Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế nhưng Tô Du mới vừa mở miệng, đã bị Tống Kỳ Đông nắm chặt hàm dưới.
Hắn một bên đè nặng thân thể Tô Du, một bên bóp gương mặt của cô lắc một cái, khinh miệt mở miệng:
- Giả bộ trinh tiết cái gì! Nếu đổi thành thằng đàn ông khác, cô đã sớm bị hắn cưỡng gian.
Đầu óc Tống Kỳ Đông bị cồn khống chế, thoáng tưởng tượng một chút màn này, từ dưới bụng hắn bỗng chốc xông lên một luồng nhiệt khí, không biết có phải là do rượu hay không.
- Tống Kỳ Đông, anh uống rượu phát điên cái gì vậy? Cái phòng này, cũng chỉ có một thằng đàn ông là anh bước vào!
Tô Du kịch liệt cãi lại, chuyện này đối với Tống Kỳ Đông mà nói, tràn đầy sợ hãi.
- Nói như vậy, cô vì tôi, mà thủ thân như ngọc sao?
Hắn lạnh như băng trào phúng, ngón tay bóp lấy hàm dưới của Tô Du càng thêm cố sức, giống như là muốn bóp gãy khớp xương của cô vậy:
- Cô không lấy được t*ng trùng của tôi, cũng không có đàn ông khác, Tô Du, cô làm sao có thể sinh được quý tử cho tôi đây, làm thế nào mà đưa cho cô năm nghìn vạn cơ chứ.
Cả người Tô Du run lên:
- Anh biết?
- Cô không phải là muốn cho tôi biết? Hy vọng tôi sẽ giúp cô!
Tống Kỳ Đông khinh thường, cái quần dưới thân hắn cũng không biết cởi ra lúc nào, hắn động eo một cái, liền tiến vào thân thể cô.
Đau quá!
Đau rát trong nháy mắt truyền theo dây thần kinh, Tô Du hoàn toàn không kịp kêu lên tiếng đau đớn, đã bị Tống Kỳ Đông dùng miệng chặn lại, môi lưỡi của hắn thật nhanh thâm nhập vào trong khoang miệng cô.
Nhưng nói là một nụ hôn mãnh liệt, còn không bằng nói Tống Kỳ Đông đối với cô là một loại trừng phạt nghiêm khắc.
Ngay cả quyền kêu lên đau đớn cũng không cho cô, toàn bộ đều ngăn trong cổ họng.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách vẫn còn tiếp tục, xen lẫn va chạm kịch liệt.
Tống Kỳ Đông bảy phần là say rồi, ba phần thanh tỉnh cũng bị cừu hận cướp đoạt, hắn phóng túng chính mình theo bản năng, không ngừng đung đưa trong cơ thể cô.
Tô Du bị đặt trên vách tường ướt nhẹp, ngón tay đưa ra bắt lấy vài lần, lại tốn sức bắt không, vô lực hạ xuống...
Lệ nóng trong mắt cô trào ra, lẫn vào nước trong phòng tắm, chậm rãi chảy xuống...
Lúc hắn lên đỉnh bắn ra, thì đã là ba giờ sau.
Tống Kỳ Đông kéo dài lực đáng sợ kinh người, chờ đến lúc hắn xong việc, Tô Du đã giống như là phạm nhân vừa bị chịu hình phạt dã man xong, cô xụi lơ trên mặt đất phòng tắm, thở hấp hối.
Trên thân thể tuyết trắng mềm mại đầy những dấu hôn đáng sợ do Tống Kỳ Đông lưu lại, tím đỏ giao nhau, loang lổ giăng đầy trên người cô.
Tống Kỳ Đông không thèm liếc nhìn cô một cái, đóng vòi hoa sen, lau khô nước trên người, rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Tô Du cho là hắn đã rời đi, cả người hết sức mệt mỏi nằm đó, lúc này mới thư giản một chút, sau đó cô rúc vai, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Tống Kỳ Đông là người mà cô cả đời này không thể có được...
Đoạn hôn nhân này, bọn họ đã định trước chỉ có thể hành hạ lẫn nhau.
Tô Du yên tĩnh nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa, chợt có tiếng bước chân ở phía sau đột nhiên tới gần.
Hắn còn chưa đi sao?
Tô Du cả kinh, chẳng lẽ là còn muốn tận mắt nhìn cô uống thuốc tránh thai sao?
Tống Kỳ Đông dựa gần một chút vào cô, hắn có cảm giác như có như không tiếng nức nở không ngừng từ cô.
Hắn đã thay một y phục sạch sẽ, ở trước mặt Tô Du ngồi xổm xuống, trên khuôn mặt tuấn lãng đã không còn thấy mùi rượu và cuồng loạn lúc nãy nữa, chỉ có lạnh lùng và khinh thường, đặc biệt bộ dáng tỉnh táo, không chút nào giống với người vừa mới cầu hoan bứt ra.
Khóe miệng Tống Kỳ Đông giường một độ cung nhàn nhạt, hắn lạnh giọng mở miệng:
- Tô Du, đừng nên nỗ lực vui đùa làm gì, cả đời này, cô cũng không thể có con của tôi đâu.
Tô Du âm thầm cắn chặt răng, lại nhưng vẫn không nhịn được nước mắt chảy xuống.
Tống Kỳ Đông dừng lại ánh mắt đã đỏ hoe của cô, trong lồng ngực bỗng chốc dâng lên một cỗ kỳ quái, thần sắc trong nháy mắt trở nên lạnh hơn, lập tức đứng dậy đi khỏi đây.
Lúc này đây, hắn thật sự đã đi.