Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
~ Edit: Yu Xin ~
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Cố Hoài Châu được coi là một alpha có phẩm chất rất cao, mới bốn mươi tuổi đã được thăng chức thành giáo sư chính thức của viện Y học, khoảng thời gian trước anh vẫn luôn bận rộn chỉnh sửa luận văn thăng chức, chị gái muốn hẹn anh ăn một bữa cơm còn phải đặt lịch hẹn trước.
Trong kỳ nghỉ hè này có thể hẹn nhau ăn được bữa cơm như thế là bởi vì vài ngày sau là đến sinh nhật của ba anh, Cố Hoài Châu đã chuẩn bị xong quà sinh nhật nhưng lại không muốn tự mình mang qua tặng, thế nên mới tìm đến chị gái của mình, cũng thuận tiện hỏi thăm tình hình gần đây của ba mẹ.
Cố Hoài Châu đã nhiều năm chưa quay về nhà, mấy năm trước hai ông bà cụ đã nói với anh rằng, nếu anh không cầm theo giấy kết hôn quay về thì sẽ không cho anh bước chân vào cửa.
Giục cưới trước ba mươi tuổi chỉ lất phất như mưa phùn, những buổi xem mắt đến đi không ngớt, sau ba mươi tuổi thì biến thành cuồng phong bão táp, lúc gọi điện cũng phải chê cười mấy câu, thậm chí vào những ngày lễ tết họ còn mời một đống trẻ con tới nhà chơi, xoay quanh Cố Hoài Châu náo loạn không ngừng, hai cụ không ngừng ám chỉ nói cho anh biết, bọn họ rất muốn bế cháu, anh mau kết hôn lẹ lên.
Đám nhóc con ấy xém chút nữa đã phá banh cái nhà, điều này càng dọa cho Cố Hoài Châu cứ nhìn thấy trẻ con là vội vàng né xa hai mét. Anh nhịn vài năm, cuối cùng không chịu nổi sự làm phiền này nữa, nói thẳng với hai cụ là mình sẽ không kết hôn, khiến cho ba anh tức đến mức tăng huyết áp, song ông cụ vẫn cứng rắn chống đỡ không chịu nhường bước. Kể từ sau lần đó, quan hệ giữa Cố Hoài Châu và ba mẹ hoàn toàn trở nên đóng băng.
Giờ người trong nhà chỉ còn lại mỗi người chị gái này là có thể an ổn vui vẻ ngồi nói chuyện với anh.
"Ba mẹ chỉ hối thúc em mấy câu mà thôi, giờ đến nhà em cũng không muốn về nữa à?"
"Đó mà là vài câu sao?"
"Đã bốn mươi tuổi đầu rồi, sao còn chết vì sĩ diện y như mới tới tuổi dậy thì vậy..."
"Chị, nếu chị lại hối thúc em thì ngay cả chị em cũng không gặp nữa."
"Rồi rồi rồi, không nói đến chuyện này nữa, nhưng mà chị tò mò lắm đấy, em không có nhu cầu sinh lý gì hết à?"
"Chị, một omega nữ như chị ngồi đây thảo luận vấn đề này với em có thích hợp không hả?"
Chuyện này người trong nhà cũng từng tranh luận rất lâu, không biết một alpha cấp cao như Cố Hoài Châu, vì cái gì lại không chịu yêu đương, xém chút đã khiến người nhà hoài nghi anh có bệnh kín gì, cứ bóng gió nói anh đi bệnh viện kiểm tra xem sao.
May là người chị này của anh ở đảng trung lập, đôi lúc cũng trêu chọc anh vài câu nhưng lại thật tâm tôn trọng quyết định của Cố Hoài Châu. Hai người ăn cơm xong đi ra ngoài, Cố Hoài Châu còn đang định hỏi chị mình xem tình hình gần đây như thế nào, không ngờ ở ngay trước cửa trung tâm không may đụng phải một cục bột mũm mĩm.
Thứ bảy vào giờ cơm chiều, trong khu trung tâm cực kỳ đông đúc, bên người bé con lại không thấy người lớn đi theo, bé còn chạy rất nhanh, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia như đang tìm thứ gì đó, cái đầu nhỏ vừa vặn quay sang đụng trúng vào đùi Cố Hoài Châu.
Cố Hoài Châu lại đang nhấc chân bước về phía trước, suýt nữa đã đạp ngã bé con, may mắn anh nhanh tay lẹ mắt chộp kịp cánh tay nho nhỏ ấy, giữ vững bé con lại trước mặt mình.
Anh ngồi xổm xuống muốn hỏi bé bị đụng trúng có đau hay không, không ngờ lại bị nhóc con dành mở miệng trước: "Chú ơi, con xin lỗi ạ..."
