa vàng, hương trái cây ngọt ngào thoang thoảng trong không trung.
Ly rượu chứa đầy rượu màu đỏ thẫm, ánh nến khẽ đung đưa.
Giấy vẽ nằm rải rác, phía trên dùng bút than chì phác họa từng bức tranh kinh hoàng khiến người ta phát rợn. Người vẽ dùng một loại nhiệt huyết gần như điên cuồng phác thảo, thế nhưng lại bởi vì một lý do bất khả kháng nào đó mà dừng lại, thất vọng vò nát, ném dưới nền nhà.
Không khí an bình nhưng lại chứa đựng một luồng sức mạnh kinh khủng khiến người ta ngột ngạt, chỉ cần chạm nhẹ chút thôi sẽ nổ tung ngay lập tức.
Sau khi đạt thành “thỏa thuận”, cuộc trao đổi tương đương giữa hai người đã diễn ra được một thời gian.
Ôn Giản Ngôn rất thận trọng.
Những câu hỏi hắn đưa ra luôn được kiểm soát ở mức độ không liên quan gì đến “phó bản” và “livestream”, cố gắng tìm hiểu chân tướng bị phó bản này ẩn sâu bằng con đường vòng, không để bại lộ sát ý của bản thân.
Sau khi đối phương trả lời xong một vấn đề của mình, tất nhiên hắn sẽ có qua có lại.
Dựa trên những gì đối phương thể hiện về phương diện âm nhạc và tranh ảnh cho đến nay, Ôn Giản Ngôn đã nắm được trọng điểm cái gọi là “sở thích nghệ thuật” của hắn.
Là một kẻ hành nghề lừa đảo thường xuyên trà trộn vào giới thượng lưu để lừa gạt những kẻ có tiền, Ôn Giản Ngôn tự nhận bản thân có hiểu biết khá nhiều trong lĩnh vực này. Không cần phải hiểu biết nhiều về vẻ đẹp cổ điển hoặc là gu thưởng thức cao trong loại hình nghệ thuật ấy, hắn chỉ cần biết làm sao để gãi đúng chỗ ngứa là đủ rồi. Cho dù đối phương có nhắc tới tác phẩm của ai thì hắn đều có thể đối đáp một cách trôi chảy, hơn nữa còn đẩy chủ đề theo hướng đối phương thích nhất.
Lấy nghệ thuật cổ điển làm nền tảng, Ôn Giản Ngôn phát huy hết trí tưởng tượng theo sở thích của đối phương, thậm chí hình ảnh do hắn xây dựng còn đẹp hơn cả bức tranh của số 04.
Tuy nhiên, hắn cũng để lại nhiều điểm bất cập trên nhiều chi tiết nhỏ nhặt, để khi đối phương thực sự sinh ra hứng thú với ý tưởng thì có thể lật đổ toàn bộ ý tưởng ấy.
Hắn đã cố gắng kéo dài quá trình “truyền cảm hứng” để có thêm thông tin.
Trong cuộc trao đổi giữa họ, Ôn Giản Ngôn đã dần bổ sung những sự tích của NPC số 04.
Tên thật của hắn ta là Mars, từng tham gia hàng chục vụ giết người cấp A, mỗi một lần giết người đều mô phỏng theo một bức tranh nổi tiếng thế giới. Tác phẩm cuối cùng của hắn ta trước khi bị bắt là mô phỏng theo bức tranh “Bữa tối cuối cùng”, ước đoán có khoảng 13 người thiệt mạng.
Nhưng quái lạ thay, dường như ký ức của hắn trước khi vào tù và sau khi vào Viện điều dưỡng Bình An đều trống rỗng. Ôn Giản Ngôn tạm thời không xác định được khoảng trống ký ức này có phải là do sự can thiệp từ phòng livestream, hay là có liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người đến từ Viện điều dưỡng Bình An.
