Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện cháu gái Lục Hoài Nhu ngoài ý muốn bị “bạo lực học đường” liên tục on top hot search, điều này cũng khiến trường tiểu học chuyên nơi cô nhóc đang học bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành tiêu điểm bàn tán của dư luận.
Phương pháp giáo dục học trò của thầy giáo Chung bị cả xã hội và tất cả các phương tiện truyền thông nghiêm túc chất vấn, cũng bởi vì cách thức phạt biến tướng gây tổn hại đến thân thể của trẻ mà cuối cùng ông bị trường buộc nghỉ việc.
Các bạn học thuộc lớp cơ sở “Thoát ly biển khổ” lại trở về lớp của mình, đi học như các bạn bình thường.
Tối hôm qua Lục Hoài Nhu còn dùng Sadako và Kayako để kể một câu chuyện kinh dị, máu me hù dọa Lục Chúc Chúc trước khi đi ngủ, khiến cho cô bé con mất ngủ cả đêm, nửa đêm ôm đầu gối run rẩy chạy sang phòng Lục Tuyết Lăng mới yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Chúc Chúc hai mắt thâm quầng rời giường, lòng đầy oán niệm chạy đến trước cửa phòng Lục Hoài Nhu, dùng chất giọng như quỷ khóc sói gào mà ca hát.
Cô nhóc ngủ không được ngon giấc thì tên đầu têu Lục Hoài Nhu cũng đừng hòng may mắn thoát tội.
Tiểu quỷ nhà mình có gào, có thét, có hát cả ngày cũng không sao, nhưng mà mấu chốt là bài hát này chính là bài chủ đề trong album mới của Dương Duệ.
Lục Hoài Nhu tức giận, thở phì phò mở cửa, quát: “Ngậm miệng cho ông.”
Lục Chúc Chúc thấy tình hình lành ít dữ nhiều, lập tức nhanh trí co cẳng chạy thục mạng, Lục Hoài Nhu mặc quần đùi cộc, truy đuổi sát theo sau.
Lục Tuyết Lăng bị tiếng động ồn ào “đinh đinh, hùng thùng” của hai ông cháu nhà này đánh thức, xoa xoa mắt mơ mơ màng màng ra khỏi phòng đã thấy cặp ông cháu 3 tuổi đang trình diễn một màn “Tom và Jerry” phiên bản đời thực---
“Lục Chúc Chúc, đứng lại, hôm nay ngươi nhất định đừng hòng toàn thây. Dám chọc giận long nhan à.”
“Ai bảo ông kể chuyện ma dọa con! Tại ông mà con mất ngủ cả đêm.”
Lục Hoài Nhu vất vả lắm mới bắt được nhóc cháu, đang định giáo huấn nhóc con nghịch ngợm này một chút. Lục Chúc Chúc mắt thấy sắp thua, nằm dài ăn vạ trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, nằm giả chết.
Lục Hoài Nhu thấy nhóc nhà mình nằm im không nhúc nhích, dùng mũi chân đụng đụng khuỷu tay cô nhóc: “Này!!!”
Ai đó lại tiếp tục giả vờ bất tỉnh nhân sự.
“Này.”
Lục Hoài Nhu tranh thủ ngồi xuống dò xét hơi thở của nhóc cháu, nâng “thi thể” mềm nhũn lên: “Không sao chứ! Cố gắng gượng, ông nội lập tức gọi 120 đến cứu con.”
Lục Hoài Nhu run rẩy lấy điện thoại di động ra, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, đã hoàn toàn nhập vai, không nghĩ đến tiểu quỷ thừa dịp anh không chú ý, đánh lén từ phía sau, cắn một cái lên bắp tay anh, hai hàm răng nhỏ nhàn nhạt in trên cánh tay Lục Hoài Nhu, sau đó co giò tẩu thoát.
Lục Hoài Nhu giận đến mũi bốc khói, đuổi theo hét lớn: “Ranh con, hôm nay tiểu quỷ nhà ngươi nhất định phải chết dưới tay trẫm.”
Lục Tuyết Lăng lười biếng ngáp to, ngồi bên quầy bar, rót cho mình một ly sữa bò: “Hai ông cháu nhà này mới sáng sớm đã có tinh thần rồi.”
Trong lúc ăn bữa sáng, Lục Hoài Nhu và Lục Chúc Chúc mắt to trừng mắt nhỏ, mặt mũi đầy oán khí, ai cũng không chịu nhường nhịn.
