Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu có thể gặp lại lúc em hạnh phúc nhất
Ngồi bên giường nghe cha mẹ kể chuyện cổ tích
— “Quay lại ngày yêu nhất” – Hồng Trác Lập
*
Đêm đó, họ không tiến xa hơn trong sự thân mật.
Từ cái ôm ban đầu, đến cuối cùng, Chu Liệt chỉ nhẹ nhàng ôm Ôn Tự trong lòng. Họ cứ thế lặng lẽ ôm nhau, lắng nghe tiếng thở đều đặn của đối phương.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tự nhìn thấy một Chu Liệt yên lặng đến vậy.
Dẫu trước đây anh cũng rất điềm tĩnh, nhưng chưa bao giờ yên lặng như đêm nay.
Có lẽ nỗi đau trong lòng anh lúc này, chỉ những ai từng trải qua mất mát người thân mới hiểu được. Còn cô, cô không thể cảm nhận được nỗi buồn ấy, bởi cô chưa từng trải nghiệm cảm giác mất đi người thân yêu.
Ông bà của cô đã qua đời từ khi cô còn nhỏ.
Lúc đó cô nào hiểu thế nào là nỗi đau, ký ức về quãng thời gian ấy thậm chí cũng chẳng còn. Cô chỉ nghe thoáng qua đôi lời từ miệng cha mẹ kể về ông bà trước đây.
*
Sáu giờ sáng, ánh sáng mùa hè đã tràn ngập, cái nóng hầm hập ngoài trời bắt đầu tăng lên, trên phố đã có người vội vã đi làm.
Ôn Tự tỉnh dậy, xoay người, bên cạnh đã không còn bóng dáng Chu Liệt, đưa tay sờ lên chỗ nằm của anh thì đã lạnh ngắt.
Cô mở mắt nhìn về phía phòng tắm một lúc, đầu óc mới dần tỉnh táo.
“Dậy sớm vậy làm gì chứ?”
Ôn Tự chống người ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn mọc lên.
Cô cứ nghĩ Chu Liệt thế nào cũng sẽ ngủ thêm, nhưng nghĩ lại, anh không phải là cô. Làm sao một người như anh lại chọn cách ngủ để giải tỏa nỗi buồn được.
Cô đứng dậy, kiểm tra lại trang phục của mình, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở cửa đi lên tầng trên.
Ai ngờ, khi cô thay đồ thể thao thoải mái và đi xuống phòng gym ở tầng hai, cô lại bắt gặp Chu Liệt vừa tập xong.
Tóc anh cắt ngắn, đầu đầy mồ hôi. Anh đang kéo vạt áo lên lau trán.
Nhìn thấy anh, Ôn Tự ngẩn người trong giây lát, rồi bật cười.
“Chào buổi sáng, tối qua anh ngủ ngon không?”
Chu Liệt liếc nhìn cô một cái, gật đầu đáp khẽ một tiếng.
Ngủ ngon, đúng là thật.
Cô giống như một bến đỗ dịu dàng, ôm cô vào lòng khiến anh say mê, mê đến mức ngủ rất sâu và bình yên. Khi ngủ cùng cô, anh dường như chưa từng tỉnh dậy giữa chừng.
Ôn Tự chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh. Khoảng ba giây sau, cô dời ánh mắt xuống cằm anh, khẽ đưa tay nghịch hai lần, rồi cười nói: “Ông chủ Chu, anh nên cạo râu đi.”
Cô thực sự muốn giúp anh cạo mà.
Nghe vậy, Chu Liệt theo phản xạ đưa tay lên sờ cằm, bị đám râu lún phún đâm vào.
Đúng là nên chú ý hình tượng rồi.
“Anh đi tắm trước.” Anh nói.
Ôn Tự im lặng mỉm cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Sau này, nghe Trần Bá Hào kể, cô mới biết mỗi khi Chu Liệt buồn bực hoặc có tâm sự, anh thích chạy bộ, hoặc vào phòng gym nâng tạ.
*
Từ phòng gym đi ra đã gần tám giờ sáng.
Ôn Tự đêm qua ngủ không ngon, tập xong thì cảm giác mệt mỏi ập đến, cô lại trở về phòng ngủ bù, bỏ qua bữa sáng.
Khi cô tỉnh lại lần nữa đã gần trưa.
Theo thói quen, cô với lấy điện thoại, xem có ai nhắn tin hay gọi nhỡ không.
Quả nhiên có tin nhắn, là của Lộc Nhiên.
Lộc Nhiên nói rằng thủ tục nghỉ việc tuần sau sẽ xong, nếu không có gì trục trặc, thứ Sáu tuần sau cô ấy sẽ bay đến Hồng Kông tìm Ôn Tự.
Nhìn tin nhắn của Lộc Nhiên, trong lòng Ôn Tự đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: hỏi ý kiến cô ấy.
Hỏi về điều gì?
Hỏi về cảm xúc của cô đối với Chu Liệt ư?
Nghĩ vậy, cô gọi điện thoại cho Lộc Nhiên.
Lộc Nhiên gần như bắt máy ngay lập tức.
“Sao thế? Ôn Bảo?”
Giọng của Lộc Nhiên nghe có vẻ lơ đễnh, nhưng lần này Ôn Tự lại không nhận ra, bởi chính cô lúc này cũng đang lơ đễnh.