Mặc dù đối phương vẫn có thể đối đáp trôi chảy về cuộc sống và tội ác của mình, thế nhưng khi nghe hắn ta miêu tả về chúng, Ôn Giản Ngôn tinh ý phát hiện ra một vài dấu hiệu kỳ lạ.
Cứ luôn cảm thấy… có điều gì đó quai quái.
Khi miêu tả những tội ác này, thái độ của đối phương quá lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo vài phần xa cách xa lạ.
Tuy Ôn Giản Ngôn chỉ có chút hiểu biết nhỏ về tâm lý học tội phạm, nhưng hắn hiểu rất rõ loại bệnh nhân có độ nguy hiểm cao phản xã hội này thường mắc hội chứng Rối loạn nhân cách ái kỷ rất mạnh, cũng chính là những kẻ có độ tự luyến cực cao… Kiểu tự luyến ấy không chỉ nhắm riêng vào trí tuệ và sức mạnh của mình mà còn nhắm cả vào tác phẩm do mình hoàn thành. Đối với kẻ điên số 04 bị nhốt trong Viện điều dưỡng Bình An vì tội biến con người thành tác phẩm nghệ thuật đẫm máu thì càng không có chuyện hắn ta không quan tâm tới tác phẩm của mình.
Khi miêu tả nội dung phần này, số 04 như đang kể về chuyện của người khác, không chỉ hiếm khi mô tả các chi tiết mà còn tỏ vẻ rất thiếu hứng thú.
Chỉ khi chủ đề được chuyển sang việc “dùng Ôn Giản Ngôn sáng tạo nghệ thuật” thì giọng hắn ta mới trở nên đầy say mê.
“Để cung cấp cho tôi nhiều cảm hứng hơn, em có muốn mặc một bộ đồ mà tôi đã chuẩn bị trước cho em không?”
Sau khi trả lời xong một câu hỏi khác của Ôn Giản Ngôn, số 04 lấy ra một thứ gì đó, sau đó nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, lịch sự dò hỏi.
Ôn Giản Ngôn bị giọng nói của số 04 kéo ra khỏi dòng suy tư.
“…”
Hắn chớp chớp mắt nhìn đồ vật trong tay đối phương, sau đó im bặt.
Lại là váy.
Mẹ kiếp.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“Tôi thành thật nghi ngờ rằng, mục đích thật sự của số 04 khi bắt streamer mặc váy là để thỏa mãn XP của mình.”
“Đúng là cháy nhà mới lòi ra mặt chuột!”
“Tên biến thái kia, đừng giấu giếm nữa! Mi chỉ là tên cuồng nữ trang thôi đúng không!!”
Ôn Giản Ngôn giật giật khóe miệng, cắn răng trả lời: “Tất nhiên là được.”
“Cảm ơn em.”
Số 04 lịch sự đáp.
Hắn ta đặt bút và giấy vẽ trên tay xuống rồi đứng dậy: “Tôi sẽ để không gian lại cho em thay đồ, thay xong cứ việc gọi tôi.”
Sau khi đối phương rời khỏi phòng ăn, Ôn Giản Ngôn mau chóng thay quần áo.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…Cứu tui, góc nhìn này hẹp quá, không thể cho bọn tôi nhìn thêm một chút nữa à!!”
“Mọi người đều là khán giả trả tiền cao quý, thôi ngay cái trò mỗi lần đụng phải tình tiết hấp dẫn là rời máy quay sang chỗ khác hộ!”
“Hu hu, tôi thật sự không muốn nhìn đèn chùm. Cứu với.”
Bởi đã có kinh nghiệm trải qua một lần trước đó nên Ôn Giản Ngôn rất quen thuộc với bộ đồ.
Khi nhìn vào lớp vải mỏng cuối cùng, hắn khẽ nheo mắt không nói năng gì.
Hắn đột nhiên nhận ra cảm giác quái dị mình vừa nghĩ đến xuất phát từ đâu.
Thủ pháp gây án của đối phương đã thay đổi.
