Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó
  3. Chương 55: Chính là của cô
Trước /84 Sau

Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 55: Chính là của cô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Câu ‘nhớ anh’ này của Kỷ Thụy quá qua loa, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời cô nói, Ngô Việt cũng không tin, nhưng sau khi nghe xong tâm trạng của anh ta cũng không khỏi tốt lên một chút. Lúc đang định nói thêm gì đó, đột nhiên cảm nhận được một cảm giác áp bách mãnh liệt, anh ta quay đầu theo bản năng, vừa trông thấy Tạ Uyên, lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn.

“Sếp Tạ.” Anh ta khoanh hai tay lại, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học.

Tạ Uyên trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống cạnh Kỷ Thụy.

Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện anh ta vẫn còn chưa đi, bình tĩnh hỏi một câu: “Ngồi chung nhé?”

Ngô Việt nhìn chiếc ghế sô pha đã bị hai người Tạ Uyên và Kỷ Thụy chiếm trọn, trầm mặc một thoáng rồi lễ phép nói: “Không cần, không cần, tôi không quấy rầy sếp Tạ đâu.”

Dứt lời, anh ta biết điều mà rời đi, trước khi đi còn lén lút nháy mắt một cái với Kỷ Thụy.

Kỷ Thụy bị hành động của anh ta chọc cười, vừa quay đầu đã phát hiện Tạ Uyên cau mày, hiển nhiên là anh đã nhìn thấy động tác nhỏ của Ngô Việt.

“Anh Việt rất thú vị, có đúng không.” Cô tìm kiếm lời đồng tình.

“Anh Việt.” Tạ Uyên dùng giọng điệu đều đều để lặp lại hai chữ này một lần.

Kỷ Thụy không hề nhận ra có điều gì bất ổn: “Sao thế ạ?”

“Chẳng lịch sự gì cả.”

Kỷ Thụy: “?”

Thấy cô không hiểu, Tạ Uyên miễn cưỡng bổ sung thêm một câu: “Cậu ta là người cùng vai vế với tôi.”

Kỷ Thụy giật mình, lại cười: “Nhưng anh ấy không cho cháu gọi bằng chú.”

“Cô cứ gọi đi, nếu cậu ta không đồng ý, cô cứ bảo là tôi nói, nhất định phải xưng hô với người khác theo vai vế.” Tạ Uyên buông mắt, cầm lấy cốc nước trên mặt bàn.

Kỷ Thụy gật đầu: “Vâng ạ, cháu sẽ sửa lại cách gọi.”

Dứt lời, cô đột nhiên che miệng cười trộm: “Chú nhỏ, không ngờ chú còn trẻ tuổi mà lại cứng nhắc như vậy đấy, chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi, chú cũng so đo thật đấy.”

“Nhà họ Tạ với nhà họ Ngô có qua lại với nhau, cô không đổi cách gọi sớm, sau này gặp phải người lớn của cậu ta thì phải xưng hô như thế nào?” Tạ Uyên hỏi lại.

Kỷ Thụy nghe xong thì cảm thấy cũng đúng, nhưng cũng thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tạ Uyên lơ đãng nhìn thoáng qua nét mặt của cô, cũng không nhìn thấy được nét kháng cự nào của việc phải đổi cách gọi, không hiểu sao trong lòng lại thấy thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa rồi cô nói…” Anh chỉ mới nói được một nửa, lại đột nhiên ngừng lại.

Không cần thiết, thật sự không cần thiết, cô cũng đâu có làm gì, chỉ là một câu ‘nhớ anh’ khó phân biệt được là thật hay giả thôi, không cần thiết cứ phải truy hỏi mãi, hơn nữa, ở độ tuổi này của cô có kết bạn với một vài người bạn khác giới cũng là chuyện rất bình thường mà thôi. Không chừng, sau này còn phải kết hôn, sinh con,… Nhịp tim của anh lại đập nhanh một lần nữa giống hệt lúc chợt thức giấc vào đêm qua.

“Chú nhỏ.” Kỷ Thụy bất ngờ mở miệng: “Chú rất nóng à? Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi rồi này.”

Không đợi Tạ Uyên kịp phản ứng, cô đã rút một tờ giấy, nghiêm túc lau tay cho anh.

Tạ Uyên buông mắt, nhìn bàn tay cô đang khoác lên trên ống tay áo của mình, hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “Trong phòng có chút ngột ngạt.”

