Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: TryHọa
Beta: Hồng Trà
----------------------
“Anh chỉ biết lặng lẽ nhìn tuổi thanh xuân trôi đi trong cay đắng cùng nuối tiếc, nhịn chẳng được mà lòng lại đau.
Mười tuổi gặp nhau, hai mươi hai tuổi xa nhau vĩnh viễn.
Chưa kịp nói Anh Yêu Em, mà Hàn Chi Thụ anh cũng không còn cơ hội để nói cho Cố Trường Phong nghe nữa rồi... “
----------------------
28-10
Trong không gian rộng lớn của thành phố, sương sớm cùng những bông tuyết nhỏ li ti theo gió lượn quanh, nhìn xa chẳng khác gì quả cầu đồ chơi hay bán ở cửa hàng. Hàng cây oằn mình rung nhẹ, một vài đụn tuyết trắng phau cứ thế rơi xuống rồi nhanh chóng hòa lẫn vào khung cảnh xung quanh.
Chiếc xe mô tô của tôi dừng trước một cửa hàng trong hẻm nhỏ, tấm biển màu nâu vàng mang vẻ cổ kính xưa. Kiến Thanh nhìn thấy tôi đến liền bước ra từ sau cánh cửa.
-Vào đi, chuẩn bị xong hết rồi.
Tôi khẽ gật đầu, khóa xe cẩn thận rồi theo cô ấy. Bên trong ánh lên sắc đèn vàng dịu nhẹ, vô tình đối nghịch với không gian đơn sắc ngoài kia, những chiếc đầm bằng lụa đủ mọi màu sắc trang nhã trong cửa hàng nhanh chóng lọt vào tầm mắt.
Kiến Thanh dẫn tôi đến một trước một ma-nơ-canh mà trên người nó đang khoác một chiếc váy dài chấm đất màu trắng, tay dài cổ bẹt bằng ren, viền cổ và cổ tay là hoa văn thêu bằng tay tỉ mỉ. Thân váy áo được làm bằng chất liệu chiffon kết hợp với voan tạo đường nét uốn lượn mượt mà nhưng cũng không kém phần bồng bềnh.
Đây là chiếc váy sẽ mặc lên người cô gái của tôi.
-Cám ơn cậu, Kiến Thanh!
-Có gì phải cám ơn chứ. Cậu mau đem váy về nhanh đi, không A Phong dậy không thấy cậu thì mệt đấy. Chút nữa tớ sẽ đem voan đội đầu với hoa qua.
Kiến Thanh xếp bộ váy cưới vào một cái hộp giấy to rồi lấy ruy băng cột lại, sau đó đặt tất cả vào túi giấy nâu đưa tôi.
Tôi trở về căn hộ của mình, bỏ hộp đồ lên bàn khách rồi bước vào phòng tắm lau khô tuyết trên người, sau đó đứng hơ mình trước máy sưởi.
-Anh mới đi đâu về vậy? _ Em hỏi khi tôi trèo lên giường.
-Mua đồ ăn sáng.
-Ừ.
Giọng em có vẻ lười biếng, tôi cũng không quan tâm, tiến lại ôm sát em vào long.
-Em làm vợ anh nhé!
-Anh biết là không được mà…
-Anh không biết, cũng không cần biết _ Tôi ương bướng.
-Em không thể ở bên anh dài lâu được, không thể biết lúc nào em sẽ chết._Mắt em ươn ướt mở to.
-Ai rồi chẳng phải chết, cho dù như vậy anh vẫn muốn cưới em.
-A Thụ, anh đừng như vậy…
-A Phong, chúng ta đã chờ quá lâu rồi còn gì, em nhẫn tâm làm cho anh phải chờ thêm nữa sao?
-Anh…
-Cố Trường Phong, em lấy anh nhé?_ Tôi cầm chắc tay em, để lên bờ môi mình không ngừng hôn lấy, như hôn một báu vật vậy.
Trong căn phòng ngập tràn ánh sáng nhưng với em như giữa đêm đen, một giọng nói vang lên, rất nhỏ.
Vâng.
