Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hai người muốn làm gì tôi?
Nhìn thấy Tống Trí Viễn xuất hiện, Đường Vân Linh rốt cục cũng lộ ra tia hoảng sợ.
Tô Ngưng híp mắt, vênh váo tự đắc nhìn xuống Đường Vân Linh, châm biếm lên tiếng:
- Cô cũng biết sợ sao? Lúc cô bức chết ba tôi, sao không có chút nào biết sợ vậy?
- Cô…
Đường Vân Linh cắn răng.
Tô Ngưng khinh bỉ nhìn cô ta.
- Đường Vân Linh, cô có biết tại sao tôi cho cô một cái tát này không? Bởi vì đây là cái mà mỗi tiểu tam như cô phải có! Bất kể là nguyên nhân gì, khi đó cô can thiệp vào hôn nhân của tôi, tranh giành Tống Kỳ Đông với tôi, do đó tôi cho cô một cái tát này. Còn đối với cái chết của ba tôi…(đụng tui là tui đánh cho bả què giò luôn ^^)
- Một mạng đổi một mạng!
Tô Ngưng nói ra mấy chữ này từ trong hàm răng.
- Bất kể trong bụng cô có đứa bé, là bởi vì ai mà chết, nó bây giờ cũng đã không còn, coi như là đền bù cho cái chết của ba tôi! Cho nên cô yên tâm đi, tôi cũng sẽ không bao giờ trở về tìm cô gây phiền toái nữa, cô nên tìm cách an ổn làm một Tống phu nhân thanh thản đi nhé!
- Tô Ngưng, cô tốt bụng vậy sao?
Đường Vân Linh đối với Tô Ngưng tràn đầy vẻ hoài nghi.
- Hừ.
Tô Ngưng hừ lạnh một tiếng.
- Tin hay không tùy cô, Trí Viễn, chúng ta đi.
Từ phòng bệnh Đường Vân Linh rời đi, Tô Ngưng mới đem bàn tay vẫn luôn đặt ở sau lưng ra, lòng bàn tay của cô đỏ hỏn, bởi vì dùng sức quá mạnh mà khẽ run.
Thù hận giống như cái lòng bàn tay này, là con dao 2 lưỡi, cô làm đả thương Đường Vân Linh, cũng làm đả thương chính mình.
- Tiểu Ngưng, em có sao không?
Tống Trí Viễn lo lắng nói.
- Em không sao, chúng ta đi thôi.
Tô Ngưng siết chặc lòng bàn tay, tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ muốn đến phòng bệnh của Tống Kỳ Đông, có một số việc, nhất định phải đưa ra quyết định dứt khoát.
Đến trước phòng bệnh của Tống Kỳ Đông, Tô Ngưng nắm tay cầm, quay đầu hướng về Tống Trí Viễn nói:
- Trí Viễn, em muốn vào một mình.
Tống Trí Viễn gật nhẹ đầu đáp ứng.
Những lời này Tô Ngưng nói cho hắn nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Trong phòng bệnh, Tống Kỳ Đông đang nằm ở trên giường, đầu quấn một vòng băng gạc, nghe được tiếng cửa mở, hắn không muốn nhúc nhích, hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mãi cho đến khi nghe được tiếng của Tô Ngưng, hắn mới đột nhiên tỉnh dậy.
- Tiểu Ngưng, em không có chuyện gì chứ? Hôm qua có bị thương không?
Tống Kỳ Đông nhìn Tô Ngưng, ánh mắt kích động nhìn từ trên xuống dưới, như muốn đem cô nhìn thấu, thấy cô trên người không có bất kỳ khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
- Kỳ Đông, có phải anh đã biết tôi là Tô Du?
Tô Ngưng không kích động giống như Tống Kỳ Đông, chỉ bình tĩnh hỏi hắn.
Tống Kỳ Đông cũng thu lại tâm trạng, trầm giọng nói:
- Ừ, anh biết em là Tô Du.
- Lúc nào thì biết?
- Từ lúc mới bắt đầu anh đã biết.
Tống Kỳ Đông nhớ tới lần bọn họ gặp lại trong bữa tối đó.
- Mặt của em tuy rằng thay đổi, giọng nói cũng thay đổi, nhưng hơi thở cùng mùi hương trên người em, giống với Tô Du như đúc, đây là từ trong người tỏa ra, không có cách nào thay đổi. (đàn ông mũi thính vậy sao!!?? _)
Tô Ngưng vẫn luôn cho là mình đã ngụy trang rất tốt, cũng không biết kỳ thực cô vẫn luôn dối mình gạt người, tất cả mọi người đều đã nhìn thấu cô chính là Tô Du.
- Nếu đã biết tôi là Tô Du, chuyện ngày hôm qua bất ngờ xảy ra, tại sao anh không cứu cái thai của Đường Vân Linh, tại sao lại chỉ chọn tôi?
Tô Ngưng quan sát kỹ Tống Kỳ Đông, ánh mắt một tấc lại một tấc đảo qua ngũ quan hắn.
Cái trán rộng, mi tâm cau lại, sống mũi cao, con ngươi đen sắc bén lại thâm trầm… Những điều này, toàn bộ, cô đều muốn khắc hoạ mãi trong lòng.