Anh bạn nhỏ mặc một cái áo ngắn tay màu lam nhạt, phần bụng áo còn in hình một chú khủng long nho nhỏ, bàn tay trắng nõn sờ trán, có vẻ vẫn thấy hơi đau nhưng lại không khóc lóc ầm ĩ, trái lại còn nhút nhát nói xin lỗi với anh.
Trái tim Cố Hoài Châu chẳng hiểu sao bỗng tê dại, bóng ma tâm lý mấy năm trước bị ba mẹ tạo ra giống như tiêu tan hết cả, giọng nói cũng không khống chế được dịu dàng hơn.
"Để chú xem nào, bị đụng đau không?"
Chị Cố nghe thấy mấy lời này, bàn tay đang cầm di động không khỏi nắm chặt lại, cô nhìn Cố Hoài Châu trưởng thành, từ một đứa trẻ vô tư trở thành một giáo sư Cố uy nghiêm cẩn trọng như hiện tại, từng thấy hình ảnh anh trèo tường vào trường những lúc đi học trễ hay trốn học đi chơi, cũng từng thấy anh bởi vì không muốn kết hôn mà cãi nhau với ba mẹ, chỉ duy nhất chưa từng thấy anh dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với ai, thế mà còn dịu dàng hơn cả người đang làm mẹ như cô đây.
Bé con lắc đầu nói không đau, Cố Hoài Châu vẫn kiên trì kéo bàn tay nho nhỏ ấy ra xem, nghiêm túc nhìn kỹ phần trán của bé một lát, anh lại ngẩng đầu nhìn về phía chị mình. Anh không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, muốn để chị nhìn thử xem có phải thật sự không có việc gì hay không.
Chị Cố rất muốn hỏi hôm nay có phải em trai bị người tráo rồi không, song cuối cùng cô cũng chỉ ngồi xổm xuống theo rồi nhìn về phía anh bạn nhỏ đằng trước.
"Ba mẹ của con đâu?"
"Con không tìm thấy ba ba ạ, ba ba nói đi vệ sinh nhưng mới đó đã mất tiêu rồi..."
Đuôi mắt anh bạn nhỏ hơi cụp xuống, nhíu mày nói không thấy ba ba đâu nữa, suýt nữa bị đụng ngã cũng mở miệng nói xin lỗi trước, bây giờ hai mắt lại bất ngờ đỏ hoe, Cố Hoài Châu nhìn thấy mà trong lòng ê ẩm khó chịu, nhưng anh lại không biết phải làm gì.
Anh thật sự không biết phải ở chung với trẻ con như thế nào, nhất thời có phần luống cuống, muốn an ủi bé con nhưng lại không biết đặt tay ở đâu mới được.
Chị gái nhìn ra anh bối rối nên vội vàng đỡ lời: "Bạn nhỏ, con tên là gì? Ba của con tên gì nữa? Dì dẫn con đến chỗ quầy dịch vụ được không?"
Bé con rất lễ phép, xem ra được người lớn dạy dỗ rất tốt, bé nghiêm túc lắc đầu: "Con tên là Vu Tinh ạ, nhưng ba con dặn không được đi cùng người lạ..."
Cố Hoài Châu không giải thích rằng mình không phải người xấu, anh chỉ đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc an ủi bé con, lúc nghiêng đầu nói chuyện với chị gái đã quay về cái giọng nhạt nhẽo như cũ: "Chị nhanh đến chỗ quầy phục vụ đi, em ở đây cùng cậu nhóc chờ ba mình."
"Cố Hoài Châu, em đúng là em trai ruột của chị đấy!"
Tên nhóc này từ nhỏ đã biết sai biểu cô rồi, trong lòng chị Cố rất giận, nhưng cô không thể so đo ở trước mặt trẻ con được, cuối cùng chỉ đành xách túi tới chỗ quầy phục vụ.
Cố Hoài Châu kéo bé con lùi sang cạnh lan can kính chỗ sân vườn, sợ bé bị người đi đường đụng trúng, anh đưa tay nắm lấy bả vai bé xíu ấy kéo sát lại gần mình, Vu Tinh không khóc không nháo, yên lặng đứng chờ, nhưng bàn tay nhỏ xíu đang nắm chặt góc áo của Cố Hoài Châu vẫn để lộ sự sợ hãi trong lòng bé.
Bé chỉ mới năm tuổi, cũng vừa về nước được hơn một tháng, được bữa theo ba ba ra ngoài ăn cơm đã để lạc mất người, sao có thể không thấy sợ cho được, mà cái chú bên cạnh bé lại đồng ý đứng chờ ba ba với bé, vậy nhất định chú ấy là người tốt. Vu Tinh lặng lẽ nhích tới gần anh, hình như bé ngửi thấy mùi thơm gì đó thoang thoảng, không biết là mùi gì nữa, nhưng nó lại hấp dẫn bé muốn tới gần Cố Hoài Châu hơn.