Giữa trưa, nhiệt độ có chút lên cao nhưng vẫn không thể xua đi sự lạnh giá của những tháng đông khắc nghiệt. Kiến Thanh và Trường Phi đã đến và đang giúp tôi chuẩn bị các thứ cần thiết, một lát sau thì mẹ em cùng cả đám Bách Thiên Tư, Hiểu Linh cũng qua. Trong lúc Kiến Thanh và Hiểu Linh ở trong phòng giúp em thay váy áo, cả đám con trai chúng tôi ngồi lại bên nhau, vành mắt đứa nào cũng đỏ hoe lên hết cả.
-Tụi mày làm sao thế, ngày vui của tao mà mặt mày ủ dột thế à?
-A Thụ, ba mẹ mày sẽ đồng ý sao?
-Đây là chuyện của riêng tao!
-Ai nói đây là việc của riêng con?
Tôi đứng phắt dậy nhìn ra cửa, bóng dáng người mẹ mà tôi không mấy gần gũi đang đứng ở cửa, sự nhếch nhác rất khác với bà của mọi ngày làm tôi hơi ngỡ ngàng. Mẹ tôi bỏ cái vali nhỏ chạy lại nhìn tôi, bàn tay lạnh vì đông giá của bà áp lên mặt tôi.
-Con tiều tụy quá…
-Mẹ…
-Chuyện quan trọng như vậy, sao con không nói với mẹ? Con định lấy con gái nhà người ta như vậy mà được à?
-Mẹ, mẹ sẽ chúc phúc cho chúng con chứ…
-Chắc chắn rồi.
Đó là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được người mẹ mà hơn hai mươi năm qua tôi cứ nghĩ là lạnh lùng, không có tình cảm, nhưng lúc này tôi mới biết rằng, bà thật sự luôn quan tâm đến tôi, chỉ là bà không giỏi biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Tôi quay sang nhìn gương mặt đầy nước mắt với mái tóc đã điểm sương của mẹ em rồi khuỵu người xuống trước bà.
-Xin mẹ hãy yên tâm giao Trường Phong cho con. Xin hãy chúc phúc cho tình yêu của chúng con.
Sự yếu đuối của một người mẹ làm bà gục trên vai tôi không ngừng khóc, Âu Phi và Vu Nhuệ đứng bên cạnh chỉ còn biết an ủi.
-A Phong chuẩn bị xong rồi! _ Hiểu Linh từ trong phòng bước ra, gương mặt vừa cười vừa khóc.
-Để em vào dẫn chị ấy ra.
Cố Trường Phi chỉnh lại bộ vest lịch lãm của cậu, rất ra dáng đàn ông tiến nhanh vào căn phòng rồi sau đó đưa em ra trên chiếc xe lăn quen thuộc có đính thêm vài bông hoa. Trên người em mặc chính là bộ áo cưới do chính tay tôi đặt, đầu đội vòng hoa bi trắng được phủ một lớp khăn voan, gương mặt em mờ ảo ẩn hiện làm tôi có cảm giác không nắm bắt được.
-Chị, hãy để em thay ba dẫn chị đến với người đàn ông của đời mình nhé. – Đôi mắt Cố Trường Phi đỏ hoe, giọng có chút khàn khàn.
Nói xong, Cố Trường Phi đặt bó hoa cưới vào tay em. Rồi trao tay em vào tay tôi.
-A Thụ…
-Cố Trường Phong, đây là đám cưới của chúng ta. Bạn bè và gia đình của chúng ta đều đến đây cả.
Bách Thiên Tư bắt chước các cha sứ trong giáo đường, đứng lên một cái ghế đọc lời tuyên thệ mà chúng tôi lúc nhỏ thường được nghe ở các lễ cưới. Bầu không khí ngập tràn hạnh phúc xen lẫn nỗi đau.
Chúng tôi ngồi bên nhau ôn lại rất nhiều chuyện cũ, nói cho nhau nghe những suy nghĩ về quá khứ huy hoàng rực rỡ của chúng tôi, kẻ khóc, người cười, chúng tôi vẫn luôn nắm tay nhau, cho đến khi trăng đã treo mình vắt vẻo từ lúc nào không hay. Mọi người quyết định từ biệt để chừa lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng mới cưới.
-Trễ lắm rồi, đi ngủ thôi!
-Em không buồn ngủ, làm sao bây giờ. Hay anh nằm nói chuyện với em đi.
-Vậy cũng được, nhưng chừng nào em mệt thì phải ngủ nhé.
