Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ý gì sao?"
Hắn nở nụ cười đểu giả, sát khí rùng rợn làm cho người ta phát lạnh, Tịch Nhan bị hắn vờn tinh thần gần như sắp điên loạn, nước mắt trực trờ trào ra như mưa.
Cô ta cảm thấy như kẻ trước mặt mình không chỉ đơn giản muốn trừng phạt cô ta vì làm người hắn yêu mất đi đứa con...một bí mật gì đó đang được giấu kín.
Quan sát sắc thái bàng hoàng của Tịch Nhan, hắn xác định đã đến lúc để cô ta biết sự thật, liền không ngại phanh phui mọi chuyện. Hắn quay lại vị trí ghế ngồi, thủng thẳng gác chéo chân trên đó, trực tiếp nói rõ ngọn ngành.
Người đàn ông bị Tịch Nhan hại chết kia vốn là con trai nuôi của một lão đại có thế lực không nhỏ ở nước Anh. Hắn rất được bố nuôi yêu quý, vì tính chất công việc trong giới ngầm nên hắn rất ít khi để lộ thông tin này cho người khác.
Đương nhiên, Tịch Nhan cũng không hề biết điều đó, chỉ có chồng cô ta và một số người tín nhiệm khác biết được. Yên Đới Nam cũng không ngoại lệ, sở dĩ hắn biết được điều do hắn lúc nào cũng theo dõi, thám thính tình hình mới nắm bắt được bí mật.
Tịch Nhan nghe đến đây vẫn không hiểu được dụng ý của hắn, cau mày mất kiên nhẫn hỏi.
"Chuyện bố con họ thì liên quan gì mà anh cho em xem hình hắn chứ?"
"Sao lại không?"
Ngón tay khều nhẹ qua mép môi, Yên Đới Nam vẫn rất điềm nhiên, hắn không thích nói huỵch toẹt ra mà dần dần đưa Tịch Nhan vào câu chuyện, cho cô ta đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
"Cô nghĩ người hại chết con nuôi yêu quý của ông ta chính là cô...liệu có liên quan không?"
"Anh..."
Cô gái liền nhíu mày cảm thấy nguy hiểm, hắn lúc này cười lên thập phần hả hê, bắt đầu nói rõ mục đích.
Sau khi Tịch Nhan khiến chồng và bạn thân đấu đá nhau, khử cánh tay đắc lực bên cạnh chồng mình, giúp hắn lên nắm giữ băng Hồng, chính hắn đã gửi thông báo, tiết lộ sự con trai nuôi của ông ta bị chính Tịch Nhan lên kế hoạch hại chết, chồng cô chỉ là kẻ tiếp tay, còn kẻ đứng sau mọi chuyện lại là một cô gái.
Ông ta biết được sự thật không khỏi phẫn nộ, đã làm một giao dịch với Yên Đới Nam, đồng ý chia cho hắn một phần khu vực để hắn có chỗ đứng sau khi đến nước Anh. Với yêu cầu, ông ta muốn Tịch Nhan phải được sống sung sướng đến khi ông ta xây dựng xong nhà tù 365 hình phạt dành cho cô ta.
Ngay khi nhà tù được hoàn thiện, người cũng sẽ được đưa đến đó chịu dày vò, trả lại món nợ mà cô ta đã con trai ông ta.
Đây...chính là cách cho con mồi tận hưởng khoái lạc rồi mới thả xuống biển lửa của những kẻ thập phần tàn độc.
"Yên - Đới - Nam..."
Tịch Nhan gằn giọng hét lên một tiếng, cuối cùng cô ta cũng rõ bộ mặt thật của người mình yêu hết lòng hết dạ. Hóa ra, sau tất cả mọi chuyện đều do cô ta ngu dốt tự mình lầm tưởng.
Từ đầu đến cuối điều là cái bẫy do Yên Đới Nam dựng sẵn, cô ta lại vì chút cảm giác ấm mà không tiếc hại chết chồng mình, còn chấp nhận thân phận vợ bé để ở bên cạnh hắn.
Quen hắn nhiều năm như vậy lại không nhận ra bộ mặt giả dối của hắn, Tịch Nhan ấm ức đến mức bật thành tiếng.
"Yên Đới Nam, từ đầu anh có ý định tiếp cận tôi chỉ để lợi dụng sao?"
"Ừm."
Hắn cũng chẳng ngại thừa nhận, cô gái kia còn tiếc nuối gì ở kẻ hạ lưu này?