Có lẽ mới sáng sớm đã “đọ sức 500 hiệp” với Lục ma đầu, hao tổn hết khí lực cho nên lúc đến trường, Lục Chúc Chúc cảm thấy toàn thân uể oải, tinh thần rệu rã, cả người ủ rũ, chỉ muốn ngủ một giấc.
Tiết toán và tiết văn cô bé còn có thể cố gắng chống đỡ, tỉnh táo nghe giảng, đến tiết thể dục có môn chạy ngắn và nhảy cao, cô nhóc không còn chút sức nào để di chuyển, đành ngồi trên khán đài sân thể dục nhìn các bạn chạy tới, chạy lui.
Thật khó chịu, không thoải mái chút nào cả.
Lúc tan học, Lục Chúc Chúc chuẩn bị đi tìm cô chủ nhiệm báo cáo rằng mình cảm thấy không khỏe. Đi ngang qua dãy phòng học của anh chị năm ba, đúng lúc đụng vào Cảnh Tự đang cầm chén nước đi ngược về phía cô.
“Anh Cảnh Tự.” Lục Chúc Chúc vội vàng gọi cậu bé lại: “Em… em cảm thấy hơi mệt.”
Cảnh Tự nhìn thoáng qua một cái, lập tức phát hiện ra cô bé hoạt bát này hôm nay có gì đó không ổn, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ ửng, bờ môi trắng bệnh.
Cậu nhanh chóng đi đến, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”
Lục Chúc Chúc cực kỳ ủy khuất nói: “Đều tại ông nội cả, đêm qua kể chuyện ma hù em, hại em ngủ không ngon giấc, hôm nay cả người đều mệt mỏi, rã rời.”
Cảnh Tự đưa tay, áp vào trán Chúc Chúc, thăm dò một lát, nói: “Hơi nóng, em sốt rồi.”
Lục Chúc Chúc theo bản năng xích lại gần anh một chút, giở giọng nũng nịu: “Mệt quá.”
Cảnh Tự buông chén nước xuống, nắm chặt tay cô bé: “Đi, anh dẫn em đến phòng y tế.”
Lúc hai cô cậu bé chuẩn bị rời đi, một cậu bạn cán bộ lớp thò đầu ra nhắc nhở: “Cảnh Tự cô giáo nói tiết sau kiểm tra đó.”
“Chút nữa mình về.”
Cảnh Tự không thèm để ý đến lời cảnh báo của cán sự lớp, nhanh chóng đưa Chúc Chúc đến phòng y tế. Dì bác sĩ kiểm tra nhiệt độ của Chúc Chúc, đích thực là đang phát sốt.
“Có lẽ hôm qua ra ngoại ô chơi, lúc về bị nhiễm lạnh, không sao cả, con nghỉ ngơi chút đi.”
Cô đưa cho Chúc Chúc thuốc hạ sốt, sau đó cho cô nhóc nằm lên giường ngủ một giấc.
Cảnh Tự ngồi ở băng ghế nhỏ phòng y tế trường, trông nom Chúc Chúc chờ cô chủ nhiệm nhiệm lớp cô bé tới.
Lục Chúc Chúc vươn tay ra, Cảnh Tự theo phản xạ nắm lấy, lòng bàn tay cô bé ướt đẫm mồ hôi, nóng đến kinh người.
“Hôm qua gió lớn, đáng lẽ em nên mặc thêm áo mới đúng.”
“Em không biết.” Giọng Chúc Chúc rời rạc, mệt mỏi đáp: “Anh Cảnh Tự, sốt cao thế này sẽ không nóng đến độ hỏng não chứ?”
Cảnh Tự duỗi tay dịu dàng vuốt tóc cô: “Đầu óc đã không thông minh có hỏng thêm một tí cũng chẳng sao.”
Cô nhóc lo lắng nhíu mày: “Thế nhưng, nếu…. não hỏng rồi thì không thể làm đề toán nữa, cũng không thể làm nhà khoa học được.”
Khóe môi Cảnh Tự khẽ giương lên: “Em muốn làm nhà khoa học?”
“Em không muốn ông nội thất vọng.”
Cảnh Tự dùng ống tay áo cẩn thận lau mồ hôi trên trán cô nhóc, không mặn không nhạt nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, sốt là chuyện rất bình thường, nhất là trẻ con, thời tiết thế này sốt vài ba bận không có gì nghiêm trọng cả.”
