Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả đời cũng nguyện nhớ mãi
Hồng Kông Disneyland, pháo hoa lộng lẫy trong đêm chắc chắn sẽ rất đẹp.
— “Anh Hẹn Em Đi Disneyland” – Trần Tuệ Linh/Trần Hiểu Kỳ
Người đàn ông mở miệng nói ngay một con số: bảy mươi nghìn tệ.
Chu Liệt khẽ cau mày, theo phản xạ lại liếc sang Cao Tầm. Chỉ thấy cậu ta gật đầu một lần nữa, như thể đồng ý trả số tiền này. Chu Liệt không khỏi cảm thán trong lòng, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó.
Giọng anh lạnh lùng: “Các người rõ ràng là cố ý tống tiền. Nếu thật sự đưa ra tòa, thẩm phán sẽ phán thế nào?”
Nghe thấy Chu Liệt nói vậy, mẹ của cậu sinh viên lập tức nổi đóa, bước nhanh đến trước mặt anh, chỉ tay vào ngực anh mắng: “Cậu nói vậy là ý gì? Con tôi vì em trai cậu mà ra nông nỗi này, cậu lại nói chúng tôi tống tiền?”
Chu Liệt nhíu mày, giọng trầm xuống: “Hai mươi nghìn.”
“Hai mươi nghìn?” Mẹ của cậu sinh viên gần như hét lên: “Cậu đùa tôi chắc?!”
Cắt giảm đến mức này, đúng là cú sốc lớn.
Chu Liệt nhếch mép, ánh mắt lạnh như băng, mỉm cười: “Không hợp lý thì cứ kiện. Nhưng nói thật, khả năng lớn là tòa án sẽ bác đơn.”
Thực tế, cậu sinh viên không hoàn toàn là nạn nhân. Đây chỉ là một vụ tai nạn, mà Cao Tầm lại là bên bị liên lụy. Khi xảy ra tai nạn, cậu sinh viên bị văng ra và vô tình đụng trúng Cao Tầm.
Nếu không vì sợ bố biết chuyện chơi xe mà vào viện, Cao Tầm đã chẳng phải chi đồng nào, mà cũng không cần thiết phải chi.
Người đàn ông lúc đầu nói chuyện với Chu Liệt thấy anh có vẻ tự tin thì bắt đầu lo lắng. Ông ta kéo mẹ cậu sinh viên sang một bên, thì thầm vài câu, khuyên bà nên giảm yêu cầu, kẻo đến lúc kiện lại chẳng được xu nào.
Ban đầu, mẹ của cậu sinh viên còn không muốn. Nhưng sau khi nghe ông ta nói thêm, bà ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý giảm. Quay lại, bà nói với Chu Liệt: “Hai mươi nghìn ít quá, bốn mươi nghìn.”
Cao Tầm không khỏi ngạc nhiên.
Xem ra bên kia cũng sợ kiện tụng, không dám làm căng quá.
Chu Liệt tất nhiên không định để họ kiện thật. Anh nói vậy chỉ để thử phản ứng của đối phương.
Giọng anh vẫn điềm nhiên: “Mười nghìn.”
“Mười nghìn?” Mẹ cậu sinh viên tức đến muốn nổ tung: “Lúc nãy còn nói hai mươi nghìn, giờ lại mười nghìn?”
“Hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn.” Người đàn ông vội kéo bà lại, sợ rằng Chu Liệt càng nói càng hạ giá.
Cuối cùng, khoản “bồi thường” dừng lại ở hai mươi nghìn tệ.
Sau khi đưa tiền, Cao Tầm liền nhờ Chu Liệt đổi cho mình một phòng bệnh khác, sợ rằng ở đây không được yên thân.
Đến phòng mới, cậu ta không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên, mỉm cười nói: “Vẫn là cậu lợi hại nhất.”
Chu Liệt đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, sau đó vỗ mạnh vào chân bó bột của cậu ta: “Đồ vô dụng.”
“Đau!” Cao Tầm nhăn nhó: “Tôi đã đen đủi lắm rồi, cậu còn nói tôi. Không thể nói vài chuyện vui vẻ cho tôi nghe sao…”
Đến cuối câu, giọng cậu ta nhỏ dần.
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Liệt chiếu thẳng vào cậu: “Hay để tôi gọi bố cậu đến nói chuyện?”