Mím môi, cô nói: “Lộc Nhiên, cái này… là bạn mình có kể, dạo gần đây cô ấy gặp một người đàn ông. Sau một thời gian tiếp xúc, cô ấy phát hiện mình rất dễ bị người ta làm xao động cảm xúc. Cậu nói xem, cảm xúc đó là gì?”
Đầu dây bên kia, Lộc Nhiên im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói thẳng: “Cậu còn người bạn nào mà mình không biết à?”
Ôn Tự: “…”
Lộc Nhiên bật cười: “Không phải cậu đang bịa bạn đấy chứ, Ôn Tiểu Tự?”
Ôn Tự cười khô khốc: “Cậu có cần nói thẳng thế không.”
“Mình có nói gì đâu, là cậu tự nhận mà.” Lộc Nhiên lại cười: “Vậy nên cậu đã có tình cảm sâu sắc hơn với 818 rồi?”
“Không còn đơn thuần là nhìn trúng vì vẻ ngoài nữa?”
“Bắt đầu để người ta điều khiển cảm xúc của cậu rồi à?”
“Trời ơi, Ôn Tiểu Tự, không phải cậu định yêu 818 thật đấy chứ? Nói thế nào nhỉ, chẳng phải đã bảo sẽ không để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát sao?”
Giọng của Lộc Nhiên nghe ra có chút vui vẻ trên nỗi khổ của người khác.
Ôn Tự: “…………”
Chuyện là thế nào đây, biểu hiện của cô rõ ràng đến vậy sao?
“Mình cũng không biết nữa…” Cô lẩm bẩm. “Chỉ là cảm giác anh ấy không giống gã cặn bã trước đây. Với gã đó, mình chưa từng có cảm giác đau lòng…”
Nhưng với Chu Liệt thì có.
Có lẽ do lần ngắm hoàng hôn trên du thuyền, lúc cô bị chuột rút suýt chết đuối, chính anh đã cứu cô. Vậy nên thiện cảm với anh tăng lên nhanh chóng?
Lộc Nhiên nói: “Không phải thật sự muốn yêu rồi đấy chứ? Chỉ một chuyến đi xa, mà trái tim cũng phải để lại nơi đó?”
Ôn Tự im lặng một lúc.
Cô có chút bực bội. Mới chỉ nửa tháng, mà trái tim đã bắt đầu bị người khác điều khiển đủ hướng. Mà cô lại chẳng có ý định yêu xa, cô không thể chấp nhận yêu xa.
“Thôi không nói nữa, hôm nay cậu làm gì thế?” Ôn Tự nhanh chóng đổi chủ đề, chuyển sang chế độ tán gẫu.
Lộc Nhiên đáp: “Vừa rời khỏi studio.”
“Mới giờ này?” Ôn Tự hỏi.
Cô nhớ thường thì Lộc Nhiên không ra ngoài vào buổi trưa.
Lộc Nhiên ngừng một giây, rồi mới nói: “Có chút việc.”
“Việc gì?” Ôn Tự thuận miệng hỏi.
“Không có gì, việc nhỏ thôi, không quan trọng. Thôi nhé, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu.”
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, Ôn Tự vẫn không nhận ra sự khác thường của Lộc Nhiên hôm nay.
Sau này, cô mới hối hận vì tại sao hôm nay mình không hỏi rõ hơn.
*
Tại Bắc Thành.
Sau khi ngắt cuộc gọi với Ôn Tự, Lộc Nhiên đón một chiếc taxi bên đường, lên xe báo địa chỉ, rồi lại gọi cho công ty chuyển nhà.
Cuối cùng, cô tựa lưng vào ghế, khóe môi vốn đang mỉm cười dần dần hạ xuống, nét buồn lo cũng hiện rõ trong ánh mắt.
Cô không dám nói cho Ôn Tự biết Vạn Hướng Vinh đã tìm đến cô. Sáng nay, ông ta cố tình đến studio và báo với lễ tân rằng mình đã ghé qua.
Để tránh việc Vạn Hướng Vinh tìm được nơi cô đang ở, cô buộc phải dọn nhà ngay. Nếu không, e rằng sau này sẽ không thể cắt đuôi được.
Vạn Hướng Vinh là cơn ác mộng của cô.
Vì ông ta, cô đã cố gắng thi từ Ninh Ba lên Bắc Thành, sau khi tốt nghiệp kiên quyết không quay về, chỉ để trốn thoát.
Cô không muốn gặp lại con người này thêm một lần nào nữa, thậm chí chỉ nghe đến tên ông ta thôi đã khiến cô khó chịu về mặt sinh lý.
Ôn Tự cũng ghét Vạn Hướng Vinh. Nếu cô nói cho Ôn Tự biết chuyện ông ta đến studio tìm mình, chắc chắn Ôn Tự sẽ lập tức kết thúc chuyến đi ở Hồng Kông, bay về Bắc Thành để tìm cô.
Cô không muốn làm phiền Ôn Tự, vì Ôn Tự vốn đã phiền lòng vì công việc, khó khăn lắm mới có cơ hội đi thư giãn, cô thật sự không muốn Ôn Tự lại bận tâm vì chuyện của mình.
Có lẽ, lần này Vạn Hướng Vinh chỉ đơn thuần muốn tìm cô vì chuyện của mẹ? Nhưng nếu chỉ là xin tiền sinh hoạt, hoàn toàn có thể nói qua điện thoại, tại sao phải tìm đến tận nơi?
Lộc Nhiên không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ thêm.
Dù sao đi nữa, không gặp Vạn Hướng Vinh là lựa chọn tốt nhất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");