Kỷ Thụy: “….” Điều hoà không khí đã bật thấp như vậy rồi, ngột ngạt chỗ nào cơ chứ?

Tạ Uyên vờ như không thấy được sự nghi vấn trong ánh mắt của cô, cầm lấy danh sách trên bàn, hỏi: “Có thích món nào không?”

“Có có có, thích tận mấy món cơ.” Kỷ Thụy nghiêng người tới, vừa xem cùng anh, vừa đặt câu hỏi về Tạ Khâu: “Vừa rồi chú ta nói gì với chú thế?”

“Chỉ đơn giản là mấy lời xin lỗi mà thôi.” Tạ Uyên thuận miệng nói: “Cậu ta cảm thấy việc làm ăn của công ty nhà mình gặp khó khăn là do tôi đã cản trở, vậy nên muốn cầu xin tôi hãy khoan dung và bỏ qua.”

Kỷ Thụy lộ vẻ ghét bỏ ra mặt: “Sao chú ta lại ngu xuẩn như thế chứ, thế mà đến tận bây giờ cũng không phát hiện ra được rằng trước đây nhà mình có được việc làm ăn là bởi vì mọi người nể mặt chú nên mới cho họ một miếng cơm để ăn, và bây giờ tất cả đều trở lại quỹ đạo mà thôi.”

“Tôi cũng nói với cậu ta như thế, nhưng cậu ta không tin, còn thẹn quá hóa giận nữa.” Tạ Uyên buông tay.

Kỷ Thụy lập tức căng thẳng: “Chú ta đánh chú ư?”

“Cậu ta dám sao?” Tạ Uyên hỏi lại.

Kỷ Thụy vẫn không yên lòng: “Sao đó thì sao?”

“Tôi gọi bảo vệ kéo cậu ta ra ngoài.” Tạ Uyên trả lời.

Lúc này, Kỷ Thụy mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại bóp cổ tay vì sự ngu xuẩn của Tạ Khâu. Trong giới kinh doanh này rất thực tế, trước đó chú nhỏ đã hủy bỏ bữa tiệc, người bên ngoài chỉ cho rằng tình cảm giữa các mối quan hệ thân thích rạn nứt, vậy lần này chú nhỏ gọi bảo vệ đến, tất cả mọi người sẽ đều biết nhà họ Tạ đã hoàn toàn trở mặt với họ. Vế trước sẽ chỉ khiến họ mất đi nhiều việc làm ăn, nhưng vế sau sẽ khiến họ hoàn toàn bị vùi dập trong giới kinh doanh này.

Ít nhất, nếu sau này có ai tổ chức tiệc tùng gì nữa, cũng sẽ không dám gửi thiếp mời cho họ đâu.

“Cảm thấy tôi không nể mặt?” Tạ Uyên đột nhiên hỏi.

Kỷ Thụy nhếch miệng: “Làm gì có ạ, gieo nhân nào thì gặt quả nấy, họ đáng bị thế.”

Tạ Uyên rất hài lòng với biểu hiện của cô.

Lúc Triệu Tiểu Vũ đi vào, trông thấy hai người này đang châu đầu ghé tai không xem ai ra gì. Sự thân mật bất chấp kia giống như tự mang một rào cản riêng, ngăn cách tất cả mọi người xung quanh ở bên ngoài.

Cô ta đột nhiên cảm thấy cảnh này rất chướng mắt.

“Tạ Uyên có bạn gái rồi hả?” Đột nhiên phía sau có người thấp giọng hỏi.

Một người khác trả lời: “Không phải bạn gái, là cháu gái của anh ta.”

“Làm sao có thể, mấy đời nhà họ Tạ đều chỉ có một người con trai, lấy ở đâu ra cháu gái hả?”

“Vậy thì tôi cũng không biết.”

Triệu Tiểu Vũ cố gắng xem nhẹ những lời bàn tán này, sau khi bình tĩnh lại thì định đi tìm Tạ Uyên, vừa đi mấy bước chợt bị người nào đó ngăn lại.

“Cô chủ, nên khai mạc rồi.”

Nhà họ Triệu đông con, nhưng không phải ai cũng có tư cách khai mạc buổi tiệc đấu giá, Triệu Tiểu Vũ không cam tâm nhìn Tạ Uyên một cái, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh táo chọn làm chuyện chính trước. 