Cao Tầm lập tức câm nín.
Cậu ho khan một tiếng rồi nói: “Dù sao cũng phải cảm ơn cậu đã đến. Nếu bố tôi mà tới, chắc tôi không có ngày yên ổn. Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cậu ngay.”
Chu Liệt chỉ hờ hững ừ một tiếng.
Ở lại phòng bệnh thêm một lát thì anh rời đi.
Buổi chiều, Trần Bá Hào nghe tin Cao Tầm bị tai nạn nhập viện, liền ghé qua một cửa hàng trái cây mua giỏ hoa quả đến thăm.
Trong lúc nói chuyện, Cao Tầm lại buột miệng, khiến chân bó bột lại ăn thêm một cú đau.
Buổi tối, khi Ôn Tự ngồi trò chuyện với Chu Liệt trong quán cà phê, cô mới biết chuyện Cao Tầm bị đòi tiền hôm nay.
Cô thở dài, chống cằm nói: “Nếu em là Cao Tầm, em đã để bọn họ kiện. Một xu cũng không cho, rõ ràng là đòi bồi thường vô lý.”
Chu Liệt chỉ khẽ cười.
Anh giữ thể diện cho Cao Tầm, không nói ra lý do thật sự khiến cậu không dám đưa chuyện ra tòa.
Uống hết ly cà phê, anh lái xe đưa Ôn Tự đi dạo. Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là cùng cô ngắm nhìn khung cảnh thành phố lướt qua ô cửa xe.
Tối hôm ấy, Ôn Tự để gió đêm thổi tung mái tóc đen dài xoăn nhẹ, tận hưởng vẻ đẹp của Hồng Kông – nơi từng xuất hiện trong rất nhiều bộ phim kinh điển.
Dường như, cô không chỉ thích Hồng Kông vì phim ảnh nữa.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng thì có một trận mưa.
Ôn Tự rửa mặt xong, ngoài trời mưa đã ngớt dần, nhưng mặt biển vẫn mờ mịt xám xịt. Cô ngắm nhìn một lát rồi thay bộ đồ tập yoga màu xám và đi xuống tầng.
7 giờ 10 phút, cô xuất hiện ở phòng gym trên tầng hai.
Thật trùng hợp, cô lại gặp Chu Liệt ở đó.
Khi ấy, anh đang để trần thân trên để tập cơ bụng. Hình ảnh này thực sự khiến cô không thể rời mắt, bất giác cong môi cười, rút điện thoại ra mở camera.
Có vẻ như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng, Chu Liệt dừng động tác, nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Anh thấy Ôn Tự bỏ điện thoại xuống, mỉm cười bước về phía mình.
“Chào buổi sáng.” Cô lên tiếng trước.
“Chào buổi sáng.”
Ôn Tự nhìn ra ngoài khung cửa kính toàn cảnh, nói: “Không biết mưa có tạnh không. Liệu có đi Disneyland được không nhỉ?”
“Chắc sẽ không mưa lâu đâu.”
Ôn Tự quay đầu, hương vị nam tính trưởng thành áp sát gần cô. Đôi mắt cô hơi nheo lại, nhẹ nâng cằm, tiến sát đến gần cằm anh. Mũi cô thoáng chạm vào mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về anh.
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Giọng cô bỗng trở nên mờ ám: “Ông chủ Chu à…”
Chu Liệt cúi mắt nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Hay là…” Ôn Tự vừa nói vừa đưa tay chọc nhẹ vào cơ bụng anh, đôi mắt ranh mãnh lấp lánh: “Hay là sáng nay anh làm bạn tập cho em nhé? Em thật sự thiếu một người đồng hành để luyện tập đấy.”
Chu Liệt: “…” Sao anh lại cảm thấy cô hơi “trà xanh” thế này?
Ôn Tự thấy anh im lặng, nghĩ rằng anh không muốn, liền chớp chớp mắt, nở nụ cười tươi: “Có thể tính phí tình bạn mà. Anh cân nhắc thử xem?”
Chu Liệt nhếch mép: “Phí tình bạn?”
Không phải nên là “phí tình yêu” sao?
“Đúng rồi.” Ôn Tự làm bộ nghiêm túc: “Ví dụ, một động tác đổi một món đồ.”
Chu Liệt nhìn chăm chăm vào đôi môi cô, suy nghĩ năm giây rồi khẽ nói: “Một động tác, một nụ hôn.”
