Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng chuông tan học vang lên.
Đan Ý đi theo mọi người rời khỏi phòng học.
Ngay khi cô trở về ktx, ba người còn lại đã vây xung quanh.
Mộc Niên: "Ý Ý, nghe nói hôm nay Chu thần lên lớp cậu cầm USB đến mang cho giáo sư Đường phải không?"
Mộc Cận: "Sau đó Lâm thần cũng xuất hiện, còn giúp giáo sư Đường sửa máy tính nữa phải không?"
Ôn Di Ninh: "Song tử tinh của Thanh đại còn đứng gần nhau phải không?"
Liên tiếp ba "phải không", thiếu chút nữa hỏi Đan Ý đến choáng váng.
Cô giật giật khóe miệng, nhìn mình từ trên xuống dưới, "Các cậu coi mình là cái máy theo dõi đấy à?"
Cô vừa mới về, cái gì cũng chưa nói, sao bọn họ lại biết rõ ràng như vậy.
Mộc Niên giải thích, nói: "Trên diễn đàn trường có người học môn này, còn chụp ảnh lại nữa, hiện tại bài post đang rất hot, bình luận dài hơn 10 trang."
Vẻ mặt cô ấy vô cùng thất vọng và hối hận, "A a a a a sớm biết vậy tớ cũng đăng kí tham gia môn này."
Đan Ý: "Không phải các cậu bảo môn này dành cho học bá sao, tỉ lệ thi lại cũng rất cao."
Mộc Niên nhanh chóng thay đổi giọng điệu, hợp tình hợp lý nói: "Thi lại thì sao chứ, ngắm trai đẹp quan trọng hơn!"
Mộc Cận ôm tay Đan Ý, giọng điệu nghiêm túc, "Ý Ý, nghe tớ, cậu đừng hủy lớp này nữa, chúng tớ sẽ đi học cùng cậu."
Ôn Di Ninh: "Tớ cũng có thể đi cùng cậu."
Môn tự chọn của ba người họ là chiều thứ tư nên không bị trùng với lịch học của cô.
Đan Ý cố ý bày ra vẻ không tin, "Các cậu nghiêm túc chứ?"
Ba người nhất trí đồng loạt gật đầu, "Đương nhiên, rất nghiêm túc là đằng khác."
Ôn Di Ninh phản ứng rất nhanh, "Chúng ta nên đi sớm một chút, ước chừng lúc sau lớp sẽ đông hơn."
Mặt khác các sinh viên cũng cảm thấy như vậy.
Đan Ý đối với ý kiến của ba người họ cũng không phản đối.
Cô dường như đã tìm ra một lý do chính đáng để không hủy lớp nữa.
Vì bọn họ, cô liền 'miễn cưỡng' không hủy lớp vậy.
.........
Tin tức Trình Tinh Lâm trở về Thanh đại rất nhanh được truyền đi, huống chi anh còn mang một thân vinh quang về cho trường.
Trình Tinh Lâm đại diện cho đội máy tính của Thanh đại, đã giành chức vô địch trong cuộc thi chung kết thế giới ACM- ICPC năm nay, đồng thời xuất sắc giành được danh hiệu này trong ba năm liên tiếp.
Thanh đại cũng vì vậy mà trở thành 'ba quan vương'* đầu tiên của Trung Quốc trong cuộc thi trên thế giới.
(*giành được giải quán quân ba năm liên tiếp. Khum biết chuyển làm sao cho hoa mỹ nên để yên như vậy.)
Các bài đăng trên diễn đàn trường đều là sự trở lại của cậu ấy.
[Ông xã, anh rốt cuộc cũng đã trở lại rồi huhuhu!]
[Rõ ràng anh ấy là chồng tôi mà!]
[Bởi vì hai người nói câu này, mà anh ấy đã phải dỗ tôi một tiếng rồi đó.]
[Mấy lầu trên tỉnh tỉnh lại đi, lúc trước Trình Tinh Lâm đã nói cậu ấy có người mình thích rồi.]
[Chết tiệt, tôi vẫn luôn ghen tị với cô gái không biết tên, không biết mặt nhưng luôn được Trình Tinh Lâm thích kia.]
[Ai có tin tức gì không, nữ sinh kia rốt cuộc là ai?]