Trong tất cả các vụ giết người ở quá khứ, “bức tranh nổi tiếng thế giới” là một bản gốc tuyệt vời, tuy nhiên mức độ đổi mới lại tương đối thấp.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn từng viên giấy vo tròn nhàu nát dưới chân… Những bức tranh do đối phương độc lập sáng tác, hoặc là có sự tham gia đóng góp ý tưởng của Ôn Giản Ngôn bỗng hiện ra trong đầu hắn.
Trên thực tế, trong số tất cả những bức tranh liên quan đến hắn, bất kể là tác phẩm điêu khắc cổ điển hay tranh vẽ cổ điển thì chúng đều trở thành yếu tố bổ sung và là vai phụ. Dường như hứng thú của đối phương đã không còn là dùng cơ thể người để phục hồi những bức tranh nổi tiếng kia, thay vào đó chuyển dời lên hình tượng chủ thể…
Cũng chính là trên người Ôn Giản Ngôn.
Ban đầu con người chỉ là vật liệu để tạo ra một bức tranh nào đó theo trí tưởng tượng của số 04, nhưng giờ phút này con người đã trở thành nhân vật chính hấp thụ tất cả ánh sáng.
Tại sao hình thức gây án của một tên giết người biến thái… lại thay đổi mạnh mẽ đến vậy?
Thoạt nhìn có vẻ không khác nhau nhiều, nhưng logic bên trong lại xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Ôn Giản Ngôn khom lưng cầm chiếc tất kèm dây đeo mỏng tanh lên. Bề mặt chiếc tất tựa như nước chảy, nhẹ nhàng mềm mại, giống như có sinh mệnh quấn quanh đầu ngón tay hắn.
Hắn chợt mỉm cười: “Vào đi.”
“Két” một tiếng, trục cửa chuyển động, số 04 thong dong bước vào.
Hắn ta nhìn chăm chú vào chàng trai trước mặt bằng đôi mắt xám lạnh băng như sương mù, một tia sáng đen kỳ lạ bùng cháy nơi đáy mắt hắn:
“Cảm ơn em, nàng thơ của tôi.”
Ôn Giản Ngôn lạnh lùng nhìn đối phương đi vào, đột nhiên nâng tay ném miếng vải mỏng tanh trong lòng bàn tay qua.
Số 04 giật mình, vô thức đưa tay bắt lấy.
Miếng vải trượt xuống quấn quanh đầu ngón tay, mang đến cảm giác mềm mại gần như dịu dàng.
“Trao đổi tương đương, không phải vậy à?”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng xảo trá. Hắn thong thả, ưu nhã ngồi vào chỗ của mình.
“Anh đến đây đeo cho tôi.”
*
“…”
Giữa đại sảnh rộng lớn, tiếng nhạc du dương trôi trong không trung.
Số 04 quỳ gối trước ghế, trầm tĩnh cụp mắt, dùng đầu ngón tay mở tấm vải mềm mại kia ra.
Chàng trai giẫm chân lên đầu gối hắn một cách tự nhiên, chờ đợi đối phương hầu hạ.
Động tác khiến cho vải vóc phức tạp nặng nề của váy vén lên cao, từ phần thắt lưng thuộc về đàn ông trưởng thành lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, bao phủ một lớp cơ bắp mỏng manh, cuối cùng bó chặt ở phần xương mắt cá chân nhô ra.
Mu bàn chân của hắn rất cao, lòng bàn chân tuy không mảnh mai song lại trắng đến quá mức.
Dưới làn da tái nhợt, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh quanh co uốn lượn và những đường cong xương cốt nhấp nhô như núi.
Lớp vải mềm mại bắt đầu kéo từ dưới ngón chân lên, phảng phất như một con rắn mềm mại uốn lượn. Lớp vải mỏng tanh từ từ được kéo dài ra, bị kéo căng ra tựa như ngọc trai sáng bóng.