“Được, giao kèo thành công.” Ôn Tự đồng ý nhanh như chớp.
Nhưng trong lúc tập cơ bụng, Ôn Tự đã trao đi không chỉ một nụ hôn. Mỗi lần cô thực hiện động tác gập bụng, gần như môi cô đều chạm vào môi Chu Liệt.
Không rõ là cô vô tình hay anh cố ý để chuyện đó xảy ra, bởi anh hoàn toàn có thể nghiêng đầu tránh đi.
Phòng gym vào sáng sớm trước 8 giờ hiếm khi có khách, thường chỉ đông vào buổi chiều. Lúc này, nơi đây chỉ có hai người họ.
Thế là trong một buổi tập gập bụng đặc biệt, trái tim Ôn Tự đập nhanh hơn. Không biết do cái nóng của mùa hè tháng Bảy hay những lần chạm môi thoáng qua làm cô cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Cô thở nhẹ, ngồi dậy khỏi tấm thảm yoga.
Chu Liệt nhìn thoáng qua lớp mồ hôi mỏng trên trán cô, khóe môi anh khẽ nhếch. Bỗng nhiên, anh cất giọng đùa cợt: “Những nụ hôn khi gập bụng đều là em chủ động.”
Ngụ ý là không thể tính.
Ôn Tự định phản bác, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Cô chuyển thành: “Thế chẳng lẽ ông chủ Chu không được lợi gì?”
Chu Liệt bật cười: “Theo lý thuyết thì em mới là người được lợi.”
Rõ ràng anh không hề chủ động đòi hỏi. Anh chỉ đơn thuần làm bạn tập, giữ chân cô mà thôi.
“Biết ngay anh sẽ nói vậy.” Ôn Tự mỉm cười, đập nhẹ vào cánh tay anh rồi đi đến chiếc máy kéo xà đơn không trợ lực, ngoắc tay gọi anh.
Chu Liệt bước lại gần, nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, bật cười: “Anh nghĩ em nên dùng cái máy có trợ lực kia kìa.” Anh tử tế chỉ tay sang chiếc máy bên cạnh.
Ôn Tự nhìn theo hướng anh chỉ, cong môi cười tinh quái: “Em tự biết mình chứ. Có bao giờ em nói sẽ tự mình kéo lên đâu?”
“Ý em là gì?” Chu Liệt không hiểu.
Ngay sau đó, anh đã hiểu.
Quả thực, Ôn Tự không tự mình kéo lên máy xà đơn không trợ lực. Thay vào đó, cô dùng đôi chân kẹp vào eo anh, đối mặt với anh để thực hiện động tác kéo xà.
Một tư thế đầy sức hút.
Mỗi lần Chu Liệt kéo lên, Ôn Tự đều cười khúc khích như một đứa trẻ được thỏa mãn, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Sau một hiệp rưỡi, Chu Liệt bế cô xuống.
“Tự em tập đi.” Anh nói.
Ôn Tự vừa mới bắt đầu thấy thú vị, nghe anh nói thế liền chu môi phản đối, rồi cất giọng trêu đùa: “Anh chịu hết nổi rồi à?”
Chu Liệt liếc cô một cái, không nói lời nào.
Không phải anh không chịu nổi, mà là động tác này quá gần gũi, mỗi lần kéo lên lại tiếp xúc thân mật. Hoàn toàn không thể khiến anh tập trung luyện tập. Lúc này, anh chỉ muốn lên lầu dội nước lạnh ngay lập tức.
Thấy Chu Liệt không đáp, Ôn Tự cũng chẳng thèm trêu chọc nữa, quay người bước về phía chiếc gương lớn.
Chu Liệt cầm chai nước khoáng trên sàn lên, uống một ngụm, ánh mắt vô thức dõi theo từng bước đi của cô.
Từ trong gương, Ôn Tự nhìn thấy anh, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ khác.
“Anh lại đây chút.” Cô nhướng mày, ngoắc tay gọi anh.
Chu Liệt vặn nắp chai nước lại, dù không rõ cô lại định làm gì, nhưng đôi chân vẫn tự giác bước tới.
“Sao thế?”
Ôn Tự mỉm cười: “Muốn chụp ảnh cùng anh.”
“…Chụp thế nào?”
“Chụp qua gương.”