“Các vị khách quý kính mến, các vị bạn bè thân yêu, cảm ơn mọi người đã đến và ủng hộ chúng tôi, tôi thay mặt cho tập đoàn Viễn Hàng chúc cho tất cả mọi người đều có thể mua được món đồ mình yêu thích và có được một buổi tối vui vẻ,…”

Trong giới này luôn có đủ mọi loại tiệc tùng, không ít người lợi dụng dịp này để cho con em mình xem trọng nhất xuất hiện trước mặt người khác, sẽ cố ý sắp xếp cho người đó những việc như dẫn chương trình. Đa phần mọi người đều làm rất tốt, nhưng cũng có một bộ phận lại trở thành trò cười.  

Giờ phút này, Tạ Uyên đang nhìn Triệu Tiểu Vũ duyên dáng dưới ánh đèn sân khấu, đột nhiên sinh ra một phần tò mò: “Cô có từng thay mặt cả nhà dẫn chương trình cho buổi tiệc nào như thế này chưa?”

Kỷ Thụy: “Dẫn chương trình cho lễ trưởng thành của mình có tính hay không?”

“Cô còn từng tổ chức lễ trưởng thành nữa ư?” Tạ Uyên hơi nhíu mày.

“Đây không phải là…” Mỗi người đều phải tổ chức hay sao? Kỷ Thụy còn chưa nói xong, chợt nhớ người bên cạnh mình đã vĩnh viễn mất đi ba mẹ vào năm mười sáu tuổi, đồng thời cũng đã mất đi cơ hội để người lớn tổ chức một bữa tiệc như thế cho mình. 

“Là cái gì?” Tạ Uyên thấy cô đột nhiên không nói, lười biếng hỏi một câu.

Kỷ Thụy: “… Là ông nội cứ khăng khăng muốn tổ chức, ba mẹ hi vọng cháu có thể yên ắng đón sinh nhật mười tám tuổi cùng với người nhà hơn, nhưng ông nội không đồng ý, mời hơn phân nửa những nhân vật quyền quý nổi tiếng ở Chu Thành, tổ chức liên tiếp ba ngày.”

“Cả đời chỉ có một lần, nên làm long trọng một chút.” Tạ Uyên gật đầu.

Kỷ Thụy đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua chua, cô hắng giọng một cái, ép mình đè nén tâm trạng không tốt xuống.

“Đúng thế, ông nội cũng nói như thế đấy, quả thực long trọng lắm, long trọng đến mức nó nằm trên hot search rất lâu, có rất nhiều người biết cháu là ai, còn tra được tài khoản mạng xã hội của cháu. Cháu vốn định sẽ học đại học ở trong nước, cuối cùng lại buộc phải đến một đất nước không ai biết cháu là ai.”

“… Chắc ông Kỷ hối hận lắm nhỉ.” Tạ Uyên cũng không ngờ sẽ đi đến hướng này, nhất thời khó mà diễn tả bằng lời.

Kỷ Thụy thở dài: “Không phải vậy thì sao, hôm đưa cháu ra nước ngoài, quả thực đã khóc đến choáng váng ở nhà.”

Tạ Uyên nghĩ đến cảnh tượng kia, hiểu ý cười một tiếng.

Kỷ Thụy chậm rãi chớp chớp mắt, nhân lúc tất cả ánh đèn đều tập trung trên sân khấu, lặng lẽ cầm lấy tay Tạ Uyên.

Tạ Uyên giật mình, đảo mắt nhìn về phía cô.

Ghế sô pha với tạo hình là một vòng cung giúp giữ được kín đáo, mỗi một chiếc ghế sô pha đều là một không gian riêng tư nho nhỏ, Kỷ Thụy đang ở bên trong không gian riêng tư này, nhỏ giọng cất tiếng hỏi một câu: “Chú nhỏ, sắp đến sinh nhật của chú rồi nhỉ.”

“Ừm.” Tạ Uyên gật đầu.

Kỷ Thụy cười cười: “Chú có tổ chức tiệc không? Cháu dẫn chương trình cho chú nhé, có được không?”

Từ sau mười tuổi, Tạ Uyên không đón sinh nhật nữa, nhưng người trước mặt hiển nhiên không hề biết, còn trưng ra vẻ mặt mong đợi nhìn anh nữa.

Tạ Uyên lặng im thật lâu, cong môi: “Được.”

