Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
  3. Chương 42: Đừng cho cô ấy biết
Trước /84 Sau

Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 42: Đừng cho cô ấy biết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bởi vì vẫn nhớ chuyện đi kiểm tra sức khỏe với Diệp Phi, Kỷ Thụy đã thức dậy từ sớm, lúc Tạ Uyên đi tới phòng ăn, bữa sáng trước mặt cô đã ăn hơn phân nửa.

“Chào buổi sáng tốt lành nha chú nhỏ.” Kỷ Thụy bưng sữa tươi chào hỏi.

Tạ Uyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chú nhìn cái gì vậy?” Kỷ Thụy cũng ngoái đầu lại nhìn.

Tạ Uyên: “Xem xem có phải mặt trời mọc từ phía Tây không, tại sao người nào đó lại dậy sớm như vậy.”

Kỷ Thụy: “…”

“Cậu chủ yên tâm, mặt trời vẫn mọc từ phía Đông như thường lệ.” Quản gia cười ha hả nói: “Là Thụy Thụy muốn cùng bạn đi kiểm tra sức khỏe, cho nên cố ý đặt đồng hồ báo thức dậy sớm.”

“Cô đúng là có lòng với một người ngoài.” Tạ Uyên vừa nghe cô vì Diệp Phi nên mới dậy sớm, lập tức không có hứng thú với chủ đề này.

“Chị Phi không phải người ngoài đâu.” Kỷ Thụy lập tức phản bác: “Chị ấy là bạn tốt nhất của cháu.”

“Tốt nhất.” Tạ Uyên lặp lại một lần nữa, ngước mắt nhìn cô: “Hai người mới quen nhau được có vài ngày mà đã trở thành bạn tốt nhất rồi?”

“Quan hệ giữa người với người là xem duyên phận, quen biết thời gian dài hay ngắn không liên quan gì, cháu cảm thấy cháu với chị Phi rất có duyên, giống như kiếp trước đã quen biết nhau.” Kỷ Thụy uống một hơi cạn sạch sữa, thấy Tạ Uyên còn chưa động đũa, nhanh chóng bóc cho anh một quả trứng gà: “Chú ăn nhanh lên, chúng ta cùng đi ra ngoài.”

Tạ Uyên nhìn người nào đó đang chờ ké xe, nhận lấy trứng gà rồi đứng lên.

“Chú nhỏ?” Kỷ Thụy không rõ nguyên do.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không phải đang vội đi sao?” Tạ Uyên từ trên cao nhìn xuống hỏi ngược lại.

Kỷ Thụy sửng sốt một chút, phản ứng lại sau đó hoan hô một tiếng, từ trên bàn lại cầm hai lát bánh mì: “Cháu biết ngay chú nhỏ là người tốt nhất mà, cháu yêu chú lắm!”

Nghe cô nịnh nọt anh vì một người ngoài, Tạ Uyên cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không so đo với cô.

Hai chú cháu lên xe, Kỷ Thụy lập tức báo địa chỉ nhà Diệp Phi, chờ sau khi chú tài xế khởi động xe, cúi đầu gửi tin nhắn cho Diệp Phi.

Tạ Uyên tùy ý nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy trên khung chat của cô và Diệp Phi tràn ngập màu xanh lá cây, một tin nhắn màu trắng cũng không có, mà tên ngốc nào đó hồn nhiên không biết gì còn đang nhắc nhở người bên kia đừng quên mang chứng minh thư.

Cực kỳ không có tôn nghiêm..

“Cô ta không thèm để ý tới cô, cô còn gửi tin nhắn cho cô ta nữa.” Chẳng biết tại sao, Tạ Uyên không quen nhìn cảnh này.

Kỷ Thụy cũng không ngẩng đầu lên: “Cháu đoán chị ấy vẫn chưa dậy, không sao cháu đi đánh thức chị ấy, đúng lúc có thể giúp chị ấy sửa soạn đồ cần mang theo.”

Tạ Uyên nghe vậy lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ.

Hai người không nói gì cả đoạn đường cho đến khu ổ chuột, Kỷ Thụy mở cửa xuống xe, trước khi vào nhà khu cũ không quên bám cửa sổ xe nói với Tạ Uyên: “Buổi trưa cháu sẽ ăn cơm với chị Phi, sẽ làm phiền chú nữa.”