“Anh Cảnh Tự cũng đã từng bị sốt à?”
“Tất nhiên, có điều đến hôm sau là đỡ.”
“Nhanh thế á.”
“Vì vậy không cần lo lắng.”
“Anh Cảnh Tự, anh ngồi gần lại đây thêm tí nữa đi.” Khi ốm, Lục Chúc Chúc thực sự muốn có người ở bên: “Ngồi xuống bên cạnh em nè.”
Thế Là Cảnh Tự từ ghế nhỏ, đi đến ngồi xuống mép giường: “Như thế này?”
“Ừm. Anh ở bên cạnh em… là được.”
Lục Chúc Chúc chậm rãi nhắm mắt lại.
Phòng bệnh trắng noãn, gió nhè nhẹ thổi cuốn bay màn sa mỏng, ánh nắng nhu hòa nhảy nhót bên ô cửa sổ, thời gian phảng phất như dừng lại.
Cảnh Tự ngồi bên giường, không làm việc khác, không chơi điện thoại, cứ thế lặng yên ngồi bên cạnh cô bé.
Rất nhanh cô giáo Trần đã chạy tới, đồng thời liên hệ phụ huynh.
Lục Tuyết Lăng vô cùng lo lắng, vội vàng tới trường đưa Chúc Chúc đến bệnh viện kiểm tra.
Lục Chúc Chúc nằm ghé trên vai bà họ, nhìn Cảnh Tự, yếu ớt nói: “Anh, buổi tối nhớ đến thăm em nha.”
Cảnh Tự nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Tuyết Lăng bế Chúc Chúc đi thẳng một mạch đến viện, sau khi kiểm tra bác sĩ kê cho Chúc Chúc đơn thuốc hạ sốt, căn dặn nếu mai còn chưa hạ sốt thì lập tức đưa bé đến bệnh viện truyền dịch.
Sau khi về nhà, Lục Tuyết Lăng cẩn thận đặt cô bé lên giường, vắt khăn lạnh đắp lên trán cho Chúc Chúc, giúp bé mau hạ sốt.
Uống thuốc xong, Chúc Chúc cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, cầm ipad của ông nội chơi game chém hoa quả ---
“Bà ơi, ông nội con đâu ạ?”
“Ông con hôm nay quay phim ở phim trường, đêm nay có lẽ không về, con nghỉ sớm một chút, không cần chờ ông con.”
“Chúc Chúc bệnh mà ông cũng không về ạ?”
Lục Tuyết Lăng không nói cho Lục Hoài Nhu biết Chúc Chúc ốm, bác sĩ nói cô bé chỉ bị cảm lạnh, không có gì đáng ngại, trẻ con mùa này sốt là bình thường, vì vậy cô không muốn quấy rầy công việc của em trai.
Lục Tuyết Lăng ngồi ở mép giường, ôn nhu hỏi: “Con muốn ông nội về nhà chơi với con à?”
“Dạ… Chúc Chúc rất khỏe, không thường xuyên ốm yếu đâu. Vất vả lắm mới ốm được một lần đó.”
Lục Tuyết Lăng phì cười: “Hai ông cháu con không phải mới sáng nay còn đánh đánh giết giết, tuyên bố không đội trời chung hay sao. Bà còn tưởng con dỗi ông rồi, không muốn chơi với ông nội nữa.”
“Con vẫn dỗi ông nhé.” Lục Chúc Chúc quơ quơ nắm đấm, thở phì phò nói: “Nhưng mà Chúc Chúc ốm rồi, giờ có hung hăng bắt nạt ông nội một trận, ông cũng sẽ không nỡ đánh lại con.”
“Ồ ra là thế, đúng là cơ hội ngàn năm có một.”
“Đúng mà."
Hai ông cháu nhà này ngày thường đánh nhau như chó với mèo, nhưng sâu thẳm trong lòng Chúc Chúc luôn có tâm lý ỷ lại vào Lục Hoài Nhu.
Ngày trước cô nhóc cô đơn, một mình, tự lập từ bé mà lớn khôn, đến tận khi gặp được ông nội. Lục Hoài Nhu cho Chúc Chúc vô vàn tình yêu thương, dựa dẫm, gấp đôi tình cảm của cả ba và mẹ cộng lại.
