Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cháo Ngọt
  3. Chương 34: Ngay cả cô cũng không nghĩ ra được điều này
Trước /43 Sau

Cháo Ngọt

Chương 34: Ngay cả cô cũng không nghĩ ra được điều này

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đan Ý cầm lấy chiếc vòng cổ, đặt nó trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn đi nhìn lại.

Bộ dạng mê mẩn không thôi.

Cô nhấp miệng cười, trên mặt là nụ cười không thể giấu được.

Sau đó cô ngồi xuống ghế, đối diện với chiếc gương trang điểm trên bàn, lần theo dây để tìm phần cuối của sợi dây chuyền, nhắm vào đúng cái móc đang khóa chặt, rồi xoay ngược nó lại để đeo vào.

Xương quai xanh hai bên tinh xảo, làn da trắng nõn, vị trí của tiểu tinh cầu cùng ngôi sao vừa vặn nằm ngay chính giữa cổ của cô.

Đan Ý thật sự là càng nhìn càng thích.

Cô lại nhìn một hồi, ánh mắt cô vô tình nhìn vào cái nắp hộp quà cô vừa để sang một bên.

Đột nhiên phát hiện bên trong hình như còn viết chữ gì đó.

Đan Ý nhìn không rõ cho lắm nên cầm nắp hộp lên, để sát vào xem.

Những dòng chữ trên nắp hộp rõ ràng đã được in từ trước, hẳn là vốn dĩ đã có.

Hơn nữa đó là một câu nói vô cùng lãng mạn.

【 Ta trao cho nàng ngôi sao đặc biệt nhất trong thiên hà vũ trụ. 】

Điện thoại của Đan Ý đang để trên mặt bàn đột nhiên rung lên, ngay sau đó hiện ra người gọi đến —— "Z".

Động tác của cô còn nhanh hơn suy nghĩ, ngón tay nhanh chóng nhấn vào nút màu xanh tiếp nhận cuộc gọi.

"Uy...."

"Đan Ý."

Ở hai đầu đồng thời vang lên âm thanh.

"Quà tặng kia nhận được chưa?"

Đan Ý nghe thấy đầu bên kia có tiếng gió khá lớn, cũng không biết hiện giờ Đường Tinh Chu đang ở chỗ nào, phỏng chừng anh ấy đang ở bên ngoài.

"Tôi nhận được rồi, cảm ơn." Bàn tay không cầm điện thoại của Đan Ý được tự do, ngón tay vuốt ve sợi dây chuyền ở cổ, lại bồi thêm một câu, "...... Tôi thực sự rất thích."

Rất thích quà của anh tặng.

Cũng rất thích câu nói kia.

"Thích thì tốt." Đường Tinh Chu vừa cầm điện thoại vừa đi theo dòng người lên cầu thang máy bay.

Một tiếp viên hàng không đứng ở cửa khoang chú ý đến chàng trai trẻ tuổi đẹp trai và nở một nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn, "Chào mừng bạn đến với chuyến bay này."

Đan Ý nghe được câu này, nhớ đến tiếng gió lớn vừa rồi, không khỏi suy đoán nói: "Anh đang ở trên máy bay?"

"Ừ, phải ra nước ngoài tham gia một buổi hội thảo."

Đan Ý tuy rằng không ngồi trên máy bay, nhưng cũng biết trên máy bay thì không thể gọi điện thoại, "Vậy anh mau tắt điện thoại đi....."

Đường Tinh Chu: "Đợi một chút, em trước nhìn điện thoại xem giờ là mấy giờ rồi."

Đan Ý nghe theo, đem điện thoại ra xa tai, nhìn nhìn, "Có chuyện gì sao, bây giờ là 11:56 rồi."

Đường Tinh Chu tạm dừng một hồi, "Đến phút thứ 57 chưa."

Đan Ý nhìn lại, nhìn vào hai con số ở phía sau, thấy nó nhảy từ 56 lên 57.

"Ừm, phút thứ 57." Cô không hiểu anh đang có ý gì.

"Thưa ngài, phi cơ sắp cất cánh....."

Vừa rồi tiếp viên hàng không đã đi tới nhắc nhở anh tắt điện thoại di động.

Đường Tinh Chu ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, lễ phép mà đáp lại một câu: "Được rồi, tôi nói một câu cuối cùng này nữa thôi."

Anh thu hồi ánh mắt, sự hờ hững xa cách vừa rồi rút đi, trong mắt cất giấu tình cảm lưu luyến thâm tình, giọng điệu dịu dàng ôn nhu hơn trước gấp mấy lần, nói với người bên kia điện thoại: "Đan Ý, sinh nhật vui vẻ."