“Đi nhanh lên đi.” Tạ Uyên không muốn nhìn thấy cô.

Kỷ Thụy cười hì hì: “Có thể buổi tối cũng sẽ ăn cơm với chị Phi, nhưng cháu sẽ nhanh chóng về nhà.”

Tạ Uyên dừng lại, mặt không chút thay đổi kéo cửa sổ lên, sau đó thấy Kỷ Thụy không chút do dự xoay người rời đi.

“Cô Thụy Thụy thật sự rất tốt bụng, cô ấy rất quan tâm đến một người bạn mới quen chưa được bao lâu.” Người lái xe nhận thấy bầu không khí không tốt nên chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng.

Vẻ mặt Tạ Uyên thản nhiên: “Theo như lời cô ấy nói, đây gọi là duyên phận.”

“Kết bạn quả thật cũng tùy vào duyên phận, có người quen biết mấy chục năm ngay cả bạn còn không làm được thì huống chi là bạn tốt. Có người mới quen biết vài ngày đã là bạn thân chí cốt, cô Thụy Thụy và cô Diệp duyên phận nhất định rất sâu, mới có thể nhanh trở thành bạn tốt như vậy.”

Tạ Uyên: “Đúng là rất sâu, sâu đến mức đến chú cũng không cần nữa.”

Tài xế: “…” Người ta chỉ là đi kiểm tra sức khỏe với bạn mà thôi, đâu phải không cần anh?

Tạ Uyên nhắm mắt lại, từ chối nói chuyện phiếm, tài xế cũng biết điều không nói gì nữa.

Chạy nhanh ra khỏi con đường chật hẹp cũ nát, đang đi về phía cầu vượt rộng lớn bằng phẳng, một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh

Tạ Uyên tùy ý lấy điện thoại di động ra, ấn vào nút nghe rồi đặt bên tai: “Alo?”

“A a a a a chú nhỏ, tức chết cháu rồi! Diệp Phi chị ấy chạy mất tiêu rồi, chị ấy chạy rồi!”

Tiếng giận gào thét của Kỷ Thụy gần như muốn xuyên qua điện thoại. Tạ Uyên mở mắt ra, đồng thời cũng kéo điện thoại ra xa.

“Chị ấy rõ ràng đã đồng ý với cháu hôm nay đi kiểm tra sức khỏe, còn nói nếu như không đi thì cháu sẽ không bao giờ để ý đến chị ấy nữa. Trời ơi kết quả thì sao, hôm nay cháu không thấy tăm hơi của chị ấy đâu luôn! Cháu gõ cửa nửa ngày cũng không ai trả lời, rõ ràng là bỏ chạy rồi! Chú nhỏ, cháu tức quá, thật sự tức chết cháu quá, sao lại có người không nghe lời như vậy chứ. Cháu chỉ bảo chị ấy đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cũng không phải muốn lấy mạng của chị ấy, vì sao chị ấy lại không nghe lời!”

Tạ Uyên vẻ mặt bình tĩnh, chờ cô trút giận xong mới mở miệng: “Tôi quay lại đón cô.”

Tài xế dừng một chút, gương chiếu hậu đối diện với Tạ Uyên, im lặng quay đầu lại.

“Cháu không muốn! Cháu muốn tìm được chị ấy, muốn hỏi thử xem vì sao chị ấy lại không nghe lời!” Kỷ Thụy còn đang tức giận.

Tạ Uyên: “Cô tìm cô ta thế nào?”

“Cháu không quan tâm! Chú nhỏ chú có quen bọn côn đồ nào không, ấy không thì băng đảng xã hội đen hắc bạch gì cũng được, cháu muốn phát lệnh truy nã chị ấy!!!” 

Tạ Uyên: “… Thật ngại quá, tôi chỉ là một doanh nhân an phận thủ thường, chỉ sợ không giúp được cô.”

“Vậy, vậy thì cháu sẽ báo cảnh sát nói chị ấy mất tích rồi.” Cơn giận của Kỷ Thụy biến mất rất nhanh như khi nó đến, sau khi suy nghĩ ra, cô lại rơi vào trạng thái lo lắng tột độ.

