Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
  3. Chương 21: Bác cả của tôi
Trước /84 Sau

Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 21: Bác cả của tôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chú nhỏ.” Kỷ Thụy nhảy dựng lên, kéo anh vào nhà: “Sao chú lại tới đây?”

“Mặc kệ cô là ai, lập tức đi ra khỏi nhà tôi.” Tạ Uyên mặt không chút thay đổi nhìn người mặt xanh đằng kia, không hiểu tại sao quản gia lại có ảo giác đó.

“Không buồn cười chút nào.” Kỷ Thụy đứng lên kéo anh vào trong phòng: “Đến cũng đã đến rồi, chú mau lại đây thử mặt nạ cháu mới mua. Mùa xuân quan trọng nhất là dưỡng ẩm.”

“Cô từng thấy sếp tổng nào mà đi đắp mặt nạ chưa?” Tạ Uyên kháng cự.

Kỷ Thụy: “Chú Lý.”

Tạ Uyên: “?”

“Lúc trước đến nhà chú ấy chơi, cháu thấy thím đắp mặt nạ cho chú ấy, chính miệng chú ấy cũng nói, đàn ông có bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần giữ được sắc đẹp thì vợ mới có thể thích mình.” Kỷ Thụy mở miệng. 

Vẻ mặt Tạ Uyên dần trở nên vi diệu: “Cô chắc chắn anh ta nói như vậy?”

“Cháu lấy tính mạng để đảm bảo, chú đừng thấy dáng vẻ không đáng tin của chú Lý bây giờ, chú ấy rất thương vợ con, mẹ cháu cũng hâm mộ.” Kỷ Thụy nói thay cho Lý Diệc Sính.

Tạ Uyên thấy cô nói nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút tò mò: “Vợ anh ta có lai lịch như thế nào.”

“Chú muốn biết?” Kỷ Thụy đưa anh tới cửa phòng tắm.

Năm phút sau, Tạ Uyên ngồi cạnh cô trên ghế sô pha với chất nhờn tương tự trên mặt. Chiếc máy tính bảng được treo trên giá đối diện còn đang tự động chiếu phim ngắn cẩu huyết.

“Có thể nói chưa?” Tạ Uyên mặt không chút thay đổi, không hiểu tại sao mình lại thỏa hiệp.

“Được rồi được rồi.” Kỷ Thụy đưa tay giúp anh điều chỉnh mặt nạ ngay ngắn lại: “Quả thật cháu cũng không biết lai lịch của thím ấy.”

Tạ Uyên: “…”

“Sao lại nhìn cháu như vậy, ngay cả lai lịch của ba ruột mình mà cháu cũng không rõ ràng lắm, cho nên không biết lai lịch của thím ấy rất là bình thường mà?” Kỷ Thụy thận trọng lùi về phía sau: “Thím ấy chắc hẳn là xuất thân từ gia đình bình thường, thím ấy rất dịu dàng và tốt bụng, trước kia cháu rất thích tìm thím ấy chơi.”

“Cô qua đây?” Tạ Uyên lộ ra vẻ mặt hiền lành.

Kỷ Thụy: “Cháu không, nhất định chú sẽ đánh cháu.”

“Tôi không việc gì mà phải đánh cô, cô lại đây.” Tạ Uyên tiếp tục lộ vẻ mặt hiền lành.

Kỷ Thụy hoài nghi: “Thật sự không đánh chứ?”

“Thật, không đánh.”

Kỷ Thụy suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lề mề di chuyển về phía anh, kết quả vừa mới dịch lại một chút, đã bị cánh tay dài của anh kéo qua giữ chặt.

“Đùa tôi đúng không?” Tạ Uyên cười lạnh.

Kỷ Thụy sợ nhột, anh không cẩn thận đụng phải chỗ nhột của cô, nhịn không được cười to, vừa cười vừa kêu rên: “Cháu sai rồi chú nhỏ, cháu thật sự sai rồi!”

Sau khi náo loạn, Kỷ Thụy hai mắt vô thần tựa vào sô pha, lúc này nữ chính trong máy tính bảng bi phẫn xen vào: “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”

Nam chính: “Mặc dù tôi ở chỗ của Kiều Kiều nhưng trong lòng tôi chỉ có duy nhất một mình em, như vậy vẫn chưa đủ sao.”

“Đủ chưa!?”

Tạ Uyên nhíu mày: “Cái phim gì mà tào lao quá, bình thường cô hay xem những loại như vậy sao?”