Cho nên khi Chúc Chúc bị ốm, đương nhiên có thể hy vọng có ông nội bên cạnh, bất kỳ ai cũng không thể thay thế được vị trí độc nhất, và duy nhất đó trong thâm tâm cô bé.
Lục Tuyết Lăng gọi điện thoại cho Lục Hoài Nhu: “Chúc Chúc bệnh, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi, tí quay phim xong về sớm một chút.”
Lục Hoài Nhu nhớ đến sáng sớm nay nhóc con nào đó còn giả chết lừa mình như thật, cười lạnh nói: “Chị nghĩ em thiểu năng chắc.”
“Phanh!!”
Điện thoại cúp cái rụp.
Lục Tuyết Lăng:....!!
Tên thiểu năng này.
Buổi tối hai anh em Cảnh Tự và Cảnh Triết đến thăm Chúc Chúc. Triệu Tư Gia biết Chúc Chúc đang bệnh nên cố ý nấu cháo rau củ thanh đạm đến thăm, để Cảnh Triết mang đến.
Bởi vì có cả Cảnh Triết ở đây nên Chúc Chúc không thể nói quá nhiều lời với anh Cảnh Tự. Hai anh em nhà họ Cảnh ngồi một lát liền rời đi.
Kỳ thực bị ốm cũng rất chán, mặc dù có thể danh chính ngôn thuận xem phim hoạt hình, chơi ipad, còn không cần làm bài tập, nhưng chơi mọi thứ một mình khiến Chúc Chúc cảm thấy không quen nổi.
Lục Chúc Chúc buồn bực cầm ipad, mở weibo, bất kể là @, bình luận hay thích, Weibo đều hiển thị màu đỏ 999+.
Đây là tài khoản Weibo của Lục Hoài Nhu.
Ipad để ở nhà nên Lục Hoài Nhu cực kỳ an tâm không logout, hơn nữa trí nhớ của anh là điển hình của “não cá vàng”, tự delete mọi mật khẩu sau 3s, cho nên căn bản Lục Ảnh Đế không thể nhớ pass do đó không dám out tài khoản.
Lúc Lục Chúc Chúc vào xem phần bình luận, bên trên đa phần đều là bình luận của fans hâm mộ, hầu hết sẽ là ca ngợi giọng nói của ông, vẻ ngoài đẹp trai của ông, tính cách của ông, nhưng càng kéo xuống phía sau, ngẫu nhiên sẽ thấy vào bình luận của anti-- kéo nhau vào với lời lẽ vô cùng khó nghe.
“Vào hỏi một câu: ‘Sao flop như Lục Hoài Nhu mà vẫn nổi được vậy?’”
“Lục Hoài Nhu đi chết đi.”
“Lục Hoài Nhu: nm Sl”
…
Nhìn thấy những bình luận tiêu cực này, Lục Chúc Chúc đột nhiên giận giữ, chỉ muốn nện bể đầu mấy anti fan não tàn này.
Dựa vào cái gì mắng ông nội của cô bé chứ, trên thế giới chỉ có một người duy nhất được khi dễ ông là bé thôi, những người này ai cũng không có quyền đó.
Lục Chúc Chúc thiếu chút nữa cầm nick của ông nội đi đấu tay đôi với đám anti kia, nhưng mà đột nhiên cô nhóc nghĩ đến những điều Tưởng Thanh Lâm phổ cập gần đây. Bình thường các minh tinh sẽ không để ý đến những bình luận ác ý này, bởi vì mỗi một cử chỉ, hành động của họ đều là rút dây động rừng, cho nên phải cực kỳ cẩn thận.
Thế là Lục Chúc Chúc ôm theo cục tức thoát khỏi Weibo của ông nội, tự lập một nick clone đại chiến ba trăm hiệp với mấy tên anti kia.
…
9h tối, Lục Hoài Nhu mới trở về nhà.
Khu bình luận Weibo vừa bị ai đó “xé”. Một fan hâm mộ dùng nick ẩn danh, sức chiến đấu đúng là kinh người, mắng nhóm anti fan đến nỗi mấy nhóm anti khác phải kéo vào tiếp trợ, hợp lực chiến lại.
Ban đầu Lục Hoài Nhu không chú ý lắm, lúc ngồi trên xe trở về, tùy tiện mở bình luận ra, thấy vị fan ẩn danh này dùng từ ngữ tương đối ngây thơ.
