Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
"Trương tổng, tuổi trẻ tài cao nha! Tôi thấy tập đoàn Tứ Hải sau này về tay anh chắc rồi, đến lúc đó không được quên người anh em này đâu!"
Trương Mẫn lùi lại một bước gần như không thể phát hiện ra, tránh con ma men trước mặt sắp ngã lên người anh, sau đó uống một hơi cạn ly rượu.
Dạ dày lại trào lên lợi hại, đầu cũng bắt đầu đau, nhưng trên mặt Trương Mẫn không lộ ra điều gì, vẫn tươi cười như cũ.
"Ngại quá, tôi ra ngoài một lát."
Mở cửa ra ngoài, để lại tên say kia trên ghế trong phòng bao của KTV.
Trương Mẫn biết, vụ làm ăn hôm nay đã thành công.
Hợp đồng mấy trăm vạn, không tính là vụ làm ăn gì lớn, nhưng sau lưng người kia có gia tộc không nhỏ, nếu lần này thành công, sau này hợp tác sẽ dễ dàng hơn.
Anh miễn cưỡng vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra muốn gọi thư ký Tiêu tới đón, ai ngờ vừa mới mở khóa điện thoại thì cơn đau đầu mãnh liệt ập tới, khiến anh cơ hồ cầm điện thoại không xong.
"Anh không sao chứ?!"
Trước khi ngất đi, Trương Mẫn nghe được một giọng nam trầm thấp.
Còn rất hay.
Triệu Phiếm Châu là bị bạn cùng phòng kéo đến KTV chơi. Tuy Triệu Phiếm Châu là giáo thảo, đẹp trai lại học giỏi, nhưng ngũ âm không trọn vẹn.
Cả một đêm chỉ làm một cái máy ăn trái cây tẻ nhạt.
Bạn cùng phòng không khá hơn cậu là mấy, nhưng lại vô cùng tự tin trước micro. Tự tin đến mức Triệu Phiếm Châu ăn không nổi nữa, chạy ra ngoài để cho hai tai nghỉ ngơi một lát.
Ai ngờ vừa mới vào nhà vệ sinh, liền thấy một nam nhân mặc tây trang nằm trên đất cạnh bồn rửa tay, trên người còn nồng nặc mùi rượu.
Triệu Phiếm Châu do dự một lát, đi đến gọi anh.
"Anh không sao chứ?!"
Người nọ hơi nhíu mày, hoàn toàn ngất đi.
Triệu Phiếm Châu gọi 120.
Nói với bạn cùng phòng một tiếng xong, Triệu Phiếm Châu theo anh vào xe cứu thương.
Dạ dày xuất huyết, có lẽ là do uống rượu nhiều. Triệu Phiếm Châu giúp thanh toán tiền thuốc, sau đó kiên nhẫn ngồi bên giường bệnh đợi người nọ tỉnh lại, trong lòng có chút lộn xộn.
Nếu người trước mặt không chịu trả tiền, nửa tháng tới đại khái phải dựa vào bạn cùng phòng mà sống rồi.
Bất quá ăn mặc như vậy, đẹp như vậy, hẳn là không quỵt mất mấy tệ tiền thuốc đâu nhỉ?
Đẹp thật...
Triệu Phiếm Châu chính là một người nhan khống chính hiệu.
Khi Trương Mẫn tỉnh lại, đầu vẫn còn đau nhức, nhưng dạ dày đã tốt hơn nhiều. Anh quan sát hoàn cảnh xung quanh, cùng kim tiêm trên mu bàn tay, biết rằng có người đã đưa anh đến bệnh viện.
Hẳn là người nhìn hơi ngốc ngồi bên giường bệnh đi?
"Cảm ơn." Trương Mẫn lên tiếng, đánh thức Triệu Phiếm Châu còn đang ngẩn người.
Mở mắt càng đẹp.
"A, anh tỉnh rồi..."
Chính là giọng mà anh nghe được trước khi hôn mê.