“Chị Phi không phải là người bỏ đi mà không nói gì. Chắc chắn chị ấy đã xảy ra chuyện gì đó. Chú nghĩ chị ấy có phải đã xảy ra chuyện gì phải không? Hôm qua chị ấy vẫn ổn… Chẳng lẽ chị ấy đang bị đòi nợ sao? Không, chị ấy không nợ tiền ai, hay là chị ấy bị bắt cóc à? Nhưng cháu không thấy chị ấy có kẻ thù nào cả.”

Cô hình như nghĩ đến gì đó, cổ họng đột nhiên căng thẳng: “Chẳng lẽ là chị ấy phát hiện mình bị bệnh nan y, không muốn cho cháu biết nên mới đột nhiên rời đi.”

Xe đã quay lại con đường chật hẹp ban nãy, Tạ Uyên từ xa nhìn thấy người nào đó đứng ở ven đường sắp khóc, đành phải mở miệng nhắc nhở: “Cô ta còn chưa kiểm tra sức khỏe, làm sao biết mình bị bệnh nan y?”

Kỷ Thụy nghẹn một chút: “Chị ấy… đoán?”

“Vậy mà cô ấy cũng đoán được.” Tạ Uyên bình tĩnh đánh giá.

Kỷ Thụy: “Chú nhỏ, cháu không có nói giỡn với chú đâu, cháu thật sự rất lo lắng cho chị ấy!”

“Tôi cũng không đùa đâu.” Xe dừng lại bên cạnh Kỷ Thụy, Tạ Uyên hạ cửa sổ xuống, “Lên xe.”

Khóe mắt Kỷ Thụy phiếm hồng: “Nhưng mà…”

“Tôi giúp cô tìm cô ta.” Tạ Uyên ngắt lời cô.

Kỷ Thụy còn đang lo lắng: “Nhưng vừa rồi chú còn nói không giúp được cháu mà.”

“Nếu cô bắt tôi truy nã cô ta, tôi không làm được, nhưng vẫn còn cách khác.” Tạ Uyên chậm rãi mở miệng.

Kỷ Thụy ánh mắt sáng lên: “Cách gì vậy?”

“Lên xe trước.” 

Kỷ Thụy lập tức lên xe, không đợi cô mở miệng hỏi, tài xế đạp chân ga chạy ra ngoài.

Dọc đường đi, mặc cho Kỷ Thụy hỏi thế nào, Tạ Uyên cũng không trả lời, cô đành tạm thời từ bỏ, vẻ mặt buồn bực đi theo anh đến công ty.

Từ sau khi vào phòng làm việc của Tạ Uyên, Kỷ Thụy bắt đầu tinh thần không yên, ngồi đóng đinh ở trên sô pha gọi điện thoại cho Diệp Phi hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng không có ai nghe máy, ngay khi cô sắp không nhịn được đến nhà Diệp Phi một chuyến, Tạ Uyên ngăn cô lại.

“Vội cái gì, chắc chắn sẽ tìm được.” Anh thản nhiên mở miệng.

Kỷ Thụy dừng một chút, đang muốn hỏi anh vì sao chắc chắn như vậy, di động của cô đột nhiên vang lên.

Là Diệp Phi gọi điện thoại tới, Kỷ Thụy lập tức bắt máy, không đợi cô ấy mở miệng đã khóc òa lên: “Chị Phi!”

Tạ Uyên không ngờ cô sẽ khóc, giật mình một lát sau đó nhíu mày.

Có phải Diệp Phi này đã ảnh hưởng quá lớn đến cô rồi không.

Kết bạn là rất tốt, anh cũng không phản đối cô kết bạn, nhưng nếu như người bạn này không nghe điện thoại không trả lời tin tức, còn nuốt lời, vậy thì không tốt lắm.

“Chị Phi, chị không muốn đi bệnh viện thì cứ nói thẳng đi, sao phải lén lút trốn em, sao không nhận điện thoại của em, em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện…” Kỷ Thụy càng nói trong lòng càng uất ức, lau nước mắt lung tung hỏi: “Có phải chị cảm thấy em rất phiền, nên mới cố ý trốn tránh em?”