Kỷ Thụy vui vẻ, cầm lấy một cái bánh hạt dẻ trên bàn chia cho anh một nửa.

Triệu Tiểu Vũ duyên dáng đứng dưới ánh đèn sân khấu, trong giây phút kết thúc bài phát biểu của mình, ánh đèn nương theo tiếng vỗ tay dần dần trở lại bình thường, toàn bộ hội trường đều sáng rực lên, khán đài mà cô ta đang nhìn xuống cuối cùng cũng không còn là tối đen nữa. Cô ta vô thức nhìn về phía vị trí nào đó, vừa mới bắt gặp Tạ Uyên nhận lấy nửa miếng bánh ngọt từ tay Kỷ Thụy, mỉm cười, dứt khoát cắn một miếng, không hề có chút khúc mắc nào.

Trong giây phút đó, cô ta gần như không thể nào tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt được nữa.

Cô ta quen biết với Tạ Uyên từ lúc lên sáu tuổi, bắt đầu vào tiểu học đã thích đi theo sau lưng anh, tự nhận là người hiểu rõ anh nhất trên thế giới này. Anh luôn lạnh nhạt, xa cách, dù là trước khi nhà họ Tạ chưa xảy ra vấn đề gì, anh cũng rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài.

Từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ thấy anh cười như thế này cả, ít nhất là chưa từng cười với cô ta.

Triệu Tiểu Vũ cảm thấy mình hít thở cũng có chút khó khăn, cô ta cần nhiều thời gian hơn để tiêu hóa phần cảm xúc này, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt thúc giục của nhân viên làm việc ở dưới sân khấu, cô ta chỉ có thể ép bản thân tỉnh táo lại, đàng hoàng bước xuống khỏi sân khấu.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Kỷ Thụy hứng thú bừng bừng, nhìn thấy thứ mình thích thì lập tức nhìn về phía Tạ Uyên, đợi Tạ Uyên gật đầu rồi cô mới giơ bảng, mỗi lần tăng giá cô đều phải lặp đi lặp lại động tác này.

Đợi sau khi liên tục tăng giá thêm ba lần nữa, Tạ Uyên cũng hết cách: “Cô thích thì cứ nâng giá đi, cứ mãi nhìn tôi làm gì?”

“Chú là ông chủ mà, dù sao cũng phải nhận được sự đồng ý của chú.” Kỷ Thụy bĩu môi.

Tạ Uyên mặt không biểu cảm: “Ồ, vậy ông chủ cho phép cô hôm nay tùy tiện nâng giá.”

Kỷ Thụy chỉ đợi anh nói ra câu này mà thôi, lúc này cô không còn kiêng kỵ chút nào nữa, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi cô đã mua đứt ba món đồ, vượt lên trở thành tiêu điểm của cả hội trường. Lại nhìn sang Tạ Uyên bên cạnh cô, anh lười biếng vểnh lên một chân, trông dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm đến hành động tiêu tiền như nước của cô.  

Có phải… sếp Tạ quá yêu chiều cô cháu gái này rồi hay không? Mọi người đều thầm tự nhủ trong lòng. Ngô Việt ngồi trong một góc hẻo lánh yên lặng lau mồ hôi một chút, nghĩ thầm may mà lúc nãy không hề kiên trì bảo Kỷ Thụy cứ tiêu tiền của mình, bằng không, với cách tiêu xài này của cô, chắc mình phải trở về bán một cái quán bar đi thì mới trả nổi.  

Sau khi mua liền ba món, hai vật đấu giá tiếp theo đều là thứ Kỷ Thụy không có hứng thú, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm lên sân khấu, sợ bỏ qua bất thứ gì đó tốt.

Tạ Uyên rất hiếm khi trông thấy cô phấn khởi đến thế này, trong lúc nhất thời có chút buồn cười: “Trước kia cô chưa từng tham gia buổi tiệc đấu giá nào hay sao? Đến nỗi phải kích động như thế này?”

“Đương nhiên là đáng kích động rồi, trước kia tham gia hoạt động này, lần nào ba mẹ cũng chỉ cho phép cháu mua một món thôi, ông nội với bác cả thì còn cho cháu mua nhiều hơn một chút, nhưng đều bảo cháu mua những món đồ có giá trị cao nhưng trông rất xấu.” Kỷ Thụy rất vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên cháu được tùy tiện xem, tùy tiện mua đấy.”