Trương Mẫn ngồi dậy, niết mi tâm: "Là cậu đưa tôi đến bệnh viện sao? Tiền thuốc bao nhiêu, tôi trả lại cậu."
Triệu Phiếm Châu không ngờ người này lại thẳng thắn như vậy, trong lòng có chút xấu hổ.
"Tôi lấy hóa đơn cho anh..."
Triệu Phiếm Châu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, các hóa đơn lớn nhỏ được xếp gọn gàng đặt trong túi, lúc lấy ra một xấp hóa đơn, không bị gấp một góc nào. Trương Mẫn vốn muốn nói không cần, nói thẳng ra để anh chuyển khoản là được rồi, nhưng nhìn thấy một xấp hóa đơn như vậy, vô thức đưa tay nhận lấy.
Đầu ngón tay chạm vào nhau, cơn đau đầu đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
Trương Mẫn sửng sốt một chút, người kia cũng đã rút tay về rồi.
Cơn đau quen thuộc lại từng chút một xâm nhập đại não.
Trương Mẫn cúi đầu đếm hóa đơn.
"Thêm Wechat đi, tôi chuyển tiền cho cậu."
"A... Được." Triệu Phiếm Châu đưa mã QR cho Trương Mẫn.
Ảnh đại diện của Triệu Phiếm Châu rất ngộ nghĩnh, nền trắng chữ đen, bốn chữ to "Người sống không trị". Triệu Phiếm Châu thấy Trương Mẫn nhìn chăm chú vào ảnh đại diện của mình, đại khái đã hiểu thế nào là xấu hổ muốn chết.
Cậu chỉ là đùa mà thôi!!!
"Cậu là bác sĩ?" Trương Mẫn nhanh chóng thêm bạn, thuận tiện chuyển tiền cho cậu.
"... Còn chưa tốt nghiệp."
"Sinh viên y khoa à..." Trương Mẫn có chút kinh ngạc, thoạt nhìn cao lớn như vậy mà vẫn còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp.
"... Pháp y."
Trương Mẫn trầm mặc.
Một câu "Diệu thủ nhân tâm" mắc kẹt trong cổ họng.
May mà đúng lúc này bạn cùng phòng của Triệu Phiếm Châu gọi đến, hỏi cậu khi nào trở về, tình huống ngại ngùng này mới kết thúc.
Cúp máy, Triệu Phiếm Chậu ho nhẹ một tiếng: "Vậy tôi đi trước."
"Tôi đưa cậu đi." Trương Mẫn nói: "Muộn rồi, sợ là không bắt được xe."
"Bác sĩ nói anh còn phải nằm viện..."
"Không cần." Trương Mẫn bấm điện thoại: "Tôi gọi trợ lý đến đón, đúng lúc có thể đưa cậu về trường. Coi như cảm ơn cậu cứu tôi một mạng."
Triệu Phiếm Châu xem qua hồ sơ bệnh án, biết bệnh dạ dày của anh có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng dù sao hai người cũng là người xa lạ, không tiện khuyên anh, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Được... Phiền anh rồi."
Khi thư ký Tiêu đến, Trương Mẫn đã làm xong thủ tục xuất viện, cùng Triệu Phiếm Châu đứng trước cổng bệnh viện đợi hắn.
Trương Mẫn đã khôi phục dáng vẻ chủ tịch tập đoàn Tứ Hải, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt.
"Trương tổng, anh đây là..." Thư ký Tiêu nhìn hai người đang ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Câm miệng. Đưa cậu ấy đến..."
"Đại học Bắc Kinh." Triệu Phiếm Châu vội báo địa chỉ.
Trương Mẫn "Ừ" một tiếng.
Thư ký Tiêu không dám nói nữa, đành phải im lặng lái xe.
Sau đó không thể không chế được một đống não bổ.
Nửa đêm... Nam sinh viên... Còn vào viện...
Trên người Trương tổng còn nồng nặc mùi rượu...
Eo...