Làn da trắng nõn không thấy ánh mặt trời bị chiếc tất mềm mại chậm rãi nuốt chửng.
Từ xương mắt cá chân cứng cáp cho đến bắp chân mềm mại nhiều thịt, gần như có thể nắm trọn trong lòng bàn tay, rồi cho đến chiếc đầu gối duyên dáng.
Để kéo chiếc tất cao qua đầu gối, số 04 phải đứng dậy và hơi nghiêng người về trước một chút.
Theo khoảng cách được kéo gần, dường như ngón tay hắn ta rất cứng cáp, thỉnh thoảng đầu ngón tay lạnh lẽo lại chạm vào làn da ấm áp, tựa như ngọc thạch của chàng trai.
Ôn Giản Ngôn phối hợp với chuyển động của hắn, để hắn ta buộc dây vòng quanh đùi mình.
“…”
Ôn Giản Ngôn híp mắt quan sát người đàn ông gần trong gang tấc.
Hàng mi màu xám kia khẽ run run, hơi thở trở nên hỗn loạn dồn dập, một vệt ửng đỏ bệnh trạng nhuộm trên gò má cao vút của đối phương. Biểu hiện khắc chế đến gần như lý trí bị phá vỡ, nhìn qua có vẻ cuồng loạn mất trật tự, như thể hắn ta đã bị mất hồn bởi một thứ gì đó nguyên thuỷ hơn.
Vì vậy, câu hỏi cuối cùng đã có đáp án.
Logic bên trong của việc gây án đã thay đổi, bởi vì chủ thể của ham muốn đã thay đổi.
Ôn Giản Ngôn cười nhạt một tiếng, giơ tay vỗ nhẹ vào gò má lạnh băng của số 04, nói:
“Không, tôi nên cảm ơn anh.”
…Đã cho tôi có cơ hội đến gần.
Sau đó, đạo cụ được kích hoạt.
Xiềng xích vô hình từ trên không trung xuất hiện trói chặt người đàn ông trước mặt, khiến cả người hắn không thể cựa quậy.
Đây là đạo cụ trong cửa hàng cấp B.
Về mặt cơ bản, các phó bản càng lên cao thì cấp bậc của NPC và quỷ quái càng cao và cũng khó bị đạo cụ trong cửa hàng chế trụ. Những đạo cụ Ôn Giản Ngôn dùng trong mấy phó bản trước gần như không thể sử dụng ở phó bản này… bởi vì cấp bậc đạo cụ quá thấp nên có khả năng sẽ bị phá vỡ ngay tức thì.
Chỉ một vài đạo cụ có điều kiện mở khoá hà khắc được bán ở cửa hàng cấp B trở lên mới có thể áp dụng được với tất cả NPC ma quái, khiến chúng mất đi khả năng chống cự.
Phải tiếp xúc gần trong khoảng thời gian bao lâu trước khi sử dụng, có thể duy trì hiệu quả sử dụng bao lâu… Loại đạo cụ này rất khó sử dụng trong phần lớn các trường hợp, nếu như đứng cách quỷ quái quá gần có thể bị chúng giết ngay lập tức, hoàn toàn không có cơ hội sử dụng đạo cụ.
Chàng trai đẩy số 04 về phía sau.
Thân thể cứng ngắc của đối phương ngã ngửa xuống chiếc ghế đằng sau lưng.
Ôn Giản Ngôn giống như con cá bơi lội, chui từ không gian chật hẹp ra ngoài, mỉm cười nói:
“Giao dịch với anh rất vui.”
“…”
Số 04 bị dây thừng vô hình cố định trên ghế, một luồng ánh sáng lập loè đáng sợ cuộn trào trong đôi mắt xám. Gã lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Ôn Giản Ngôn đang nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với mình, giống như một con dã thú bị buộc phải đeo gông xiềng, chẳng còn cách nào ngoài nghiến chặt răng.