Cố Hoài Châu không chú ý tới động tác nhỏ ấy của bé con, anh đang cúi đầu xem điện thoại, chị gái đã nói rõ tình hình với quầy phục vụ, cô không muốn quay lại nhìn cái bộ dạng "chó" đó của em mình, nên quyết định về nhà trước, rốt cuộc vẫn không quên giục anh một câu.
"Thích con nít như vậy thì tranh thủ kết hôn sớm đi, tự mình sinh một đứa, ba mẹ nhất định sẽ đến tận nhà mời em về."
Cùng lúc đó trong cửa hàng cũng vang lên tiếng thông báo tìm người.
Cố Hoài Châu không trả lời chị mình, anh vẫn không thích trẻ con, sự kiên nhẫn đối với Vu Tinh chỉ là ngoài ý muốn, nó giống như một loại sức hút bẩm sinh, chính anh cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp nghĩ kỹ, anh cúi đầu đã thấy Vu Tinh đang ngửa đầu cọ vào áo mình.
"Sao vậy?"
Ngửi tới ngửi lui nãy giờ mà Vu Tinh vẫn không phân biệt được rốt cuộc mùi hương dễ chịu đó là gì, còn bị chú người lạ bắt tại trận nữa, bé đỏ mặt vội vàng lùi lại, Cố Hoài Châu nhìn cái đầu be bé sắp sửa va luôn vào lan can kính đằng sau, vội vàng đưa tay đỡ ở phía sau, mu bàn tay đập vào mặt kính truyền đến cơn đau nhói, nhưng trong lòng lại thầm thở phào vì Vu Tinh không bị đập đầu.
"Chú ơi... con xin lỗi..."
"Không sao không sao, chú là người lớn, không bị đau."
"Để con thổi cho chú..."
Vu Tinh không những không tin, bé con còn mang vẻ mặt áy náy kéo bàn tay anh qua, nhẹ nhàng hà hơi lên mu bàn tay anh, Cố Hoài Châu cảm thấy nửa người của mình đều tê dại hết cả.
"Cảm ơn anh bạn nhỏ Vu Tinh..."
Nếu là mấy đứa nhóc nghịch ngợm thì Cố Hoài Châu còn có thể mắng vài câu, thế nhưng anh chưa từng gặp đứa trẻ nào hiểu chuyện như thế này, hai bàn tay nhỏ xíu núc ních thịt mềm, khép cả hai tay lại cũng không to bằng một bàn tay của anh, chúng chạm nhẹ trên tay anh như những bong bóng sữa yếu ớt, Cố Hoài Châu chỉ có thể ngồi xổm xuống lần nữa, tự giác đưa mu bàn tay sang, để Vu Tinh không cần tốn nhiều sức.
Lúc Vu Dao nghe tiếng loa thông báo chạy đến nơi, cậu trông thấy hình ảnh một lớn một nhỏ đứng trong góc thổi tay nhau.
Trong trung tâm quá đông người, trước khi cậu vào nhà vệ sinh đã dặn đi dặn lại với Vu Tinh là phải đứng ở cửa chờ cậu ra, thế nhưng khi ra ngoài lại không thấy bóng dáng nhóc con đâu nữa. Cậu đã tìm cả một vòng xung quanh, lo đến mức suýt nữa đã báo cảnh sát, khi cậu vội vàng chạy đến chỗ quầy phục vụ, trên đường đi lại nghe thấy tiếng loa thông báo nên vòng trở về.
"Vu Tinh..."
Vu Dao chạy vội đến, gấp gáp kéo con trai đến trước mặt, cậu vuốt tấm lưng nho nhỏ ấy, giọng nói vẫn còn không ngừng run rẩy: "Con dọa chết ba ba rồi, không phải đã nói con không được chạy lung tung hay sao?"
Hơi nóng phả trên mu bàn tay bất chợt tan biến, Cố Hoài Châu ngẩn người mất hai giây mới phản ứng lại được đây là ba ba của Vu Tinh, nhìn hình thể thì khá nhỏ nhắn, hẳn là một ba ba Omega, cậu mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng đơn giản, tuổi chừng ngoài hai mươi. Cố Hoài Châu - người trước giờ chưa từng có khái niệm mối lo tuổi tác là gì, đột nhiên cảm thấy, anh hình như có hơi lớn tuổi thật rồi.