[Nghe nói là bạn học Trung học, hiện tại đang du học ở nước ngoài, Lâm thần theo đuổi thất bại.]
[ WTF, cô gái kia thế mà lại cự tuyệt Lâm thần? Nếu cô ấy không muốn cứu vớt dải ngân hà này thì để cho tôi!]
Phía dưới đều là ý tứ tra hỏi thân phận nữ sinh kia nhưng đều không có kết quả.
*
Thời gian rất nhanh đã đến chiều thứ 5, giữa trưa vẫn còn thời gian rảnh Đan Ý còn đang ngủ trưa.
Đang mơ mơ màng màng, bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Cô vén màn giường lên thì thấy ba người đang ngồi túm tụm ở phía đối diện giường của Ôn Di Ninh, không biết đang loay hoay làm gì.
Đan Ý uể oải leo xuống cầu thang bên cạnh giường, hỏi: "Các cậu làm gì thế?"
Ba người nghe thấy vậy liền quay đầu lại.
Ôn Di Ninh: "Xin lỗi, có phải đánh thức cậu rồi không?"
Đan Ý lắc đầu, "Không sao, vốn dĩ tớ cũng chuẩn bị dậy rồi."
Mộc Niên trả lời vấn đề vừa rồi cô hỏi: "Chúng tớ đang trang điểm!"
Mộc Cận: "Hôm nay đi ngắm trai đẹp nên phải chăm sóc bản thân một chút."
Ngoài khả năng sẽ được thấy Chu thần ra, có lẽ cũng có thể nhìn thấy những anh chàng đẹp trai khác.
Đan Ý nhìn khuôn mặt trang điểm của ba người, không phải kiểu trang điểm đậm mà là kiểu nhẹ nhàng nhưng vẫn có thể nhận ra họ đã tỉ mỉ như thế nào.
Đánh phấn mắt, kẻ eyeliner, chuốt mi, kẻ mày và tô son đều rất đẹp.
Ôn Di Ninh kéo Đan Ý vào nhà vệ sinh, nói: "Ý Ý, cậu nhanh đi rửa mặt đi, chúng tớ giúp cậu trang điểm."
Đan Ý theo bản năng cự tuyệt: "Tớ không trang điểm đâu."
Mộc Niên: "Không được, không được."
Mộc Cận: "Mọi người phải cùng nhau đẹp!"
Cuối cùng Đan Ý vẫn bị ba người lối kéo đi trang điểm.
Nhưng bởi vì da Đan Ý rất đẹp, khuôn mặt trắng nõn, như một bức tranh làm cho người ta vừa thấy liền kinh diễm.
Cho nên cũng không cần phải cầu kì, chỉ đơn giản là che khuyết điểm, sau đó chuốt mi, đánh son là xong.
Trang điểm xong, Mộc Niên đứng một bên cảm thán: "Quả nhiên là yêu tinh, nhìn xem khuôn mặt này, ánh mắt này, quá tuyệt!"
Mộc Cận véo véo eo Đan Ý, "Còn dáng người này nữa, đẹp ch*t đi được!"
Ôn Di Ninh: "Được rồi, chuẩn bị đi học, chúng ta cần phải đi rồi."
Sau lời nhắc nhở của cô ấy, bọn họ cũng ngừng đùa giỡn, chuẩn bị tươm tất để đi học.
__
Lúc đến lớp, Đan Ý khéo léo dẫn họ đi bằng cửa sau, nhưng chỉ còn hai chỗ trống ở hàng cuối cùng bên trái.
Cô nhìn phía trước, cơ bản đã đầy người, rõ ràng so với buổi hôm trước đông hơn.
Mộc Niên Mộc Cận cũng thấy được.
"Đáng sợ, nhiều người như vậy đến học ké sao?"
"Đây là sức hút của trai đẹp!"
Mộc Niên kéo em gái mình đi đến trước mặt Đan Ý, "Ý Ý cậu cùng Di Ninh ngồi đây đi, tớ với tiểu Cận lên phía trước xem có còn chỗ trống không."
Hai người họ vừa đi không bao lâu, nữ sinh ngồi bên cạnh Đan Ý nghe điện thoại: "Cái gì? Lâm thần đang chơi ở sân bóng rổ á!"
Cô ấy kéo nữ sinh bên cạnh, vẻ mặt hưng phấn nói: "Đi, chúng ta đi xem Lâm thần."