“Để anh đi mặc áo đã.”
Ôn Tự kéo tay anh, cười bảo: “Cứ thế này là được rồi. Giữ kẽ làm gì chứ, em đâu có đăng lên mạng.”
Chu Liệt khẽ nuốt, gạt tay cô ra, xoay người cô đối diện với gương. Giọng anh vừa nghiêm khắc vừa mang chút gượng gạo: “Không chụp nhanh là anh đổi ý đấy.”
Ôn Tự cười khẽ, kéo anh sát lại hơn, chạm vào màn hình để lấy nét, rồi nhấn nút chụp.
Trong bức ảnh, người đàn ông đứng sau người phụ nữ, hơi cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại của cô. Người phụ nữ đứng sát vào anh, khuôn mặt thanh tú bị che một nửa bởi chiếc điện thoại. Sự chênh lệch vóc dáng giữa họ được thể hiện rõ ràng qua ống kính.
Ôn Tự rất hài lòng với bức ảnh này – một bức ảnh đầy sức hút.
Đây cũng là bức ảnh chung thứ ba của họ, chụp trong một không gian tràn ngập hormone tại phòng gym của “Đợi Gió” homestay.
Khoảng 9 giờ rưỡi, mưa cuối cùng cũng tạnh.
Ôn Tự trang điểm phong cách quý cô cổ điện, diện một chiếc áo trễ vai màu trắng ngắn và quần jeans xanh đậm ống loe nhẹ. Thiết kế cạp cao làm tôn lên đôi chân dài và thon gọn của cô, không chỉ giúp cô trông mảnh mai mà còn toát lên thần thái thanh lịch.
Khi cô bước xuống lầu, Chu Liệt đã đứng chờ trước cửa homestay.
Hôm nay, anh chọn bộ đồ tông nâu nhạt kiểu dáng thoải mái, gồm áo sơ mi và quần dài đều rộng rãi.
Nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh, trong đầu Ôn Tự chỉ hiện lên hai chữ: đẹp trai.
Không cần nói gì thêm, anh thực sự rất cuốn hút.
“Ông chủ Chu, có ai từng nói với anh rằng khuôn mặt này rất hợp đóng mấy vai trai hư ngầu ngầu không?” Ôn Tự tiến lại gần, cười hỏi.
Chu Liệt nghiêng đầu nhìn cô: “Chỉ có em nói thôi.”
Ôn Tự khoác tay anh, chép miệng: “Vậy thì những người xung quanh anh thật sự không có mắt. Nhìn thấy anh một cái, chất lượng giấc ngủ của họ buổi tối cũng được cải thiện ấy chứ.”
Chu Liệt cong môi cười: “Đi thôi.”
Ôn Tự gật đầu, khoác tay anh bước về phía chiếc BMW XM đậu dưới gốc cây.
Giờ mở cửa của Disneyland là 10 giờ sáng. Hôm nay không phải cuối tuần, nên không quá đông người. Khi Ôn Tự và Chu Liệt đến nơi, hàng chờ ở cổng đã rất ngắn.
Chu Liệt nói, buổi sáng vào sẽ ít người hơn, còn buổi chiều, lượng người tăng lên sẽ khiến thời gian chờ đợi lâu hơn rất nhiều.
Ôn Tự cảm thấy may mắn vì đã chọn đi vào buổi sáng.
Nửa năm trước, khi cô cùng Nam Già và Lộc Nhiên đi Disneyland ở Thượng Hải, việc xếp hàng chờ đợi suýt khiến cả nhóm phát điên. May là khi đó không phải mùa hè.
Vào khu vui chơi, điểm đầu tiên họ tham quan là tàu lượn tốc độ cao ở thung lũng Gấu Xám. Cú lùi ngược và tăng tốc đột ngột cuối cùng suýt khiến Ôn Tự mất nửa mạng sống.
Vừa bước xuống, Chu Liệt lập tức cười chế nhạo cô: “Trẻ con còn gan lớn hơn em.”
Ôn Tự phản bác: “Em… em chỉ là chưa quen thôi, được chưa? Còn anh thì sao? Chơi cái này mà cứ cười toe toét, thần kinh à?”
Dù thế nào, cô cũng không thể thừa nhận mình sợ.
Chu Liệt thản nhiên: “Vì em trông buồn cười.”
