Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối đó, Yên Đới Nam ngủ lại ở phòng của Vỹ Điệp, đúng như những gì cô lo lắng, khi hắn thấy chiếc đồng hồ đã sinh nghi.
Hắn cư nhiên cầm lấy đồ dò xét, sau đó hỏi thẳng.
"Vỹ Điệp, chiếc đồng hồ này ở đâu ra vậy?"
Cô gái đang ngồi trước bàn trang điểm lau khô tóc, nghe giọng nói cô không dừng lại hành động, quan sát hình ảnh phản chiếu trong gương, thản nhiên hời hợt đáp.
"Là của quán nước đấy, sáng nay em trúng giải được tặng, được tiếp đãi nhiều món còn được tặng quà lưu niệm, mấy người khác cũng có nữa."
Vỹ Điệp không đợi người đàn ông kịp tiếp thu, cô quay người lại đối mặt với hắn, tỏ ra vui vẻ như một đứa trẻ, cười cười nói.
"Đới Nam, anh thấy em có may mắn không?
Một ngày đi chơi mà thu không biết bao nhiêu thứ, vừa được thưởng thức đồ uống ngon, còn được tặng quà."
Hai tay mềm mại làm động tác đếm số trên những ngón tay, Vỹ Điệp kể tên từng loại nước mà bản thân thưởng thức cho hắn nghe, cố thu hút sự tập trung của hắn vào người mình. Nhưng, hắn thật sự không hề để ý, gương mặt cao lãnh kia lại dần có chút biến sắc làm cho thanh âm thốt ra khựng lại.
"Vậy à?...."
Người đàn ông bắt đầu sinh nghi, hắn cầm chiếc đồng hồ chặt chẽ, xem qua xem lại, tiếp đến trượt mắt vào người cô gái nhỏ thăm dò.
"Vỹ Điệp, để anh đem nó đi kiểm tra nhé!
Đồ được tặng như vậy...chưa chắc là đồ tốt!"
- Kiểm tra...
Lời nói mang ý vị, Vỹ Điệp thừa biết thứ kia mà để hắn kiểm tra chắc chắn chuyện giữa cô và Quách Hạo Minh sẽ bị lộ. Ngay lập tức, cô nhảy dựng nhào tới giựt lại chiếc đồng hồ, mặt nặng mặt nhẹ với hắn.
"Anh không được lấy đồ của em!
Đây là quà của em, anh mà đụng em giận anh!"
Cô như con nít giận dỗi, liền đeo chiếc đồng hồ vào tay, giữ như giữ của. Cử chỉ 90% giống với trẻ con ham mê đồ chơi, làm cho Yên Đới Nam không nhận ra sơ hở, hắn vẫn hạ mình dụ hoặc.
"Vỹ Điệp ngoan, anh đưa cho người kiểm tra xong sẽ trả lại em mà!
Anh đảm bảo nó sẽ không bị hư hại gì đâu!"
Hắn vương tay hữu lực muốn tháo chiếc đồng hồ, Vỹ Điệp lại hung hăng đẩy hắn ra, phùn mang trợn mắt giận dữ.
"Anh không được đụng vào đồ của em!
Kiểm tra cái gì ở đây chứ? Đồ em còn chưa xài, chưa đụng đến anh đã đòi đi kiểm tra.
Chỉ là một chiếc đồng hồ thông minh bình thường, có gì để kiểm tra?
Anh nói đi, kiểm tra cái gì?"
"Anh..."
Yên Đới Nam nhất thời không nói được lí do, trong lòng hắn rõ hơn ai hết, bấy lâu nay hắn luôn quản thúc Vỹ Điệp trên mọi mặt, nhất là điện thoại liên lạc. Hắn lúc nào cũng sợ cô tìm tiếp viện cho mình rồi bỏ trốn khỏi hắn mà ra sức kiểm soát cô.
Bây giờ, từ đâu có một chiếc đồng hồ thông minh vừa có thể nghe gọi, vừa có đầy đủ chức năng giống với một chiếc điện thoại bản thấp, hắn làm sao không nghi ngờ?
Chỉ e Vỹ Điệp đang bày mưu ở phía sau, thế nên hắn không thể không cưỡng chế muốn cướp nó đi.
"Vỹ Điệp ngoan, đưa cho anh đi! Anh chỉ cho người kiểm tra nó có bị trục trặc gì không thôi mà!"
"Không! Anh buông ra!
Đây là quà của emmmmmmm..."
Vỹ Điệp vùng vằng, bắt đầu khóc lớn uất ức lên, nước mắt trân châu thật dễ tuôn rơi, cô lại giở chiêu cũ, tỏ ra tính tình con nít, bị người khác ức hiếp đến phát khóc.