Tạ Uyên thật sự rất thích nghe cô nói những việc này, nghe vậy lại hỏi một câu: “Kỷ Nhã thì sao? Chắc chị ta cũng không quá gò bó cô đâu nhỉ.”

“À, cô sẽ không gò bó cháu, nhưng cô không thích đưa cháu đi mua những thứ này.” Kỷ Thụy trả lời.

Tạ Uyên uống nước: “Chị ta thích đưa cô đi đâu?”

Kỷ Thụy: “Tìm đàn ông.”

Tạ Uyên xém chút sặc, hồi lâu mới hỏi một câu: “Tìm cái gì?”

“Tìm đàn ông.” Kỷ Thụy nâng mặt: “Cô bảo nên yêu đương nhiều hơn, ngắm nhìn thế giới nhiều hơn, sau này mới không bị lọt vào tầm ngắm của những tên đàn ông mưu mô. Cho nên sau khi cháu trưởng thành rồi, nếu rảnh rỗi, cô sẽ đưa cháu đến quán bar…”

Tạ Uyên mặt không đổi sắc, véo má cô.

Kỷ Thụy cười ha hả, kéo tay anh xuống: “Là quán bar bình thường mà thôi, chính là nơi tương đối nhiều anh đẹp trai biết nói mấy lời ngon ngọt mà thôi. Chú nhỏ cứ yên tâm, cô có làm càn đến đâu thì cũng không dám đưa cháu đi làm những chuyện phạm pháp đâu.”

“Thế này còn tạm được.” Tạ Uyên không tính toán với cô.

Khi hai người đang nói chuyện, vật đấu giá mà Kỷ Thụy thích đã được mang lên, cô lập tức vùi đầu vào trong sự nghiệp giơ bảng.

Sau khi mua tiếp hai món nữa, Kỷ Thụy đang chuẩn bị kết thúc hành trình mua sắm ngày hôm nay. Kết quả, món kế tiếp lại chính là một viên kim cương màu vàng năm cara. Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Thụy đã bị thu hút bởi sự lấp lánh của nó.

“Viên Ánh Trăng Của Vực Sâu này chỉ có giá khởi điểm là 300 ngàn, mõi lần tăng lên 100 ngàn.”

Kỷ Thụy nghe vậy lập tức hưng phấn: “Chú nhỏ!”

Tạ Uyên nhìn lướt qua: “Chỉ là một viên kim cương vàng bình thường mà thôi, tuy màu sắc không tệ, nhưng cũng không phải thứ gì cao cấp, nếu cô muốn, qua mấy ngày nữa tôi sẽ mua cho cô một viên tốt hơn.”

“Như thế nào gọi là viên kim cương vàng bình thường hả? Nó tên là Ánh Trăng Của Vực Sâu* đấy, có tên của hai chúng ta đấy!” Kỷ Thụy nhỏ giọng.

Tạ Uyên dừng lại, đột nhiên nhớ lại cô từng nói, tên của cô được lấy từ chữ thụy nguyệt, mang ý nghĩa là ánh trăng cát tường.

* 深渊之月: Thâm Uyên Chi Nguyệt, ghép được tên của nam – nữ chính.

Giá cạnh tranh đã lên đến 700 ngàn, vượt xa giá trị thực tế, nhưng Kỷ Thụy vẫn vội vã giơ bảng: “1 triệu.”

“1 triệu mốt.” Giọng nói của Triệu Tiểu Vũ đột nhiên vang lên.

Đám người nhao nhao nhìn sang, cô ta mỉm cười: “Hiếm khi mới gặp được món đồ mình thích, cô Kỷ sẽ không để bụng chứ?”

“Đấu giá mà, vốn chính là ai ra giá cao thì người đó mua được.” Kỷ Thụy cũng cười một cái, lại nâng bảng: “1 triệu mốt.”

“1 triệu 3.”

Ha, phân cao thấp với cô có đúng không! Kỷ Thụy giơ bảng lần thứ ba: “2 triệu.”

“2 triệu mốt.” Triệu Tiểu Vũ lại đón đầu một lần nữa.

Buổi đấu giá đã tiến hành đến cuối cùng, bầu không khí ở hiện trường đã có chút phân tán, vất vả lắm bây giờ mới có chuyện vui để xem, mọi người lập tức tỉnh táo lên.