Kỷ Thụy vừa định nói chuyện, nữ chính cười lạnh một tiếng: “Bớt nói mấy lời lừa gạt tôi, anh đã không toàn tâm toàn ý đối với tôi, thì tôi cũng không nhất thiết phải ở lại nơi này.”

Nam chính: “Cô muốn như thế nào, toàn bộ nơi này đã bị tôi nắm trong tay, ngoại trừ nơi này của tôi, không có nơi nào cho cô dung thân đâu!”

“Nơi này không có chỗ cho tôi dung thân, không có nghĩa là chỗ khác không có.” Nữ chính xé váy, biến thành một sinh vật ngoài hành tinh toàn thân xanh lè: “Tôi quay về hành tinh của tôi, để anh không bao giờ tìm thấy tôi!”

Nam chính: “Không!!!”

Tạ Uyên: Có chút thú vị.

“Mặt nạ này là sản phẩm tài trợ của bộ phim này, có phải dùng rất tốt không?” Kỷ Thụy lại gần hỏi.

Tạ Uyên nhìn khuôn mặt xanh lè tiến lại gần trong gang tấc nhất thời nghẹn lời, ngẫm lại trên mặt mình cũng là thứ đồ này, nhất thời có chút khó nói.

Hồi lâu sau, anh chậm rãi mở miệng: “Giấu kỹ những thứ này đi, nếu như tôi mà thấy được tôi sẽ ném chúng ra ngoài.”

Kỷ Thụy: “!!!”

Quản gia vô tình đi ngang qua cửa vui vẻ hơn khi nhìn thấy hai khuôn mặt xanh lè bên trong: Cậu chủ thật sự càng ngày càng giống một người lớn.

Sau khi bước vào cuối tháng năm, mùa hè thật sự đã đến, thời tiết càng ngày càng nóng, Kỷ Thụy sợ nóng từ mỗi ngày đến trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Tạ quẹt thẻ, biến thành cách một ngày đi một lần, cuối cùng từ từ lại biến thành cách ba ngày đi một lần, Tạ Uyên mắt lạnh không nói, định nhìn xem cô khi nào thì hoàn toàn không đến nữa.

Kỷ Thụy không biết Tạ Uyên mang thù nên đã viết tên cô rất nhiều lần lên giấy, cả ngày chỉ chờ đợi đến ngày 26.

Cô xuyên không mới chỉ được hai tháng, trong hai tháng này, không phải cô không nghĩ đến việc đến đó để tìm người thân của mình. Nhưng cái thứ nhất, khi cô đột nhiên xuất hiện sẽ dễ khiến ông nội và những người khác sợ hãi, thứ hai, họ có thể không tin, với sự thận trọng của ông nội, sợ rằng cô sẽ bị ném ra ngoài ngay khi nói ra hai chữ xuyên không. Đương nhiên những thứ này đều không quan trọng, nguyên nhân quan trọng nhất là… Chú nhỏ không muốn làm người bảo lãnh cho cô.

“Trong nhà có một người bị bệnh thần kinh là đủ rồi, tôi còn muốn làm việc chung với ông Kỷ, không muốn trở thành người có vấn đề về bệnh thần kinh trong mắt ông ấy.” Khi Tạ Uyên khi nói những lời này, vẻ mặt lạnh lùng vô tình đặc trưng của một nhà tư bản.

Tuy rằng vẫn không được gặp người nhà, nhưng cũng may cuộc sống vẫn có chút hi vọng, ít nhất cô trông mong như vậy, và ngày 26 rất nhanh đã tới.

Sáng sớm, Tạ Uyên ăn sáng xong, hiếm khi anh muốn đi dạo trong sân, đúng lúc quản gia đến dọn dẹp mấy mảnh đất trong vườn, cho nên Tạ Uyên đi theo quản gia.

“Cậu chủ, cậu nhìn xem, những cây rau mùi này nếu trồng bây giờ sẽ không lớn, nhưng vì tôi chăm sóc tốt nên chúng đã lớn lên rất nhiều rồi đó.” Quản gia chỉ vào luống rau của mình và giới thiệu từng cái một: “Bên kia là tỏi tươi. Những thứ này sống rất tốt, chúng sẽ lớn lên trong khoảng mười ngày sau khi trồng. Ngoài ra còn có rau diếp lá lớn và bạc hà. Chúng đều là những rau tốt, không bao lâu nữa có thể ăn được rồi, ăn đồ mình tự trồng rất đảm bảo vệ sinh.”

Tạ Uyên nhìn mồ hôi trên trán bác ấy, có vài phần bất đắc dĩ: “Mấy thứ này không đáng giá, chỉ cần mua là được, cần gì phải mệt mỏi như vậy.”