Chỉ với sáu từ đơn giản, nhưng lại ở trong lòng Đan Ý những chùm pháo hoa trong nháy mắt nổ tung, không khống chế được mà hướng lên không trung chạy trốn——

Đầu óc cô chợt quay cuồng, nghĩ tại sao vừa rồi anh ấy cứ hỏi mình về thời gian.

57 phút, tháng 5 ngày 7.

Là ngày sinh nhật cô.

Ngay cả cô cũng không nghĩ ra được điều này.

Như thế nào mà anh ấy lại tinh tế đến vậy.

Đan Ý một tay che mặt lại, làn da nơi đó nóng bừng, ửng đỏ lan tới tận mang tai.

Từ trong gương thấy được bộ dạng hiện tại của mình, cô không thể nghĩ ra từ nào để hình dung.

Phải mất vài nhịp để phản ứng, cô mới nhớ tới lời nói của anh, "Cảm ơn anh."

Nghĩ đến anh sắp phải tắt máy, Đan Ý lại sốt ruột mà hô lên một tiếng tên anh: "Đường Tinh Chu."

Đối phương ừ một tiếng, âm cuối câu người.

Cô kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng biết hiện tại không phải thời điểm thích hợp, thiên ngôn vạn ngữ* mà hóa thành một câu:

"Chúc anh lên đường bình an."

(*ngàn vạn lời muốn nói.)

*

Đường Tinh Chu trở về đã là chuyện của một tuần sau.

Hai người gặp mặt nhau một lần, là vào cuối tuần.

Đường Tinh Chu đã gửi cho cô một tin nhắn trên Wechat vào tối hôm trước, hỏi cô sáng ngày mai có rảnh không, có thể ra ngoài cùng anh giúp lựa quà sinh nhật.

Đan Ý hỏi thêm một câu: "Là chọn quà cho ai vậy, tiểu Chanh sao?"

Nhưng sinh nhật của Lộ Dĩ Nịnh là vào tháng 11, hiện tại đi mua cũng quá sớm.

"Không phải, là mẹ tôi." Đường Tinh Chu ở bên kia đáp.

Giúp Đường Tinh Chu lựa quà sinh nhật cho mẹ anh?

Đan Ý đột nhiên cảm thấy lần giúp đỡ này có chút khó khăn.

/

Buổi sáng ngày hôm sau, cả hai hẹn gặp nhau vào khoảng 9h30, bởi vì trung tâm thương mại sẽ không mở cửa sớm, cho nên bọn họ ăn sáng xong mới gặp nhau.

Nhưng Đan Ý vẫn dậy thật sớm để chuẩn bị thật kĩ.

Học kỳ này cô đi theo Ôn Di Ninh học cách trang điểm, cho nên hiện tại đi ra ngoài ít nhiều cô sẽ đều trang điểm một chút.

Tháng trước vừa được trả lương vừa vặn ngày hôm sau cô cùng mấy người trong phòng đi mua sắm.

Đi ngang qua một cửa hàng quần áo người mẫu bên cửa sổ mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu tím, nhìn thoáng qua đã được Mộc Cận Mộc Niên để ý, còn nói rất phù hợp với Đan Ý.

Đan Ý không thắng nổi hai chị em này năn nỉ ỉ ôi, liền đi vào phòng thử đồ thử nó.

Sau khi bước ra thì liền bị hai người cùng nhân viên cửa hàng khen một trận, khen quên trời quên đất luôn.

Hơn nữa Đan Ý xác thực đã lâu rồi chưa mua quần áo mới, vả lại cô cũng thích cái này, vì thế liền mua nó.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô mặc nó từ lúc mua đến giờ.

Đường Tinh Chu đã gửi tin nhắn cho cô, nói mình đang ở dưới lầu.

Đan Ý đáp lại một câu "Tôi lập tức xuống đây", sau đó thuận tay cầm lấy túi xách đi xuống lầu.

Dưới gốc cây trước cửa ktx có một thiếu niên đẹp trai đứng đó, anh mặc đơn giản với chiếc ao thun trắng cùng với quần jean ống rộng màu xanh nhạt, dáng người cao ráo, sườn mặt lạnh lùng và đôi lông mày sắc nét.

Đường Tinh Chu nghe thấy tiếng bước chân từ phía cầu thang, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái đón ánh sáng đi tới.