“Thật sự không phải.” Giọng Diệp Phi trong điện thoại nghe có chút bất đắc dĩ: “Chị vẫn luôn ở nhà, ngày hôm qua đột nhiên biết chút chuyện, mãi cho đến hừng đông mới ngủ, điện thoại hết pin cũng không biết, vừa rồi chủ nhà và một người tự xưng là thư ký của chú nhỏ của em…”

“Là tôi, Tưởng Cách.”

Giọng Tưởng Cách đột nhiên xen vào: “Sếp Tạ bảo tôi tìm cô Diệp, sau khi tôi tra được phương thức liên lạc của cô ấy lại không liên lạc được, đành phải tìm chủ nhà, vốn định mở cửa vào xem có manh mối gì không, ai biết cô ấy lại ở nhà.”

Diệp Phi không nhìn anh ấy, tiếp tục nói: “Họ đột nhiên mở cửa tiến vào, chị nghe thấy tiếng động thì bừng tỉnh, vừa nhìn thời gian mới phát hiện mình ngủ quên.”

“Chị lừa người, buổi sáng em đã gõ cửa, chị cũng không để ý tới em.” Kỷ Thụy tức giận.

Diệp Phi: “Ngủ say quá, không nghe thấy, xin lỗi Thụy Thụy, chị thật sự không cố ý đâu mà.”

“Em nhớ rõ trước kia chị đã từng nói qua, chất lượng giấc ngủ của chị không tốt, hôm nay tại sao lại ngủ sâu như vậy?” Kỷ Thụy nhíu mày: “Có phải chị có chỗ nào không thoải mái không?”

Chất lượng giấc ngủ của một người bình thường không tốt, đột nhiên ngủ say đến ngay cả tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy, phản ứng đầu tiên của anh sẽ là hoài nghi cô ấy đang nói dối thì thôi, nhưng mà cô nhóc này lại còn lo lắng cho cô ấy? Tạ Uyên nhìn Kỷ Thụy một cái, giống như nhìn thấy một con cừu nhỏ đáng thương.

“Em cũng không nghi ngờ chị chút nào sao?” Hiển nhiên Diệp Phi cũng nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời ngay cả trong giọng nói đều mang theo ý cười.

Kỷ Thụy hít mũi một cái: “Nghi ngờ chứ, nhưng em lo lắng cho chị hơn.”

Diệp Phi hoảng hốt trong chớp mắt, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống: “Yên tâm đi, chị không sao đâu.”

“Nếu mọi chuyện đều ổn thì chúng ta đi kiểm tra sức khỏe thôi.” Kỷ Thụy nhìn đồng hồ thì thấy đã mười giờ rưỡi sáng rồi: “Bây giờ em đi soạn đồ cho chị.”

Diệp Phi dừng một chút, vội nói: “Cái đó không cần soạn nữa, à thì… Đúng lúc thư ký Tưởng ở đây, anh ấy dẫn chị đi kiểm tra sức khỏe là được rồi, không phải chú của em có rất nhiều mối quan hệ sao?”

Dứt lời, cô ấy làm một động tác nhờ Tưởng Cách.

“Nếu cô Diệp đồng ý, tôi rất vui lòng giúp đỡ.” Tưởng Cách nói tiếp.

Kỷ Thụy trải qua chuyện buổi sáng trong lòng còn sợ hãi, lại càng cố chấp với việc đi khám sức khỏe cùng Diệp Phi. Cô đang muốn kiên trì đi theo thì điện thoại di động đã bị Tạ Uyên lấy đi: “Phó viện trưởng bệnh viện Thiên Hà gần nhà cô là bạn tôi, cô Diệp hiện tại nếu thuận tiện, có thể qua đó với Tưởng Cách, công việc kiểm tra sức khỏe tôi sẽ sắp xếp sẵn.”

Lúc trước anh đã nói sẽ sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho Diệp Phi, nhưng cô ấy lúc đó đã từ chối, tuy rằng không biết tại sao lại thay đổi chủ ý, nhưng cô ấy là bạn của Kỷ Thụy, giúp một tay cũng không tính là gì.

“Vậy thì làm phiền rồi.” Diệp Phi mơ hồ nói: “Anh Tạ, anh giúp tôi thuyết phục Thụy Thụy không nên đi theo.”

Kỷ Thụy trông mong nhìn điện thoại di động, còn muốn nói gì đó nữa.