“Sao có thể giống nhau được, tự mình trồng với đi mua, đều là do cái tâm mà ra thôi cậu chủ.” Sắc mặt quản gia nghiêm trang.

Tạ Uyên im lặng một lát, nói: “Bác đừng học theo cách nói chuyện của Kỷ Thụy.”

“Cậu nhìn ra rồi à.” Quản gia vui cười hớn hở: “Tôi còn tưởng tôi học không giống chứ.”

“Trong nhà từ trên xuống dưới cũng chỉ có cô ấy thích những điều đó thôi.” Tạ Uyên nhớ tới cái nhờn nhờn trên mặt mình, hôm qua sau khi anh về phòng tắm rửa mặt cả nửa ngày ở trong đó, lông mày anh nhíu lại.

“Thụy Thụy thật sự đáng yêu, cũng không biết là kiểu ba mẹ như thế nào có thể nuôi ra đứa nhỏ hoạt bát cởi mở như vậy, nhà chúng ta nếu cũng có một đứa thì tốt rồi.” Quản gia vừa nhắc tới Kỷ Thụy đã cảm động.

Tạ Uyên không thể nào giải thích rõ được: “Cô ấy đã ở nhà chúng ta rồi.”

“Cái đó sao mà giống được cậu chủ, Thụy Thụy có ba mẹ của mình, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên cạnh người thân, chỉ có con ruột của cậu chủ, mới có thể vĩnh viễn ở lại nhà họ Tạ.”  Quản gia khéo léo thúc giục kết hôn.

Tạ Uyên nghe vậy, trong nháy mắt nghĩ đến hình ảnh Kỷ Thụy tìm được ba mẹ rồi rời đi, trong lòng đột nhiên có chút không vui.

“Cậu chủ, cậu cảm thấy thế nào?” Quản gia thấy anh không có phản ứng, lập tức lại thúc giục một lần nữa.

Tạ Uyên hoàn hồn, bình tĩnh nhìn về phía bác ấy: “Được, chờ ngày nào đó tôi có chức năng tự mang thai, tôi tự mình sinh một đứa ra mang đến cho bác.”

Quản gia: “…”

Một trận gió thổi qua, cậu chủ và quản gia nhìn nhau không nói gì.

Cửa lớn đột nhiên mở ra, năm sáu cô gái mặc váy từ bên ngoài đi vào, Tạ Uyên và quản gia đồng thời quay đầu, nhìn đám người biến mất từ từ ở cửa phòng khách và lần lượt tiến vào nhà mình.

“Cậu chủ… Ai vậy?” Quản gia hoang mang.

Tạ Uyên không nói gì: “Làm sao tôi biết được.”

Ba phút sau, Tạ Uyên xuất hiện trong phòng ngủ của Kỷ Thụy, nhìn các cô gái vây quanh.

Kỷ Thụy thoáng nhìn Tạ Uyên, vui vẻ chào hỏi: “Chú nhỏ!”

“Làm gì vậy?” Tạ Uyện hỏi.

Kỷ Thụy: “Không phải buổi trưa đi dự tiệc mừng thọ sao, cháu tìm người trang điểm một chút.”

Tạ Uyên khựng lại một chút, lúc này mới nhớ tới lúc con gái tham gia tiệc, sẽ tìm người chuyên nghiệp tạo kiểu tóc và trang điểm.

Trước kia khi mẹ anh còn sống, trong nhà thường thường sẽ có một đám người tới, vây quanh bà ấy chọn son và phấn mắt, anh và ba anh cũng thường thường đưa ra ý kiến, nhưng cũng không được bà ấy chấp nhận. Sau khi ba mẹ đi rồi, trong nhà không có phụ nữ đi tham gia tiệc, nên không có náo nhiệt như vậy.

Tạ Uyên tựa vào tường, nhìn Kỷ Thụy và những người khác nghiêm túc thảo luận dùng phấn nền gì, đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng của anh hiếm khi lộ ra vài phần giật mình.

Kỷ Thụy có cảm giác quay đầu lại, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Tạ Uyên khôi phục lại sự bình thường.

Kỷ Thụy cười cười, ra hiệu cho cô gái đang trang điểm cho cô tạm dừng, mình thì mặc áo ngủ chạy đến trước mặt Tạ Uyên: “Chú nhỏ, chú giúp cháu nhìn xem hai màu son này màu nào hợp hơn.”

Tạ Uyên cụp mắt xuống, nhìn thấy trên tay cô mỗi tay một màu.