“Bà cô đúng là đồ mèo đần. Tên đầu chó.”
“AAAAA! Tên rùa rụt đầu ngu ngốc, không được phép nói xấu Lục Hoài Nhu.”
“Tức chết mất thôi. Tên xấu xa.
Cách dùng từ ngữ kiểu này, xem ra được chấp bút bởi một đứa nhóc tiểu học.
Trong lòng anh cũng đoán ra được phân nửa, ngoại trừ cháu gái ruột của anh, ai có thể chửi người ta là “chó con, mèo con” chứ, lại còn mắng đến hăng say.
Tâm trạng Lục Hoài Nhu cực kỳ vui vẻ, vừa vào nhà đã giả bộ bề trên hô lớn: “Lục Chúc Chúc! Ai cho phép con lên mạng lướt Weibo!! Bài tập làm xong hết chưa!! Bài luyện chữ thì sao?”
Lục Tuyết Lăng đi tới, dữ dằn trách mắng: “Hô to gọi nhỏ cái gì, con bé vừa mới ngủ đấy.”
“Ngủ cái rắm, trốn trong chăn chơi điện thoại còn tưởng em không biết.”
Lục Hoài Nhu hùng hổ lên lầu, hướng về phía phòng Lục Chúc Chúc mà đi.
Lục Tuyết Lăng đuổi theo, kéo tay thằng em trai tăng động nhà mình: “Chị nói rồi, Tiểu Chúc hôm nay sốt, buổi chiều chị xin cho con bé nghỉ học, đưa nó đến bệnh viện, vừa uống thuốc hạ sốt, mới ngủ được một chút, đừng có đánh thức con bé.”
Lục Hoài Nhu cười khẩy: “Hai người liên hợp lại định lừa em.Thôi đi, tưởng em là thằng ngốc chắc?”
Lục Tuyết Lăng: …
Đúng là thằng ngốc mà!
Lục Hoài Nhu đẩy cửa vào phòng, Lục Chúc Chúc quả thực đã nằm nghỉ, nhưng chưa ngủ, thấy Lục Hoài Nhu trở về, vội vàng ngồi dậy: “Ông nội, rốt cục ông cũng về rồi.”
Lục Hoài Nhu mở đèn, thấy sắc mặt cô cháu gái không tốt lắm, môi trắng bệnh, cả người chả có chút tinh thần nào.
“Ốm thật?” Lục Hoài Nhu quay đầy chất vấn chị gái: “Sao chị không nói sớm cho em biết?”
Lục Tuyết Lăng tựa vào tường, kéo dài giọng: “Ốm đâu mà ốm, là hai chúng tôi hợp sức lừa gạt cậu đấy chứ.”
“Chị nói đùa kiểu gì mà không phân được nặng nhẹ thế.”
Lục Tuyết Lăng đột nhiên cảm thấy có chút giận: “Lục Hoài Nhu, cậu mới kỳ ấy. Trước đó, chị gọi điện cho cậu đã nói là Chúc Chúc bệnh, là ai một mực nói: “Tưởng em thiểu năng chắc”, giờ thì hay rồi, ngồi đó mà sốt ruột đi.”
“Không nói chuyện với chị nữa, chị đi ra đi. Em không quen chị.”
“Nhìn kìa, nhìn kìa, nhìn kẻ vừa rồi còn mạnh mồm, lớn lối kìa.”
Lục Hoài Nhu ngồi ở mép giường, sờ trán cháu gái, lại sờ lên trán mình, lo lắng nói: “Giờ thấy thế nào rồi?”
“Khó chịu ạ.” Lục Chúc Chúc chui vào lòng ông nội: “Cả người đều đau, chẳng có tí sức nào.”
Lục Tuyết Lăng vội vàng hỏi: “Không phải vừa rồi con nói tốt hơn nhiều rồi à?”
“Lại đau lại rồi.”
Lục Tuyết Lăng nhìn vẻ nũng nịu này liền đoán ra kịch bản của tiểu quỷ nhà mình, biết là vì Lục Hoài Nhu trở về, nên ai đó lại “tái ốm” rồi.
“Được được.” Lục Tuyết Lăng thoải mái nói: “Quả nhiên ông nội vẫn xịn hơn, thôi để hai ông cháu nhà các người tự chăm nhau đi”
Lục Hoài Nhu xem xét bộ dạng nhóc con nhà mình, mắt đầy thương xót, nói: “Đáng lẽ ông nên về sớm hơn.”