Là quân cờ để hắn từng bước đạt được danh vọng, tình cảm mà hắn trao cho cũng chỉ là dụ lợi, một chút xíu rung động nhỏ nhoi đối với cô ta cũng không có, hắn lấy gì để xót thương người hiện tại?
Người tựa người trên ghế thật ung dung, hắn nhàn hạ khai hết mọi việc, năm mới vào băng Hồng, vì yếu thế mà Yên Đới Nam bị ức hiếp, bắt làm những việc toàn là đánh đổi mạng sống vô nghĩa. Hắn suýt bị chồng của Tịch Nhan hại chết, nhờ có Uyên Hà kịp thời cứu mạng nên hắn mới tiếp tục tồn tại.
Từ đó hắn ghi hận trong lòng, quyết tâm lật đổ quyền lực của kẻ đứng đầu. Bày mưu tính kế, trở thành thuộc hạ được chồng Tịch Nhan tin tưởng nhất, song âm thầm lén điều tra được rất nhiều thông tin. Hắn mưu mô nắm bắt được hoàn cảnh, chủ động tiếp cận Tịch Nhan, cho cô ta một chút quan tâm, người liền ngã vào lòng hắn, ngoan ngoãn làm con rối để hắn sai khiến.
Đã thế, còn trung thành với hắn không khác gì một con chó, ngu dốt giúp hắn chia rẽ chồng và bạn thân chồng, để hai người đấu đá nhau đến một mất một còn.
Hắn ngồi ở ngoài làm ngư ông đắc lợi, có được vị trí lão đại, gầy dựng thế lực vững chắc, sau đó lại đổ hết tội lỗi lên người Tịch Nhan, biến cô ta thành một món hàng giao dịch, thu lợi về cho mình.
Còn Tịch Nhan, kể từ giờ sẽ chịu dày vò sống không được mà chết cũng không xong.
Tất cả những gì cô ta có được suốt thời gian đều là giả tạo, là hình phạt đầu tiên do người đàn ông kia chuẩn bị, hình phạt ngọt ngào cho tù nhân trước lúc bước vào địa ngục.
Yên Đới Nam chỉ là kẻ dẫn bước đầu tiên trong hình phạt, phần còn lại sau khi Tịch Nhan được đưa sang nước Anh sẽ được chính người đàn ông kia chiếu cố.
"Yên Đới Nam, mày đúng là đồ bỉ ổi!
Đồ đểu giả lợi dụng phụ nữ để mưu lợi cho mình!"
Tịch Nhan căm phẫn đến mức nhào tới tóm lấy cổ áo của hắn, đánh không ngừng tay, sức lực trói gà không chặt của cô ta đánh chả thấm thía vào đâu. Bị hắn hất ra, còn bị hắn cường ngạnh tóm lấy tát vài bạt tay vào mặt.
Mỗi cái đánh đau điếng như hắn dùng hết sức lực để đánh, làm cho Tịch Nhan choáng váng đầu óc, hai má đỏ bừng như vừa bị đốt nóng.
Cô ta lồm cồm dưới mặt sàn ướt át, người đàn ông kia hạ lưu đến mức dùng chân giậm lên bàn tay của cô ta đay nghiến.
"Tịch Nhan, Yên Đới Nam vốn định cho cô sống thêm 10 ngày nữa trong sung sướng, vậy mà...
Cô lại dám hại vợ con tôi..."
Tiếng hét thống khổ vang vọng trong căn phòng kín, Tịch Nhan đau đến tận xương tủy, cố kéo chân hắn ra lại không thể. Hắn giữ yên động tâc, bày ra bộ dạng vui sướng tột độ, ức hiếp một cô gái yếu thế để trút hận.
"Tịch Nhan, bao lâu nay cô dám ức hiếp Vỹ Điệp, hiện giờ tôi sẽ trả lại hết cho cô."
"Yên Đới Nam, tao sẽ giết mày!"
Thanh âm gào thét dần một to rõ, Tịch Nhan có dùng sức đến mấy thì phần chân cứng cáp kia vẫn không chịu nhấc ra, nghiền ngẫm đến khi cánh tay đẹp nhuốm máu mới chịu dừng.
Tịch Nhan lăn lộn gào khóc, vừa phải chịu nỗi đau thể xác vừa phải chịu nỗi đau con tim, tin nhầm người để rồi mất hết tất cả.