“Không phải nó đều nhìn giống như nhau sao.” Tạ Uyên nhíu mày.

Kỷ Thụy: “Đương nhiên không giống nhau, cái này thì màu cam hơn còn màu kia thì màu tím hơn, haizz cái này chú không hiểu được đâu để cháu tô ra cho chú xem.” Vừa nói cô vừa tô hai màu son ra cổ tay của mình.

Cứ như vậy mà hai màu khác nhau xuất hiện trên tay cô, Tạ Uyên nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi chọn màu cam: “Cái này đi.”

“Mắt của chú nhỏ thật nhạy bén, giống với suy nghĩ của cháu!” Kỷ Thụy hô lên.

Tạ Uyên nhếch môi: “Hồi nhỏ tôi có học vẽ vài năm, đúng là nhạy bén về màu sắc hơn so với đàn ông bình thường.”

“Thật tuyệt vời!” Kỷ Thụy tiếp tục khen.

Dù anh có ngầu đi chăng nữa khi được khen thì vẫn sẽ lộ ra nụ cười. Tạ Uyên nhìn đồng hồ đeo tay, không hiểu buổi tối mới tham gia tiệc, mà tại sao bây giờ lại bắt đầu trang điểm rồi.

“Cháu đang thử trang điểm, muốn chọn ra kiểu trang điểm thích hợp nhất cũng rất khó.” Kỷ Thụy giải thích.

Tạ Uyên: “Đừng làm lỡ chuyện buổi tối là được.”

“Cam đoan sẽ không chậm trễ!” Kỷ Thụy cúi chào.

Tạ Uyên cười nhẹ một tiếng, rời đi.

Anh vừa đi, Kỷ Thụy lại trở về trong đám người trang điểm đó.

“Cô Kỷ, cô có chắc chắn muốn sử dụng thỏi son màu cam này không?” Nhân viên phụ trách trang điểm hỏi.

Kỷ Thụy: “Không, tôi sẽ tiếp tục tô màu son như dự định ban đầu, sau đó tô thêm một lớp son dưỡng môi.”

“Vậy vừa rồi…”

“À chỉ để dỗ dành người lớn trong nhà thôi, cô không thấy chú nhỏ của tôi không vui sao?” Kỷ Thụy nhìn chính mình trong gương: “Yên tâm thoa chồng lên, trai thẳng nhìn không ra mấy cái này đâu.”

Tạ Uyên quay đầu lại: “…”

Kỷ Thụy ở trong phòng cả ngày cũng không ra ngoài, ngay cả bữa trưa cũng được quản gia mang vào. Tạ Uyên đầu tiên đến thư phòng mở một cuộc họp ngắn, sau đó ra ngoài xem quản gia tưới vườn rau, cuối cùng trở về phòng đọc hợp đồng, cuối ngày cảm thấy bận rộn hơn ngày thường nhưng trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao trong nhà lại yên tĩnh như vậy?

Anh cau mày, lúc xuống lầu ăn đồ ăn nhẹ, anh vô thức rẽ lên lầu hai, nhưng vừa nghĩ đến việc Kỷ Thụy lừa mình, anh lại lạnh mặt không biểu cảm rời đi.

Cứ nhàm chán như vậy cho đến buổi chiều, khi các cô nhân viên trang điểm cuối cùng cũng rời đi. Anh liếc nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở quản gia bảo tài xế đợi ở trước nhà. Quản gia đồng ý rồi gọi tài xế đến, khi quay người lại thì phát hiện Kỷ Thụy vẫn chưa xuống lầu.

“Bận rộn cả ngày, cũng không biết thành quả sẽ như thế nào.” Quản gia có chút chờ mong.

Tạ Uyên nhớ tới chuyện cô lừa gạt mình, cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh: “Trẻ con học đòi làm người lớn, có thể đẹp đến đâu.”

“Sao có thể chứ, nét của Thụy Thụy nhìn rất đẹp mà.”

Tạ Uyên: “Vậy áo ngủ hình con dê nhìn đẹp không?”

Quản gia nhớ tới dáng vẻ của Kỷ Thụy lúc mới tới, không khỏi nghẹn một chút, đang muốn nói thêm gì đó, trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót gõ nhẹ xuống đất.

Cậu chủ và quản gia đồng thời theo âm thanh mà xoay người lại, đập vào mắt đầu tiên là mắt cá chân tinh tế và giày cao gót 7cm, sau đó là mép váy đong đưa. Theo tiếng giày cao gót từng chút từng chút vang lên, khuôn mặt của cô cũng xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Ánh mắt quản gia sáng lên, lập tức dùng ánh mắt ‘Tôi nói Thụy Thụy đẹp mà’ nhìn về phía Tạ Uyên.