"Yên Đới Nam, anh ức hiếp em!
Em ghét anh! Huhu...."
"Vỹ Điệp, không khóc!"
Những giọt nước mắt như pha lê rơi vỡ làm hắn đau xót, trong một khắc liền đánh rơi phòng bị, hắn sợ nhất là làm cô gái giận dỗi, khóc rồi hắn lại khó lòng dỗ dành.
Vòng tay hữu lực nhanh chóng ôm lấy cô, tiếng khóc càng vang dội hắn càng không dám làm tới, miễn cưỡng hạ mình.
"Vỹ Điệp, được rồi, anh không lấy đồng hồ của em.
Đừng khóc nữa, ngoan, anh thương!"
"Đừng khóc nữa!"
"Tránh ra!"
Cô gái đùng đùng tức giận đẩy hắn ra, tháo ngay đồng hồ trên tay quăng vào người hắn.
"Muốn kiểm tra gì thì kiểm tra đi!
Xong rồi thì qua chỗ phòng khác luôn đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Giọng chanh chua khó nghe, Vỹ Điệp lấn nước làm lớn chuyện hơn nữa, cô không thèm quan tâm sắc mặt lo lắng của Yên Đới Nam trực tiếp trèo lên giường, kéo chăn trùm kín mít khóc thút thít lên.
Người đàn ông cầm chiếc đồng hồ trong tay, hướng mắt khổ sở vào cô gái, cảm giác bản thân dường như đã kiểm soát cô quá mức, có lẽ là hắn đã quá đa nghi.
- Vỹ Điệp hiện giờ không còn như trước nữa!
- Yên Đới Nam, mày từng hứa không làm tổn thương cô ấy, mày quên rồi sao?
- Chưa gì mày lại làm người mày yêu khóc!
Trong lòng có phần tự trách, hắn hít lấy một hơi não nề, trông Vỹ Điệp giận đến run người hắn miễn cưỡng phải đè nén những nghi ngờ xuống, chậm rãi đến gần tìm cách dỗ ngọt.
"Vỹ Điệp!"
"Đi đi! Anh đừng làm phiền tôi!"
Cô hất vai mình, người chôn sâu sau tấm chăn, co ro như con tôm luộc chín, nước mắt vốn không muốn rơi lại bị cô có moi móc, khóc dần một to rõ hơn.
Yên Đới Nam càng nghe càng nóng ruột, biết bản thân làm cô gái giận hắn thật sự không muốn dính líu đến thứ này, mặt dày leo lên giương, kéo chăn ra, cư nhiên nằm xuống ôm lấy cô, đặt đồng hồ vào lòng bàn tay đang bóp chặt, nhả giọng năn nỉ.
"Vỹ Điệp, đừng giận nữa, anh xin lỗi.
Anh trả đồng hồ cho em, anh không bao giờ đụng tới nó nữa đâu!
Em đừng giận có được không?"
Vỹ Điệp không thèm trả lời, gian nan thoát khỏi vòng tay của hắn, cô xích qua bên nào hắn cũng đến gần cô bên đó. Hắn không ngừng năn nỉ ỉ ôi, một lúc sau cô cũng bỏ qua, thành công qua mặt hắn một cách dễ dàng.
....
Những ngày sau, Vỹ Điệp rất hay thường xuyên lên trang tiểu thuyết xem phản hồi của Quách Hạo Minh, họ dần bắt đầu cho kế hoạch trả thù.
Quách Hạo Minh luôn tạo cơ hội cho cô gái nhỏ, anh rất hay tìm Yên Đới Nam để bàn chuyện, thỉnh thoảng còn gặp nhau xả giao, lúc nào gặp cũng luôn miệng nói bóng nói gió, ra vẻ thích thú hai cô tình nhân của Yên Đới Nam, để hắn mang theo người. Toàn bộ sự tập trung đều nhắm hết vào anh, tạo thời cơ cho Vỹ Điệp hành động.
Phòng làm việc riêng của Yên Đới Nam luôn có camera ở giám sát không thể tùy tiện lục lọi tìm kiếm, nhưng căn phòng nhỏ ở bên trong thì lại khác, vì phòng nghỉ ngơi nên không có bất kì một camera nào.
Vỹ Điệp bắt buộc phải tìm ở trong đó trước, gấp gáp lật tung mọi ngóc ngách, lần đầu không thu kết quả, lần thứ 2, 3, 4, 5...rất nhiều lần Quách Hạo Minh dụ Yên Đới Nam ra ngoài để Vỹ Điệp tìm chứng cứ đều hoàn bằng không.