Vu Dao ôm con trai bình tĩnh một lát, mới nhớ tới phải nói cảm ơn với Cố Hoài Châu, lời cảm ơn nói liên tục mấy lần, song cậu cảm thấy chỉ vậy thì không có thành ý gì cả, cậu còn đang do dự không biết là nên mời vị đây ăn một bữa cơm hay là nên gửi ít tiền cảm ơn, nhưng mà hai bên chỉ là người xa lạ, cậu không biết phải mở miệng nói như thế nào, nếu như giờ hỏi thêm bạn wechat liệu có phải mạo muội quá không.
Cố Hoài Châu nhìn động tác hết mở điện thoại rồi tắt màn hình của cậu, bỗng nhiên mỉm cười, ai cũng từng có một thời tuổi trẻ phải qua, anh gần như chỉ cần liếc mắt một cái đã biết trong lòng Vu Dao đang xoắn xuýt chuyện gì, nói ít một câu lại sợ không đủ chu đáo, nói nhiều một câu lại sợ mạo phạm đối phương.
Sống trong thế giới của người trường thành quá lâu, bỗng nhiên Cố Hoài Châu rất muốn bảo vệ một vùng trời tươi sáng trong lòng người trẻ tuổi ấy, không cần phải hiểu những đường cong ngõ quẹo trong đạo lí đối nhân xử thế kia, chỉ cần một lời cảm ơn chân thành trực tiếp đơn giản nhất, đều đã trân quý hơn tất cả vật cảm ơn nào khác.
"Tiện tay mà thôi, nhưng sau này cậu nhớ phải cẩn thận hơn đấy." Cố Hoài Châu nói dứt câu, anh giơ tay sửa lại phần tóc mái xộc xệch trước trán Vu Tinh, hiếm khi gặp được một bạn nhỏ đáng yêu như vậy, tuy rằng chỉ mới tình cờ gặp mặt một lần, nhưng bây giờ sắp chia tay trong lòng lại có phần không nỡ, "Sau này Tinh Tinh nhất định phải luôn theo sát ba ba đấy nhé, đừng để bị lạc..."
Bèo nước gặp nhau, duyên phận tình cờ này chẳng thể đủ để người trưởng thành chủ động thêm phương thức liên lạc của nhau, sau này có khi ngay cả một lần gặp lại cũng không thể có được.
Vu Tinh dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, bé nghiêm túc nhìn Cố Hoài Châu gật đầu, thậm chí sau khi Cố Hoài Châu nói xong lời tạm biệt, bé còn muốn đưa tay nắm lấy góc áo anh.
Có điều Cố Hoài Châu đi quá nhanh, Vu Tinh không thể nắm được cái gì cả, cuối cùng bé chỉ có thể mất mác nắm lấy tay ba ba.
Sau khi về nhà cảm xúc của Vu Tinh vẫn có hơi sa sút, lúc Vu Dao kể chuyện xưa cho bé nghe thì phát hiện tâm trí bé con không có ở đây.
"Tinh Tinh đang nghĩ cái gì vậy?"
"Ba ba ơi, cái chú hôm nay á, có mùi rất dễ chịu..."
Vu Tinh vẫn chưa tới thời kỳ phân hóa, bé chỉ ngửi được chất dẫn dụ của ba ba mình, đôi lúc bé bị bệnh hay là khóc to, Vu Dao cũng sẽ dùng chất dẫn dụ của mình trấn an bé. Nên khi bất chợt nhắc đến mùi hương trên người một người xa lạ, Vu Dao cũng không suy nghĩ theo hướng khác, cậu chỉ coi là đó là mùi nước hoa của Cố Hoài Châu, cậu còn nhớ lại hoàn cảnh lúc mình nói cảm ơn người ta, hình như không ngửi được mùi gì hết.
"Là mùi nước hoa của chú sao?"
"Con không biết ạ, nhưng mà mùi dễ chịu lắm."
Vu Tinh hít mũi một cái, làm như vẫn có thể nhớ lại được cái mùi ấy, nhưng lại không có cách nào miêu tả chính xác đó là mùi hương gì. Bé chỉ cảm thấy nó rất dễ chịu, rất muốn dựa sát vào người Cố Hoài Châu, suy nghĩ một lúc lâu bé vẫn không biết phải nói sao cho ba ba hiểu, cuối cùng chỉ có thể ỉu xìu dựa vào ngực Vu Dao, ngay cả chuyện xưa cũng không muốn nghe nữa.
Vu Dao chỉ cho rằng bé bị dọa sợ vì ban ngày suýt chút nữa đi lạc nên mới thế, cậu đành phải tháo miếng dán ức chế xuống rồi kéo Vu Tinh ôm sát vào, dùng mùi mật đào thoang thoảng của chất dẫn dụ dỗ bé con đi ngủ.