Tạ Uyên lại không để ý đến lớp trang điểm tinh xảo và mái tóc xoăn của cô, tầm mắt dừng lại trên đôi môi mọng nước của cô… Quả thật nhìn không ra cái của mình lựa chọn so với cái này thì có gì khác nhau.

“Thế nào, đẹp không?” Kỷ Thụy đi tới lầu một vui vẻ xoay một vòng.

Có lẽ bởi vì câu nói trai thẳng không nhìn ra của cô có sức sát thương quá lớn, nên sự chú ý của Tạ Uyên luôn đổ dồn vào đôi môi ẩm ướt của cô, cho đến khi nghe được câu hỏi của cô mới liếc mắt nhìn những thứ khác.

Ừm… Cũng không có nhiều thay đổi, nhưng luôn cảm thấy giống như đột nhiên lớn lên mấy tuổi, cũng sắp không kém anh bao nhiêu tuổi. Đương nhiên, tuy rằng Tạ Uyên tự cho rằng điều này không tốt, nhưng cũng biết những lời này không thể nói. Dù sao khả năng khóc lóc om sòm của đứa cháu gái này, ít nhiều anh cũng đã từng được chứng kiến.

“Đẹp lắm đẹp lắm, tiệc mừng thọ hôm nay hai đứa nhà họ Tạ chúng ta đẹp nhất.” Tạ Uyên không nói lời nào, quản gia phụ trách khen ngợi.

Vừa nghe hai đứa nhà chúng ta, Kỷ Thụy lập tức nhìn về phía Tạ Uyên, mới phát hiện anh đã thay đổi một bộ âu phục cao cấp.

Tuy rằng anh thường mặc quần áo trang trọng, nhưng bộ đồ anh mặc bây giờ có thiết kế sang trọng hơn. Đôi chân thon và vòng eo được bao trọn trong bộ quần áo cắt may khéo léo, khiến anh càng thêm đẹp trai và quý phái.

“Chú nhỏ đẹp trai lắm!” Kỷ Thụy giơ ngón tay cái lên.

Tạ Uyên đã không tin bất cứ lời khen ngợi nào của cô, chống gậy đi ra ngoài, Kỷ Thụy vội vàng đuổi theo.

Tuy rằng sáng sớm đã dậy chuẩn bị, nhưng mãi đến khi ngồi lên xe, Kỷ Thụy mới có cảm giác mình thật sự sắp đến nhà họ Kỷ, trái tim nhỏ bé cũng không thể khống chế mà đập thình thịch.

Tạ Uyên nhìn cô dán vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, quanh người đều tràn ngập cảm giác căng thẳng nói không nên lời, đột nhiên nhớ tới buổi sáng quản gia nói, sớm muộn gì cô cũng sẽ về nhà của cô.

Ánh mắt anh tối sầm, anh nhàn nhạt mở miệng: “Kỷ Thụy.”

“Dạ?” Kỷ Thụy quay đầu lại: “Sao vậy chú nhỏ.”

“Không có việc gì, chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, cô là người tôi mang tới, đại diện cho thể diện của tôi. Trước khi chưa tìm được chứng cứ đủ để chứng minh thân phận của cô, cô tốt nhất không nên nhận người thân lung tung, nếu không hại tôi mất mặt, cũng đừng nghĩ tôi sẽ giúp cô nữa.” Tạ Uyên khi nói lời này, hiếm khi lộ ra vài phần nghiêm khắc.

Kỷ Thụy dừng một chút, ngoan ngoãn đồng ý: “Chú nhỏ yên tâm, cháu có chừng mực, trước khi tìm được ba mẹ, cháu sẽ không nhận người quen với nhà họ Kỷ và những người khác. Lúc đến nhà họ Kỷ, cháu sẽ giả vờ không có tình cảm gì với bữa tiệc, tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhìn ra sơ hở, lại càng không hại chú mất mặt.”

Nửa giờ sau, xe dừng ở bãi đỗ xe khách của nhà họ Kỷ.

Kỷ Thụy dán vào trong lòng Tạ Uyên gào khóc: “Hu hu hu, hình như vừa rồi cháu nhìn thấy bác cả rồi. Bác cả! Hàng năm đều tặng bất động sản cho cháu mua tranh cho cháu, bác cả còn xây cho cháu công viên trò chơi lớn hu hu hu…”

Tạ Uyên: “…”

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net