Tạ Uyên ngước mắt nhìn Kỷ Thụy: “Bệnh viện Thiên Hà mười một giờ rưỡi tan tầm, bây giờ cô đến cũng phải mất hơn một tiếng, mất công họ chờ cô thì đã đủ thời gian làm xong tất cả bước kiểm tra cơ bản rồi.”

Kỷ Thụy nghe vậy đành phải từ bỏ: “Vậy, em đây…”

“Vậy cô ở lại đây ăn cơm với tôi, chờ có kết quả kiểm tra chúng ta cùng qua.” Tạ Uyên nói xong, cúp điện thoại.

Kỷ Thụy muốn nói mình bây giờ muốn đi qua, chờ chị Phi kiểm tra xong đúng lúc có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng nghe Tạ Uyên nói như vậy, lập tức mặt lộ vẻ do dự.

“Đói chưa, nghĩ xem buổi trưa ăn gì.” Tạ Uyên hỏi.

Kỷ Thụy: “… Cái gì cũng được.”

Cùng lúc đó trong khu nhà ổ chuột, Diệp Phi nhìn điện thoại đã cúp máy yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đuổi Tưởng Cách và chủ nhà đi, chợt nghe Tưởng Cách mỉm cười nói: “Nhìn kỹ khuôn mặt cô Diệp thật ra rất giống với cô Thụy Thụy, chẳng trách sẽ trở thành bạn tốt.”

Diệp Phi dừng lại, lúc này mới nhận ra mình không trang điểm, vội vàng tìm một cái khẩu trang đeo lên.

Hiện tại rất nhiều cô gái trẻ xấu hổ khi để mặt mộc, Tưởng Cách đối với hành động của cô ấy thì rất bình tĩnh, chờ cô ấy đeo xong mới tiếp tục nói: “Cô Diệp, cô thu dọn một chút, tôi dẫn cô đi kiểm tra sức khỏe.”

“Không cần, vừa rồi chỉ là lừa gạt Thụy Thụy một chút, tôi không định đi.” Diệp Phi từ chối.

“Được rồi.”

Tưởng Cách lấy di động ra bắt đầu mở danh bạ.

Diệp Phi: “Anh làm gì vậy?”

Tưởng Cách: “Gọi điện thoại cho cô Thụy Thụy.”

Diệp Phi: “…”

Nhìn thấy điện thoại sắp được gọii, Diệp Phi hoảng sợ, vội vàng ngăn anh ấy lại.

Tưởng Cách mỉm cười: “Xin lỗi cô Diệp, tôi chỉ là một thư ký, đưa cô đi kiểm tra sức khỏe bây giờ là công việc của tôi, nếu bên phía cô có thay đổi, tôi nhất định phải thông báo cho cô Thụy Thụy.”

“Nhất định phải nói cho em ấy biết sao?” Vốn mang thai đã phiền, bây giờ nghe anh ấy nói như vậy, Diệp Phi lại càng rối bời.

Tưởng Cách: “Cũng không nhất định phải như vậy.”

Diệp Phi đang muốn thở phào nhẹ nhõm, anh ấy lại sâu kín bổ sung một câu: “Nói cho sếp Tạ cũng được.”

Diệp Phi: “…” Thư ký của Tạ Uyên sao lại đáng ghét như Tạ Uyên vậy.

Chủ nhà từ lúc phát hiện Diệp Phi ở nhà đã nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Diệp Phi và Tưởng Cách mắt to trừng mắt nhỏ, hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Diệp Phi thỏa hiệp: “Anh gọi điện thoại cho Tạ Uyên, tôi tự nói với anh ta.”

Tưởng Cách đồng ý.

“Đừng để Thụy Thụy biết.” Diệp Phi nhíu mày nói.

Tưởng Cách gật đầu, gửi tin nhắn cho Tạ Uyên, nói rõ tình hình.

Tạ Uyên đang thảo luận cơm trưa ăn gì với Kỷ Thụy, nhận được tin nhắn thì dừng một chút, tùy tiện tìm lý do một mình đi ra ngoài.

Tìm một căn phòng trống không có người, Tạ Uyên gọi điện thoại qua.

“Sếp Tạ.” Diệp Phi nói thẳng: “Tôi không định đi kiểm tra sức khỏe, còn muốn nhờ sếp Tạ hỗ trợ che giấu một chút.”