Trang phục của cô gái này hôm nay tinh tế hơn ngày thường, chiếc váy hoa màu tím, vẫn là kiểu váy lửng, hai bên bả vai trắng nõn, thắt hai chiếc nơ mảnh, dài vừa qua đầu gối, để lộ đôi chân cân đối và thẳng tắp, bên dưới là đôi xăng đan hở mũi.

Hôm nay cô cũng cột tóc lên, thắt bím và để lệch sang một bên vai, buộc tóc bằng một chiếc dây buộc tóc màu tím.

Lại phù hợp với cách trang điểm mối tình đầu mà cô đã mất một tiếng để hoàn thành hôm nay, mắt màu anh đào làm chủ đạo, đánh một chút má hồng, đánh khối tạo độ sâu. Lớp trang điểm rất tự nhiên, cả người trông tươi tắn thanh lịch, tạo cảm giác vừa trong sáng thuần khiết lại vừa quyến rũ, kích thích ham muốn.

Đường Tinh Chu chăm chú nhìn cô đang từ từ đến gần, đều đã quên phản ứng.

Nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện cô đang đeo một sợi dây chuyền bạc trên cô, là quà mà anh đã tặng cô.

Cùng với bộ trang phục của cô hôm nay rất phù hợp.

Sau khi Đan Ý đến gần anh, đem hai tay ra sau lưng, hơi nghiêng người về phía trước, vươn một tay vẫy vẫy trước mặt anh.

Một làn hương hoa hồng nhàn nhạt, hương thơm ngào ngạt, im lặng mà truyền tới mũi anh.

Đường Tinh Chu theo bản năng mà nắm lấy bàn tay chói mắt trước mặt.

Nhiệt độ lòng bàn tay của chàng trai nóng như thiêu đốt, nó áp vào những ngón tay mát lạnh của cô.

Một nóng một lạnh.

Đan Ý ngẩn ra, đôi mắt đẹp quyến rũ kia nhìn anh có chút không biết phải làm sao.

Đường Tinh Chu rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, có chút hoảng loạn mà buông lỏng tay cô ra, quay đầu đi, thấp giọng nói một câu: "Đi thôi."

Thời điểm anh nghiêng người, yết hầu không tự giác mà lăn lộn một chút, ánh mắt vẫn luôn trấn tĩnh lúc này có chút thất thường, không có tiêu điểm.

Đan Ý không nhận ra được sự khác thường của anh, đi tới vị trí bên cạnh anh, cùng anh sóng vai bước đi.

——

Sau khi cả hai bước ra khỏi cổng trường, họ liền đi tới một cửa hàng trang sức ở một trung tâm mua sắm gần đấy.

Nhìn một hồi cũng không tìm được cái ưng ý, bởi vì những đồ trang sức này đều giống với những quà tặng trước của Đường Tinh Chu, không muốn tặng cái trùng lặp nữa.

Đan Ý chợt nảy ra một ý, đề nghị nói: "Chúng ta đến cửa hàng quần áo thử xem đi."

Vì thế hai người đi vào một cửa hàng quần áo, nhân viên cửa hàng nhiệt tình tới hỏi: "Hai vị muốn mua gì?"

Đan Ý: "Xin hỏi ở đây có bán khăn lụa không?"

Nhân viên hướng dẫn mua sắm: "Có, xin mọi người theo tôi hướng bên này."

Ba người đi tới khu vực bán khăn lụa, Đan Ý thuận miệng hỏi: "Dì ngày thường thích màu gì vậy?"

Đường Tinh Chu: "Màu lam."

Đan Ý nhìn xung quanh liền nhìn trúng một cái màu trắng-xanh, từ trong tập khăn lụa rút ra, đưa tới trước mặt Đường Tinh Chu, "Cái này thế nào? Nhìn được không?"

Đường Tinh Chu chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, "Em làm chủ."

Anh ấy muốn mua gì đó cho mẹ mình, như thế nào lại biến thành cô làm chủ vậy?

Đan Ý: "Anh tin tưởng tôi vậy sao?"

Đường Tinh Chu: "Ánh mắt của em rất tốt."

Được khen.

Đan Ý trong lòng vui sướng tột độ.

"Vậy mua cái này đi."

"Ừ."

Đan Ý đem cái khăn lụa kia đưa cho nhân viên cửa hàng bên cạnh, "Phiền cô gói nó lại giúp tôi, cảm ơn."

"Được."

.......

Sau khi hai người mua sắm xong cũng đã 11 giờ.

Đường Tinh Chu nói muốn cảm ơn cô đã giúp anh chọn quà, muốn mời cô một bữa.

"Không cần đâu, lần trước anh cho tôi mượn tiền, phải là tôi nên mời anh một bữa chứ."