Kỷ Thụy: “2 triệu mốt.”

Triệu Tiểu Vũ không nhanh không chậm: “2 triệu 3.”

Kỷ Thụy giận đến bật cười: “100 ngàn lại thêm 100 ngàn thật sự chẳng thú vị gì cả, hay là chúng ta tăng lên 1 triệu nhé?”

Chơi lớn như thế sao? Bầu không khí ở hội trường lập tức trở nên bùng nổ, có người trẻ tuổi không giữ được bình tĩnh bắt đầu ồn ào, nụ cười của Triệu Tiểu Vũ không hề thay đổi: “Cô Kỷ cũng đã nói vậy rồi, chị thân là người đứng ra tổ chức cũng không thể nào từ chối được, dù sao, cuối cùng thì cũng dùng số tiền này để làm từ thiện thôi, cũng xem như chúng ta đang làm một việc tốt.”

Kỷ Thụy cong môi, trực tiếp giơ bảng: “4 triệu.”

“5 triệu.” Triệu Tiểu Vũ tiếp tục theo cô.

Sắc mặt của Kỷ Thụy trầm xuống, hồi lâu sau mới cắn răng: “7 triệu!”

Triệu Tiểu Vũ do dự một chút, trông thấy vẻ mặt khó coi của cô, cũng cười đi theo: “8 triệu.”

“10 triệu!” Kỷ Thụy vỗ bàn một cái, hiển nhiên đã không còn nhịn được cục tức này.

Tuy rằng quy mô của buổi đấu giá hôm nay không lớn cho lắm, nhưng cũng có rất nhiều con em nhà quyền quý ở Chu Thành đến đây, vô ý ở trước mặt nhiều người có mặt mũi như thế, quả thực là làm trò hề cho thiên hạ.

“12 triệu.” Triệu Tiểu Vũ nhàn nhã giơ bảng, mong đợi Kỷ Thụy tiếp tục vô ý hơn.

Đáng tiếc sau khi cô ta báo giá, Kỷ Thụy đột nhiên ném tấm bảng xuống bàn, thay đổi vẻ tức giận trước đó thành một nụ cười vui tươi hớn hở, đi đến trước mặt Tạ Uyên: “Chú nhỏ, cô Triệu cũng có tiền quá rồi, vậy mà lại dùng 12 triệu để mua một viên kim cương có giá trị chưa đến 500 ngàn.”

Triệu Tiểu Vũ sững sờ, đột nhiên mới phản ứng ra được người đang bị chơi xỏ là mình, người sắp bị chế giễu cũng là mình.

Sau báo giá 12 triệu, không còn ai báo một cái giá cao hơn cả, người bán đấu giá chờ trong giây lát, đưa tay ra hiệu: “12 triệu lần thứ nhất.”

Triệu Tiểu Vũ hít sâu một hơi, suýt nữa đã không giữ vững được biểu cảm.

“Cô Triệu, chúc mừng chị trước nhé.” Đôi mắt của Kỷ Thụy cong cong.

Triệu Tiểu Vũ cắn răng mỉm cười: “Đều cống hiến cho sự nghiệp làm từ thiện thôi.”

“12 triệu lần thứ hai.”

Kỷ Thụy giả vờ giả vịt: “Em cũng muốn cống hiến một chút cho sự nghiệp làm từ thiện, đáng tiếc cô Triệu đây lại không cho em cơ hội.”

Bàn tay đặt trên gối của Triệu Tiểu Vũ nắm chặt thành nắm đấm.

“12 triệu lần thứ ba…”

“20 triệu.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, cắt ngang lời nêu giá cuối cùng của người bán đấu giá.

Trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng hít sâu, Kỷ Thụy sửng sốt cả một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía người bên cạnh như thể đang gặp quỷ: “Chú nhỏ…”

“Không phải mới vừa nói thích sao?“Tạ Uyên hỏi lại.

Kỷ Thụy đau cả đầu: “Cháu thật sự thích nó, nhưng nó không đáng… Không phải, chú không biết cháu… Sao chú…”

Cô tức đến mức ăn nói chẳng còn được mạch lạc nữa.

“Tôi biết ý của cô.” Tạ Uyên vô cùng bình tĩnh: “Nhưng nếu đã thích thì không có lý nào tặng cho người khác!”

Kỷ Thụy ngơ ngẩn!

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Người Như Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net