-Ngồi gần cửa sổ sát đất ấy, em thích ngồi ở đó.
-Lạnh lắm, vẫn là trên giường thì tốt hơn.
-Kế lò sưởi mà, đi anh.
Cuối cùng vẫn không thể từ chối sự mè nheo của em, tôi lấy hai cái mền thật dày lót dưới sàn gần cửa sổ sát đất, rồi mới bế em lúc này như một nàng công chúa cẩn thận đặt em ngồi xuống, ôm em từ phía sau, tôi với tay mở một đĩa nhạc, tiếng nhạc không quá lớn, chỉ như một tiếng rầm rì thủ thỉ với chúng tôi.
Chúng tôi đã từng có ký ức rất vui vẻ, háo hức bay nhảy khắp nơi. Rồi đến một lúc con tim vụng về vẽ lối cho chúng tôi đến với nhau… thuở ấy – thanh xuân của chúng tôi.
Sâu trong tâm khảm tôi hẳn vẫn hằng biết: Cái phải đến, khắc sẽ đến trong đời, không phải câu chuyện nào cũng là happy ending cả. Tôi cũng biết rằng đâu chỉ có riêng tôi; Hối tiếc? Làm sao nguôi ngoai những lỡ làng ngày xưa cũ?
Nhưng cuộc đời đã bỏ tôi để hối hả trôi về một cõi, tôi chỉ có thể bức lực ngóng trông và khóc òa tức tưởi.
Tôi nhớ ngày xưa, nhớ bạn bè da diết. Nhớ bóng dáng mẹ yêu, nhớ tháng ngày thuở trước. Nhưng xa rồi.
Nếu tôi được sống, dù chỉ thêm một chút thôi… để chúng tôi có thể cùng nhìn về bâu trời xanh thẳm.
Nhưng xa rồi… thanh xuân của chúng tôi
Bài hát da diết mà sâu lắng đến thế. Đã bao lâu rồi, chúng tôi mới ngồi cùng nhau nghe nhạc như vậy, tôi cũng không thể nhớ nổi nữa rồi.
-A Thụ…
-Anh đây.
-Anh đẹp trai thật đấy! _Giọng em thều thào.
-Em xấu thì anh phải đẹp chứ, vợ chồng phải bù trừ cho nhau mà. _Tôi nói.
-Em nghe nói trên thiên đường cũng rất đẹp.
-Ừ.
-Ở thiên đường người ta có thể tìm thấy tất cả những ký ức, kỷ niệm trong cuộc đời và giữ lại mãi mãi. Nơi đó cũng không có đớn đau, không có nỗi buồn, không có chia tay…
-Bây giờ em muốn đi đến đó sao?
-Vâng…
-Em đến đó trước, chờ anh nhé!
-V..âng…
-Lần này đến lượt em chờ, giống như khi xưa anh chờ để em hiểu được tình cảm của anh đấy.
-Vâ…ng…
Em tựa hoàn toàn vào người tôi, hơi thở bắt đầu yếu đi, bàn tay cũng dần dần mất đi hơi ấm.
-Em rất hạnh phúc. Bởi em có anh bên cạnh và tất cả mọi người ai cũng yêu thương em… mẹ này, Kiến Thanh này … nhiều lắm. Anh sẽ chăm sóc họ thay em nhé.
-Ừ _ Tôi cố mở to mắt, không dám thở mạnh vì chỉ sợ những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống của mình sẽ làm em day dứt.
-Nếu em đến được thiên đường, em và ba sẽ đợi anh…anh ở lại không được đau buồn đâu đấy?
Tôi đau đớn hít mạnh, vòng tay ôm siết lấy em, từng thớ cơ trong cơ thể co thắt lại. Hy vọng nếu giữ chặt lúc này, căn bệnh kia sẽ không còn trong em nữa.
-Em buồn ngủ quá, anh nói gì đi…
-Lúc nào hẹn nhau, anh cũng luôn đến chỗ hẹn trước em cả, nên lần này em đi trước chờ anh, được chứ? Em có thể chờ anh được không?
-V…âng…
-Anh xin lỗi, vì không thể đi cùng em lúc này được… em không được quên anh đâu đấy…
Cố Trường Phong – Anh yêu em!
Anh yêu em…
Yêu em…
Bình minh lên rồi. Em ngủ ngoan nhé…