Thời điểm sau này không còn gặp lại, có thể lấy ra để từ từ ôn lại.
Tống Kỳ Đông nhìn chằm chằm Tô Ngưng, đáp án hắn viết ở trong hai mắt mình, bởi vì anh yêu em… Cho nên anh hi vọng em bình an vô sự…
Thế nhưng hắn tạm thời vẫn chưa có cách nào nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn vẫn chưa có giải quyết xong vấn đề của Đường Vân Linh, còn chưa đủ tư cách đường đường chính chính nói yêu cô.
Tô Ngưng lại hỏi ngược lại.
- Bởi vì hổ thẹn sao? Bởi vì ba năm trước anh không cứu tôi, tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảm thấy có lỗi với tôi, cho nên mới cứu tôi?
- Không phải, Tiểu Ngưng, anh cứu em không phải bởi vì điều này.
Tống Kỳ Đông muốn giải thích, nhưng Tô Ngưng lại lắc đầu.
- Không cần nói nữa, không quan trọng, tất cả những thứ này đã không còn quan trọng rồi.
Cô rũ mắt xuống, đem thâm trầm trong mắt toàn bộ đều giấu trong lòng, sau đó giương mắt lên, con ngươi bình tĩnh không chút lay động nào.
- Kỳ Đông, chúng ta đã thanh toán xong.
- Cái gì......
Tống Kỳ Đông không hiểu, mơ hồ có loại cảm giác không rõ lắm.
- Ba năm trước, anh lựa chọn Đường Vân Linh, tôi hận anh. Tôi xảy ra bất trắc rớt xuống vách núi, đáng lẽ phải chết rồi, nhưng cuối cùng lại không chết. Lần này trở về, chính là muốn tìm anh trả thù.
Tô Ngưng êm ái nói.
- Nhưng mà tôi hiện tại mới phát hiện, trả thù quá mệt mỏi.
Hơn nữa cô không chỉ dằn vặt Tống Kỳ Đông, còn dằn vặt bản thân cô.
Tô Ngưng quay đầu nhìn Tống Kỳ Đông, thoải mái cười cợt.
- Lần này, nếu như không phải anh cứu tôi, hiện tại người đang nằm trên giường bệnh này, chính là tôi. Anh thiếu nợ tôi một lần, cũng trả lại tôi một lần. Cho nên hai chúng ta đã thanh toán xong, Tống Kỳ Đông, tôi không muốn lại hận anh nữa.
Cũng không muốn yêu anh nữa.
- Kỳ Đông, tạm biệt…
Nghe được câu nói cùng cùng “tạm biệt”, Tống Kỳ Đông mới thật sự rõ ràng ý đồ của Tô Ngưng.
Cô lại muốn đi sao? Lại muốn biến mất không thấy sao? Coi như còn sống, cũng không đồng ý nhìn đến hắn sao?
- Không!
Tống Kỳ Đông đột nhiên từ trên giường bước xuống, hắn đuổi theo bóng người chuẩn bị rời đi của Tô Ngưng, một phát bắt được cổ tay cô.
- Tô Ngưng, giữa chúng ta không bao giờ thanh toán hết. Anh thiếu nợ em nhiều như vậy, tình yêu sâu nặng với anh, ba năm hôn nhân, những thống khổ dằn vặt em từng trải qua, những thứ này đều là anh nợ em, anh còn chưa trả lại hết cho em, em không được phép rời đi.
Hắn than nhẹ, mỗi một chữ, đều mang theo tình yêu sâu đậm kìm nén.
Truyền vào tai Tô Ngưng, rốt cuộc không cách nào kìm hãm nội tâm đang xúc động của mình. Cô nhìn Tống Kỳ Đông.
- Kỳ Đông, tôi yêu anh một lần lại một lần, yêu một người quá khổ, hận một người quá mệt mỏi, tôi không muốn cuộc đời tôi khổ mệt như vậy, anh buông tay đi, để tôi sống dễ dàng được không?
Nếu như Tô Ngưng dùng sức chống cự, Tống Kỳ Đông còn có thể ôm cô thật chặt vào trong ngực, bá đạo không cho phép cô rời đi.
Thế nhưng cô cứ bình tĩnh như vậy… Bình tĩnh nói cho hắn biết, cô đã không còn khí lực để yêu nữa, hắn nên thả cô đi thôi.
Ngón tay Tống Kỳ Đông, ở trong ánh mắt Tô Ngưng, chậm rãi buông lỏng… Cổ tay cô trượt ra, da thịt nhẵn nhụi, nhiệt độ ấm áp từ trên ngón tay hắn biến mất.
Tiểu Du… Anh thật sự cứ như vậy mà mất đi em sao? (Tại anh ngu thôi ^^)
Tầm mắt Tống Kỳ Đông hoảng hốt, nhìn bóng lưng Tô Ngưng đang càng ngày càng xa. Cô rời đi không chỉ là cái phòng bệnh này, hơn nữa còn là rời khỏi cuộc đời hắn.
(có ai đọc truyện này như mình để thỏa cơn thèm truyện tranh không!!?? ^^)