*
Ôn Giản Ngôn xoay người cất bước, mau chóng chạy như bay lên tầng.
Hắn dựa theo trí nhớ chạy lên tầng hai, rất nhanh đã tìm được cánh cửa bị khoá nọ, sau đó lao vọt vào trong.
Mấy gian phòng đầu đều đã bị Ôn Giản Ngôn lục soát, duy chỉ còn gian cuối cùng là hắn chưa vào.
Khoảnh khắc vọt vào căn phòng cuối cùng, âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang bên tai.
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Tìm thấy phòng ở của???
Thưởng tích phân: 200]
Cấu trúc trước mặt vô cùng quen mắt, không gian nhỏ hẹp bày chiếc giường sắt lạnh lẽo, phía trên vách tường dán vô số tranh. Tuy nhiên điểm khác biệt duy nhất chính là, ở thế giới Viện điều dưỡng Bình An những bức tranh này bị lật ngược lại, còn ở nơi đây thì tranh đều được xoay về mặt trước… Ắt hẳn những bức tranh này đều được số 04 vẽ trong quá khứ, con người không phải chủ thể mà là vật liệu.
Ôn Giản Ngôn mở tủ.
Một chiếc cọ vẽ nằm lặng lẽ dưới đáy tủ.
Hắn cúi xuống và nhặt chiếc cọ vẽ lên.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào cọ vẽ, âm báo hệ thống quen thuộc lại vang lên:
“Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!”
[Tiến độ thu thập 2/10]
Xem ra suy đoán của hắn quả nhiên không sai, đạo cụ ẩn liên quan đến bệnh nhân được cất giấu trong phòng bệnh của họ.
Ôn Giản Ngôn mau chóng nhét cây cọ vào túi.
Chà, mục đích của hắn khi vào thế giới này đã đạt được.
Chuyện cần làm tiếp theo chính là nghĩ cách ẩn giấu hơi thở và dấu vết của mình một cách hợp lý trước khi trói buộc của số 04 được cởi bỏ, sau đó chờ chuông vang lên…
Đột nhiên, đúng lúc này, phía dưới lòng đất có tiếng va chạm kịch liệt.
Ôn Giản Ngôn kinh ngạc trợn tròn mắt, người đứng không vững suýt chút ngã xuống giường sắt.
“???”
Tầng 1.
Mặt đất rung lắc, gạch đá vỡ vụn, bụi rơi ào ào.
“Ầm!!!”
Sau tiếng nổ lớn, một góc trong đại sảnh hoa lệ bị đục ra, bên ngoài cửa động là mấy bóng người quen thuộc vác theo vẻ mặt thù hằn.
Edward cao to tựa như một con dã thú và số 03 với hai con thỏ đen trắng.
Dưới sự nhắc nhở thiện chí, rốt cuộc ba người cũng nhận ra rằng cuộc chiến của mình đã khiến con mồi bị kẻ khác cướp mất.
Sự thù địch ban đầu được thay thế bởi sự hợp tác.
Chẳng bao lâu sau, rào cản giữa các thế giới bên trong đã hợp lực đục tường.
Mọi thứ lại thay đổi.
Sự hỗn loạn của trắng xám, tối tăm, máu me như một trận lũ mở cửa, lan rộng vào một thế giới tinh xảo và có trật tự. Ba thế giới tinh thần khác nhau va chạm, nguyên do trật tự đều bị xáo trộn.
Một tay Edward xách rìu, cơ bắp cuồn cuộn phồng lên, sát khí loé lên trong con ngươi màu xanh nhạt, gã nhe nanh nói: “Thừa lúc bọn tao đánh nhau mà lén lút cướp người… Số 04, mày chán sống hả?”
Niall với mái tóc trắng nở nụ cười thiên thần, chậm rãi tiến lên hai bước hỏi nhỏ:
“Thỏ nhỏ của tôi đâu? Anh đã giấu anh ấy ở đâu rồi?”