Nữ sinh tóc ngắn: "Chúng ta không xem Chu thần nữa à?"
Nữ sinh tóc dài quơ quơ điện thoại mình, "Có người nhìn thấy giáo sư Đường đang ở văn phòng nghiên cứu ổ USB cho nên xác suất Chu thần xuất hiện là rất thấp."
"Lâm thần đang chơi bóng rổ, chúng ta chạy nhanh qua còn có cơ hội!"
Nữ sinh tóc ngắn: "Còn chờ gì nữa, đi nhanh đii!"
Kết quả là, bên trái Đan Ý thừa hai chỗ.
Ngay sau đó một-hai hàng ghế phía trước cô còn lại rất ít người.
Đan Ý nghe một hồi, nhìn về phía hàng ghế đầu, nhìn thấy bóng dáng của hai chị em Mộc Niên Mộc Cận, liễn giơ tay vẫy vẫy, quay sang nói với Ôn Di Ninh: "Bảo hai người đó quay lại đây ngồi..."
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận được bên trái mình xuất hiện một bóng người.
Là mùi hương gỗ quen thuộc, hương linh sam.
Mùi hương này là...
Đan Ý dừng lại, đầu hơi cứng nhắc nghiêng sang một bên.
Nam sinh có khuôn mặt đẹp, trong sáng mà hơi lạnh lùng, khuôn lông mày đẹp, sống mũi thẳng, đường cong cằm vô cùng hoàn mỹ.
Cặp lông mi dày và dài, hơi cụp lại, làm cho người khác phải ghen tị.
Quả thực là một khung cảnh đẹp.
Đường Tinh Chu trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Đan Ý, tựa vào lưng ghế, chống khuỷu tay lên tay vịn bên phải, chống tay lên cằm.
Quá, quá gần.
Đan Ý thậm chí còn có thể ngửi được mùi dầu gội trên tóc anh, nhẹ nhàng khoan khoái lại hơi lạnh lẽo.
Phòng học yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
"Má ơi, đó là Đường Tinh Chu phải không?"
"Đúng là cậu ấy, quả nhiên tớ đăng kí môn này là quyết định đúng đắn."
"Chu thần sao lại ngồi đó?"
"Anh ấy còn cần đến học ké môn của bố sao?"
"Các cậu không thấy nữ sinh ngồi bên cạnh anh ấy trông rất quen sao?"
"Nữ thần Đan Ý của khoa Thanh nhạc đấy, là người đã cùng Chu thần lên diễn đàn trường lúc trước đó!"
"Cho nên anh ấy đi cùng bạn gái mình đến lớp đúng không?"
"Tôi nghĩ là đúng đó, rõ ràng có một chỗ trống ở lối đi bên cạnh anh ấy, vì sao lại chọn chỗ cạnh Đan Ý ngồi chứ, lại còn dựa gần như vậy!"
"Tôi hiện tại có chút tò mò muốn hỏi, giáo sư Đường có biết bọn họ đang hẹn hò không nhỉ?"
"Con trai và con dâu đến lớp mình học, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi."
Ôn Di Ninh nhẹ nhàng kéo góc áo Đan Ý, dán vào tai cô nhỏ giọng nói: "Nhờ phúc của cậu mà tớ mới cảm nhận được sự chú ý trước nay chưa từng có."
Đan Ý khẩn trương căn bản cũng không để ý đến chân mình đã vô tình chạm phải Đường Tinh Chu.
Cô lập tức thu lại, cúi đầu, thanh âm rất nhỏ nói một câu: "Xin lỗi."
Đường Tinh Chu quay đầu nhìn cô, đột nhiên nói: "Trên mặt đất có tiền à?"
Đan Ý khó hiểu "Hở" một tiếng, theo bản năng ngẩng đầu lên, "Không có."
Lần này, cô và anh vừa vặn chạm mắt nhau.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, như thể đang quan sát điều gì đó.
Đan Ý bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, đang muốn hỏi trên mặt mình có dính gì hay không, anh lại hỏi một lần nữa: "Em trang điểm?"
Anh chậm rãi nói ra ba chữ, thanh âm sạch sẽ lại mượt mà.