Nghe vậy, Ôn Tự trừng mắt, tức tối hất chân đá anh một cái, rồi chạy xa một đoạn.
Chu Liệt không tức giận, ngược lại còn cười lớn.
Anh đuổi theo cô, hỏi: “Em có muốn chụp ảnh với ngôi sao nữ không?”
“Sao nữ nào?” Ôn Tự ngẩn ra. Hai giây sau, cô quay đầu, cong môi cười: “Ý anh là Lina Bell chứ gì? Không chụp đâu, hồi ở Disneyland Thượng Hải em đã chụp rồi.”
“Đi thôi, tiếp theo là du thuyền sông rừng.” Cô nói.
Chu Liệt gật đầu, theo ý cô.
Vì đến không quá sớm, sau khi đi du thuyền sông rừng, cũng vừa kịp giờ ăn trưa.
Họ chọn giải quyết bữa trưa ngay tại nhà hàng tiệc Hoàng Gia trong khuôn viên.
Đến 2 giờ chiều, họ cùng nhau xem chương trình kỷ niệm “Vua Sư Tử”.
Đến 3 giờ rưỡi, Chu Liệt hỏi cô có muốn thử tàu lượn siêu tốc chủ đề Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao không.
Ôn Tự chẳng buồn suy nghĩ, lập tức từ chối: “Hậu chấn từ trò Gấu Xám vẫn còn đây. Thôi thôi, bỏ qua.”
Thực ra, sau bữa trưa và nghỉ ngơi, cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Theo cảm nhận của cô, Disneyland Hồng Kông không lớn bằng ở Thượng Hải, các trò chơi cũng không hấp dẫn bằng.
Chu Liệt không hỏi thêm cô muốn chơi gì nữa. Anh chỉ lặng lẽ đi theo, cùng cô dạo quanh, ghé cửa hàng bách hóa chờ cô mua sắm, thỉnh thoảng chụp ảnh cho cô.
Sau đó, Ôn Tự kéo anh đến nhà sách ma thuật – Nhà hát truyện cổ tích Disney. Gần 6 giờ, khi chương trình kết thúc, cô lại kéo anh ra trước tủ kính cửa hàng bách hóa để chụp ảnh cùng các nhân vật hoạt hình.
Trời tối, không khí bớt nóng bức hơn.
Ôn Tự đi cả ngày đã mỏi chân, liền làm nũng đòi Chu Liệt cõng mình.
Anh với tư cách “bạn trai tạm thời” chiều theo cô không một lời phàn nàn, cõng cô đến nhà hàng Tên Lửa dùng bữa tối, rồi cùng cô chờ đến lúc buổi biểu diễn pháo hoa bắt đầu.
Dù ban ngày có mưa, nhưng tối nay trời không mưa. Disneyland vốn định hủy buổi diễn pháo hoa, cuối cùng vẫn tổ chức đúng giờ vào 8 giờ tối.
Khi những chùm pháo hoa rực rỡ bừng sáng trên bầu trời đêm, Ôn Tự liền vỗ vai Chu Liệt, nũng nịu đòi anh thả cô xuống.
Chu Liệt nghe lời, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Vừa chạm đất, Ôn Tự đã nhanh nhẹn kéo anh chen vào đám đông, tìm một vị trí không quá gần để đứng. Cô nhanh chóng lấy điện thoại từ túi xách, ngẩng mặt nhìn anh, nói: “Mau mau, chúng ta chụp chung một tấm.”
Chu Liệt nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cười.
“Anh yêu, nhìn vào ống kính nào.” Ôn Tự nhắc.
Chu Liệt thu lại nụ cười, ngoan ngoãn nhìn vào ống kính.
Giữa tiếng cảm thán của đám đông và giai điệu nhạc quen thuộc, họ đứng sát bên nhau, hướng về ống kính, cùng bấm nút chụp.
Ôn Tự vòng tay qua tay Chu Liệt, giơ ngón tay thành hình chữ V trước ống kính. Còn Chu Liệt hơi ngẩng cằm, cũng giơ tay tạo dáng chữ V một cách miễn cưỡng.
Đó là bức ảnh chung thứ tư của họ, chụp trước tòa lâu đài lộng lẫy, giữa ánh sáng rực rỡ của màn trình diễn pháo hoa tại Disneyland Hồng Kông.
Hôm nay, họ đã có thêm hai bức ảnh chung.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");