Mà số tiền kia sau khi Đan Ý được phát lương liền chuyển Wechat trả lại anh.

Đường Tinh Chu: "Tôi không có thói quen để con gái trả tiền."

Đan Ý cùng với tư duy của nữ sinh bình thường không giống nhau, cô liền nghĩ đến chính là, "Vậy chúng ta chia đôi nhé?"

"......"

"Vậy đi." Cuối cùng thì Đường Tinh Chu cũng thỏa hiệp.

Bời vì Đường Tinh Chu không ăn được cay, khẩu vị cũng tương đối thanh đạm, cho nên Đan Ý liền chọn một quán đồ ăn Quảng Đông.

Đến lúc gọi món thì là Đường Tinh Chu gọi món, anh nhìn thực đơn, ước lượng khẩu phần ăn thường ngày của Đan Ý, sau đó gọi ba món mặn một món canh.

Sau khi gọi món, người phục vụ nói một câu "Quý khách chờ một lát".

Một lúc sau đồ ăn được đưa lên, Đường Tinh Chu không động đũa liền, hỏi cô một câu: 'Có muốn chụp ảnh không?"

Lúc trước khi Chu Mộ Tề còn hẹn hò với Lâm Hạ, anh đã nghe cậu ta nói về chuyện hai người hẹn hò ở ktx, nói rằng Lâm Hạ có một thói quen, trước khi ăn bất cứ thứ gì đều sẽ phát trong vòng bạn bè trước.

Mãi sau này anh mới biết, thói quen này không chỉ riêng một nữ sinh mà hiện tại đại bộ phận nữ sinh đều như vậy.

Đan Ý vốn dĩ muốn chụp ảnh, nhưng lại sợ anh đói bụng, cho nên không mở miệng hỏi.

Trước mắt anh cư nhiên lại chủ động hỏi, vì thế cô cũng liền "Từ chối thì bất kính".

Cô gật gật đầu, "Tôi sẽ chụp nhanh."

Cô cầm lấy di động, điều chỉnh bố cục và chụp liên tiếp nhiều bức ảnh từ các góc độ khác nhau.

Chụp xong cô liền đặt điện thoại sang một bên, chỉ chỉ vào đồ ăn trước mặt, "Tôi chụp xong rồi, có thể ăn được rồi."

Đường Tinh Chu thấy cô chụp hình xong cũng không có hành động nào khác, điều này hoàn toàn không giống với những gì anh suy nghĩ.

"Em không cần phát trong vòng bạn bè sao?"

Đan Ý a một tiếng, "Phát chứ, đợi tôi P* nó đã."

(*p图 là photoshop, chỉnh sửa ảnh.)

Chụp xong còn muốn P đồ?

Này đồ ăn thì có cái gì mà P?

Điều này liên quan đến điểm mù kiến thức của Đường Tinh Chu.

.......

Cơm nước xong xuôi, Đường Tinh Chu thanh toán hóa đơn, Đan Ý nhìn thoáng qua tờ biên lai, tính ra một nửa giá, lập tức chuyển khoản cho anh qua Wechat.

Sợ anh không nhận, Đan Ý còn muốn nhìn anh nhấn chấp nhận mới thôi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng Quảng Đông, ánh mặt trời thiêu đốt bên ngoài chói chang đến nỗi Đan Ý không thể mở mắt.

Cô lấy trong túi xách của mình ra một cây dù nhỏ, mở ra.

Lại nhìn Đường Tinh Chu bên cạnh, gương mặt kia chẳng những lớn lên soái, còn trắng nữa, cũng không thể bị phơi nắng đen da được.

Vì thế Đan Ý đem dù nâng cao lên qua đỉnh đầu anh.

Cảm nhận được cô chủ động tới gần, Đường Tinh Chu quay lại nhìn cô.

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp, ngọt ngào nhìn anh.

Đường Tinh Chu nhìn gương mặt kia, đột nhiên sát lại gần.

Khoảng cách bị kéo gần, hơn nữa lại càng ngày càng gần.

Gần đến mức hô hấp của anh phả lên mặt Đan Ý.

Các khớp ngón tay cô bất giác siết chặt cán dù trong tay.

Trái tim đã loạn nhịp rồi.

Ngón tay anh xoa một bên má của cô, ngón cái mang theo độ ấm xoa nhẹ vào mi dưới mắt trái của cô.

"Ở chỗ này, em có sợi lông mi bị rớt."

"......"

Tác giả có lời muốn nói:

Đan Ý: Mẹ k**p! Nó rớt lúc nào???

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bệnh Danh Bất Hủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net