Đan Ý phản ứng chậm nửa nhịp, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Thật ra hôm nay trang điểm của cô thật sự rất nhẹ, cùng mặt mộc không có sự khác biệt lắm nhưng không nghĩ tới anh liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Anh còn nói một câu, thanh âm rất nhỏ, lại trùng với tiếng chuông lớp vang lên, bởi vậy Đan Ý không nghe rõ lắm.
Nhưng cô dường như mơ hồ nghe thấy anh nói rằng " Đẹp lắm."
...........
Đường Cơ giẫm lên các vệt chấm đi vào, lúc này cửa sau cũng lục tục một ít sinh viên vào lại.
Các cô vừa mới nghe được tin tức nói Đường Tinh Chu xuất hiện ở lớp này, vì vậy lại phải quay lại.
Đường Cơ nhìn sinh viên phía dưới, cơ hồ chỗ ngồi đều kín người.
Trí nhớ của ông rất tốt, nhớ mang máng tuần trước không có nhiều người như vậy.
Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về hàng ghế cuối của lớp, ông nhìn theo thì thấy con trai mình đang ngồi đó.
Bên cạnh còn có một nữ sinh mặc áo màu tím.
Đường Cơ hơi nhướng mày, câu môi nhẹ không chút lưu tình.
Sau đó trở về chủ đề chính: "Hôm nay mọi người đến nhiều như vậy, tôi sẽ không điểm danh."
Đường Cơ nhìn con trai đang ngồi hàng ghế cuối liếc mắt một cái, "Cũng hy vọng mọi người đem lực chú ý đặt trên người tôi."
"Tôi cũng dễ nhìn, người nào đó mà không có gen của tôi thì cũng không được như bây giờ đâu."
Mọi người đều cười ra tiếng.
Đan Ý cũng vậy, cô hé miệng cười cười, lại trộm nhìn sang sườn mặt nam sinh bên cạnh.
Chuyện phiếm là chuyện phiếm, cả lớp vẫn phải lắng nghe cẩn thận, sự chú ý của các sinh viên đang dần quay trở lại tiết học.
Thời điểm đi học, Đan Ý thực sự muốn nghe giảng một cách cẩn thận.
Nhưng khổ nỗi cô nghe không hiểu.
Vì thế dần dần lực chú ý của cô đặt trên người Đường Tinh Chu.
Nhìn đến khi trên bàn anh xuất hiện một quyển sách, chữ tiếng anh dày đặc trên bìa sách.
Hả? Tiếng anh?
Anh ở trong lớp của bố mình lại đi xem sách tiếng anh?
Thật là can đảm đúng không?
Đường Cơ đột nhiên ngừng giảng bài, "Đối với những câu hỏi sau, mời một bạn học trả lời."
Tất cả sinh viên đều nâng một tia cảnh giác.
Đan Ý cũng nghe thấy, lập tức thu hồi ánh mắt, chậm rãi cúi đầu thấp xuống.
Đừng gọi em, đừng gọi em, không nhìn thấy em, không nhìn thấy em.
Ánh mắt Đường Cơ bắt đầu từ hàng đầu tiên, bỏ qua hàng giữa, nhảy vọt xuống hàng cuối cùng.
Sau đó chỉ tay, "Ở hàng cuối cùng, nam sinh áo trắng ngồi bên trái cửa sau."
Các sinh viên ngồi hàng đầu tiên nhìn theo hướng ông chỉ.
Ồ, gọi con trai mình sao.
Đan Ý chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy ông chỉ vào nam sinh bên cạnh mình.
Nhưng mà Đường Tinh Chu bên cạnh không lập tức đứng lên, vẫn vững vàng ngồi tại chỗ.
Đan Ý nhìn thấy quyển sách tiếng anh của anh trên bàn, anh là thật sự không nghe giảng?
Không biết mình bị đích thân bố chỉ điểm mình.
Thật sự là một hiện trường chết chóc lớn.
Đan Ý quyết định làm người tốt một lần, cô hơi hơi nhích về phía anh hảo tâm nhắc nhở: "Giáo sư Đường đang gọi anh trả lời câu hỏi."
Nam sinh nghe thấy giọng của cô liền quay đầu nhìn, không biết có phải là ảo giác hay không, cô nhìn thấy ý cười trong đôi mắt vừa đen vừa đẹp kia của anh.