“Không được, Thụy Thụy còn đang chờ báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô.” Tạ Uyên dứt khoát từ chối.

Diệp Phi: “Vậy thì tôi sẽ làm giả một bản.”

“Vẫn không được, tôi không có lý do gì phải nói dối cô ấy.” Tạ Uyên tiếp tục từ chối: “Hơn nữa tại sao cô phải nói dối? Chẳng lẽ là thật sự bị bệnh nan y, hay là phạm tội gì, sợ sau khi đi bệnh viện tin tức bại lộ, sẽ bị cảnh sát truy nã.”

“Trí tưởng tượng của sếp Tạ thật lợi hại, đáng tiếc tôi không phải thuộc loại nào hết, chỉ đơn thuần là không muốn đi kiểm tra sức khỏe.” Diệp Phi lành lạnh nói.

Tạ Uyên sắc mặt bình tĩnh: “Lời nói như vậy không thuyết phục được tôi, cô Diệp, tôi cũng sẽ không vì cô mà gánh vác bất cứ mạo hiểm nào có thể bị Kỷ Thụy hiểu lầm rồi giận dỗi. Nếu cô thật sự không muốn đi kiểm tra sức khỏe, nói thẳng với cô ấy, tôi sẽ không…”

“Tôi có thai rồi.”

Tạ Uyên: “… Của Kỷ Thụy?”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Diệp Phi khó hiểu.

Tạ Uyên hoàn hồn, cũng ý thức được lời nói của mình thái quá đến mức nào: “Xin lỗi, tôi chỉ quá kinh ngạc.”

“Không có gì phải kinh ngạc, tôi là một người phụ nữ trưởng thành, rất hiển nhiên là có khả năng sinh sản bình thường, mang thai cũng rất bình thường.” Diệp Phi trong quá trình nói chuyện với anh, suy nghĩ dần dần tỉnh táo: “Nhưng hiện tại tâm trạng tôi rất phức tạp, cũng không biết nên làm gì với đứa bé này. Trước đó tôi không muốn cho Thụy Thụy biết, để tránh em ấy vô duyên vô cớ lo lắng cho tôi, dù sao sếp Tạ hẳn là cũng nhìn ra được, Thụy Thụy thật sự rất quan tâm tôi.”

Xin lỗi, cô ấy quan tâm đến tôi nhiều hơn. Sếp Tạ còn lâu mới là loại người tranh luận với người khác, sau khi trả lời một câu trong lòng, tỏ thái độ trưởng thành tương tự: “Thật ra cô không cần phải nói với tôi những chuyện này, không muốn để cho cô ấy biết chuyện mang thai, lúc kiểm tra sức khỏe tránh kiểm tra X quang, đồng thời không làm kiểm tra thai là được rồi.”

Diệp Phi: “…”

“Cho dù làm kiểm tra thai nhi, cũng có thể không nói cho cô ấy biết, chỉ chọn báo cáo kiểm tra phương diện khác cho cô ấy xem là được rồi. Cô bài xích kiểm tra sức khỏe như vậy, hoặc giả mạo báo cáo kiểm tra sức khỏe, sẽ chỉ làm cô ấy lo lắng hơn.” Tạ Uyên tiếp tục nói. 

Anh không phải thích xen vào việc của người khác, nhưng nếu như đưa ra một chút đề nghị có thể làm cho Kỷ Thụy không quan tâm Diệp Phi quá mức, thì anh cũng rất vui lòng làm như vậy.

Diệp Phi: “…”

Sự im lặng dài đằng đẵng như câu trả lời với Tạ Uyên, đây là lần đầu tiên Diệp Phi nghĩ đến việc có thể làm như vậy.

Nghĩ đến bên kia điện thoại là một phụ nữ có thai, Tạ Uyên liền ôn hòa hơn một chút: “Cô Diệp, bệnh viện Thiên Hà có khoa sản và phụ khoa tốt nhất, cho dù quyết định cuối cùng của cô là gì, hy vọng có thể báo cho tôi biết trước, tôi sẽ giúp cô sắp xếp phương án thích hợp nhất.”

Diệp Phi im lặng hồi lâu, lần đầu tiên không đối chọi gay gắt với anh: “Được, cám ơn.”

Chia sẻ:

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Copyright © 2022 - MTruyện.net