“Không sao đâu ạ.”
Anh đắp chăn cho cô nhóc xong, lại lấy cho cô bé một ly nước ấm, cẩn thận hỏi: “Muốn ăn gì, ông nội làm cho con?”
“Con ăn cháo rau củ của mẹ anh Cảnh Tự làm cho rồi.”
Lục Hoài Nhu rõ ràng không vui, gõ gõ đầu cô cháu gái: “Đồ ăn nhà khác lúc nào cũng thấy ngon hơn đồ nhà mình nhỉ.”
“Đáng ghét! Rõ ràng là bà gọi điện cho ông nhưng ông không chịu về sớm đấy chứ.”
“Ông không về, chẳng phải là tại đứa nhóc nào đó ham mê cosplay chú bé chăn cừu trước mặt ông hả. Cứ hơi tí là giả vờ giả chết, lần nào ông cũng tin con, ông cũng đâu phải tên đần?”
Lục Hoài Nhu cởi áo khoác ngoài, trên bắp tay còn in rõ dấu răng của người nào đó sáng nay.
“Đúng là Chúc Cẩu.”
“Ai bảo ông bắt nạt con.” Lục Chúc Chúc duỗi đầu ngón tay sờ lên dấu răng, hề hề cười: “Sau này con hứa không cắn ông nội nữa.”
“Nói thế nghe còn tạm được.”
“Vậy ông cũng không được lấy chuyện ma ra dọa con nữa.”
“Ừ. Hôm qua là ông nội không đúng.” Lục Hoài Nhu chân thành xin lỗi: “Sadako cùng Kayako không nấp dưới gầm giường, là ông nội nói lung tung.”
Lục Chúc Chúc nhíu mày, ghét bỏ nói: “Ông… đừng nhắc đến hai cái tên đó nữa.”
Anh cười giả dối: “Bình thường hai người đó đều thích ở trong nhà vệ sinh thôi.”
“A aaaaaaaaaaaaaaaa! Lục Hoài Nhu!!!! Dọa ma trẻ con hay lắm sao.”
“Ai, con xem… câu này là ông vô tình thốt ra, không phải cố ý.”
Lục Tuyết Lăng đứng một góc liếc hai ông cháu.
Khi còn bé thú vui lớn nhất của Lục Hoài Nhu chính là kể chuyện ma dọa cô, hiện tại lại đem mánh khóe này dọa cháu gái, cái thú vui ác như thế mà không chịu sửa đi.
Trước khi ngủ, Lục Hoài Nhu kể cho Lục Chúc Chúc một câu chuyện cổ tích, đến khi cô bé con hai mắt lim dim, anh mới cẩn thận dém chăn, vỗ vỗ đầu cháu gái, dịu dàng nói: “Ngủ đi. Đắp chăn thật kín, ra nhiều mồ hôi sẽ khỏi mau thôi.”
“Ông nội, mai Chúc Chúc khỏi bệnh rồi, ông đưa con đi khu vui chơi nhé.”
“Nghỉ ngơi đi cho mau khỏi.”
“Vậy… cuối tuần nha?”
“Chờ con khỏi bệnh rồi nói.”
Lục Hoài Nhu đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa không quên quay lại dặn dò: “À, ông quen rồi, anti trên mạng ấy. Cảm ơn con lập nick mắng anti-fan giúp ông.”
“Ai… ai mắng giúp ông.” Mặt Lục Chúc Chúc đỏ ửng, lắp bắp chối: “Con … con làm gì có. Hừ!! Con… con không mắng ông đã là tốt lắm rồi. Làm gì có chuyện ra mặt giúp ông.”
“Không có? Thật?”
Lục Chúc Chúc cực lực phủ nhận: “Không có.”
Lục Hoài Nhu cười lạnh: “Vậy [Lăng Nguyệt Lưu Tô] là ai?”
Lục Chúc Chúc: “Là … là bà họ.”
Lục Hoài Nhu lại hỏi: “Còn [Trà chanh mùa hè] là ai?”
Lục Chúc Chúc lau mồ hôi, trợn mắt nói dối: “Là… Là chú Tiểu Ngải.”
Lục Hoài Nhu: “[Tiểu ma nữ đáng yêu] chắc là Cảnh Tự à.]
Lục Chúc Chúc:... QAQ
Đúng!! Chính là anh ấy!!!!