Nháy mắt Đan Ý dự cảm có điềm xấu.
Nhưng mà giây tiếp theo, một hiện trường chết chóc chân chính mới đến.
".......Nữ sinh bên cạnh mặc áo màu tím cùng trả lời."
Cả người Đan Ý đều cứng lại.
Áo màu tím? Cô?
Tại sao giáo sư tạm dừng giảng bải, như thế nào lại gọi cô.
Mà ý cười trong mắt Đường Tinh Chu giống như nói cho cô biết, anh đã sớm biết trước được loại tình huống như này.
Khó trách vừa rồi anh không có đứng lên ngay.
Đường Cơ gọi lại một lần nữa, "Bạn học, nhìn bạn nam bên cạnh làm gì, trên mặt cậu ta có viết đáp án à?"
Tất cả mọi người đều cười.
Đan Ý nhắm mắt chậm rãi đứng dậy, biểu tình thấy chết không sợ.
Đường Cơ thấy hết biểu cảm của cô, "Yo, tôi chọn được một bạn học xinh đẹp này."
"Làm sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy lại thích lớp toán của tôi, em đến để học ké hay thật sự chọn lớp của tôi vậy?"
Đan Ý ăn ngay nói thật, trả lời: "Là đăng kí lớp này ạ."
Đường Cơ chỉ cảm thấy giọng nói của nữ sinh này có chút quen tai, giống như đã từng nghe qua, ông lại nhìn thoáng qua Đường Tinh Chu ngồi bên cạnh nữ sinh.
A, ông nhớ rồi.
Đường Cơ mượn cơ hội cầm danh sách trong tay mình, vẻ mặt "rõ ràng là không tin tưởng những lời cô nói".
"Tên là gì, em ở khoa nào, để tôi xem một chút."
Nhìn xem con dâu tương lai mình tên là gì.
Đan Ý không nghĩ tới ông còn hỏi như vậy, vẫn thành thật trả lời: "Đan Ý, khoa Thanh nhạc."
Đường Cơ nhìn danh sách vài lần, quả thực thấy được tên này.
"Đan Ý, đúng là có tên này, khoa Toán của tôi nổi tiếng vậy sao, em học khoa Thanh nhạc mà cũng có hứng thú tới nghe?"
Trong giọng nói của ông mang theo sự vui mừng.
Đan Ý không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể gật đầu.
Đường Cơ ho nhẹ một tiếng, chỉ vào màn hình máy chiếu, "Nếu đã chọn môn này của tôi, chắc là thật sự cảm thấy hứng thú với nó."
"Vậy em nói cho tôi biết câu này chọn ý nào?"
Đan Ý nhìn đề bài, đọc từng cái thì hiểu nhưng mà khi gộp chung lại thì cô không hiểu gì hết.
Sau hai, ba giây bằng kinh nghiệm khoanh liều hồi trung học, cô nói, "Chọn C."
Đường Cơ vừa lòng ừ một tiếng, "Tốt, xem ra em học toán rất được."
Đan Ý chính mình cũng không tin.
Cô vậy mà chọn đúng đáp án.
Xem ra hôm nay vận khí cũng không tệ.
Vốn tưởng như vậy là có thể tránh được một kiếp nạn nhưng mà vấn đề vẫn còn chưa chấm dứt, Đường Cơ lại hỏi tiếp: "Em dựa vào nguyên lý nào mà chọn được đáp án này."
Đan Ý:???
Nguyên lý gì?
Đầu óc cô quay cuồng, không trả lời ngay lập tức.
Đường Cơ nghĩ cô đang ngại ngùng, một bên chỉ dẫn: "Không sao, cứ nói thật đi, câu này em làm sao tìm được đáp án, căn cứ vào nguyên lý nào..."
Đan Ý dưới ánh mắt mong đợi của Đường Cơ và các bạn trong lớp, khó khăn nói ra:
"Theo nguyên tắc câu nào không biết làm thì chọn toàn C...."
Tác giả có điều muốn nói:
Đường Tinh Chu đỡ trán: Bà xã ngốc.
Đường Cơ vẻ mặt nghiêm túc: Còn có nguyên tắc như vậy à, về sau tôi sẽ nghiên cứu thử.
(Tôi tin chắc rằng con dâu chọn lớp của tôi là vì nó thích học toán.)