Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chẳng sợ thế sự đổi thay, vẫn càng khó khăn càng yêu.Vì anh, em vẫn không ngừng kỳ vọng.— “Càng Khó Càng Yêu” – Ngô Nhược Hy
Giọng nói của Ôn Tự vừa dứt, đầu dây bên kia, Cố Kỳ Thâm đột ngột đạp phanh mạnh, dừng xe ngay trước cổng khu dân cư.
May mà xe vừa mới lăn bánh khỏi khu nhà, không gây ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Nụ cười trên gương mặt Cố Kỳ Thâm hoàn toàn biến mất. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chăm chú nhìn ánh sáng vàng nhạt của đèn đường phía ngoài kính chắn gió, không nói một lời.
Câu nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng của Ôn Tự: “Chúng ta thật sự không thể,” như một cơn mưa lạnh lẽo dội thẳng vào tim anh.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi thở hắt ra.
“Tại sao lại không thể?” Giọng nói khàn khàn của Cố Kỳ Thâm cất lên lần nữa. “Là vì tôi chưa đủ cố gắng sao?”
Ôn Tự không trả lời, chỉ khẽ mím môi.
Cố Kỳ Thâm đã rất nỗ lực, cô hiểu rõ điều đó. Nhưng tình cảm không phải thứ có thể được đáp lại chỉ bằng sự cố gắng. Ít nhất, những cố gắng của anh, với cô, không mang lại kết quả nào.
Không nghe được lời đáp, Cố Kỳ Thâm nhếch môi cười tự giễu, giọng nhỏ nhẹ đến gần như tan biến: “Tôi biết rồi.” Sau đó, anh ngắt máy.
Ban đầu anh định lái xe đi ăn tối cùng bạn bè, nhưng giờ đây, Cố Kỳ Thâm không còn chút hứng thú nào, dù chỉ là một chút.
Sau khi cúp máy của Ôn Tự, anh gọi ngay cho Bắc Tranh vừa từ máy bay xuống.
Lúc này lòng anh đang trĩu nặng, chỉ có rượu mới làm tê liệt trái tim đau đớn ấy, tạm thời quên đi những điều không vui.
Ngày Trung Thu.
Sáng sớm, tiếng chuông cửa đã làm Ôn Tự tỉnh giấc.
Mơ màng mở mắt, cô quờ tay lấy điện thoại từ dưới gối, nhìn thoáng qua giờ: mới 7 giờ 40 phút.
Giờ này, cô không nghĩ ra ai lại rảnh rỗi đến thế.
Dẫu không vui vẻ gì, cô vẫn khoác vội chiếc áo rồi bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở, đập vào mắt cô là một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo khẩu trang, cao chừng 1m8. Anh ta còn ôm một bó hoa được gói cẩn thận trong tay.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Tự là ngỡ ngàng.
Chưa kịp hỏi anh ta muốn gì, người đàn ông đã lên tiếng: “Đuôi số 9612, họ Ôn đúng không?”
Ôn Tự gật đầu.
Không thể phủ nhận, giọng của anh ta khá hay.
Xác nhận không nhầm địa chỉ, anh ta đưa bó hoa cho cô rồi nói: “Có một người đàn ông đặt Capuchino cho cô, mời cô nhận.”
Người đàn ông đặt Capuchino cho cô?
Ôn Tự ngập ngừng một chút, đưa tay nhận lấy.
Chờ người đàn ông rời đi, cô vẫn ôm bó hoa mà ngẩn ngơ.
Capuchino… Ai gửi nhỉ?
Đàn ông… Chẳng lẽ là Cố Kỳ Thâm?
Hôm qua cô đã nói rất rõ ràng rồi mà? Anh cũng nói đã hiểu rõ? Chẳng lẽ vẫn cố chấp, thay đổi cách tiếp cận?
Không nghĩ ngợi thêm, Ôn Tự quay người đóng cửa, ôm bó hoa được gói vô cùng đẹp đẽ vào phòng ăn, đặt lên bàn.
Cô vừa quay lưng chuẩn bị mở tủ lạnh thì điện thoại trong phòng ngủ reo lên.
Dẫu chuông reo liên hồi, cô vẫn lấy sữa và bánh mì nướng từ tủ lạnh ra trước, rồi cho vào lò nướng làm nóng. Sau đó mới quay lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên xem.
Không như cô nghĩ.
Người gọi không phải là Cố Kỳ Thâm, mà là Chu Liệt.
Ôn Tự hơi bất ngờ, vì Chu Liệt lại gọi cô vào giờ này. Dạo gần đây, họ chỉ gọi nhau vào khoảng chín, mười giờ tối, mà nội dung cũng chẳng phải là trò chuyện nghiêm túc gì.
Sau một thoáng suy nghĩ, cô gọi lại cho Chu Liệt, bật loa ngoài.
Chu Liệt gần như bắt máy ngay lập tức.
Ôn Tự vừa bắt máy đã hỏi ngay: “Sao tự dưng lại gọi em?”
Vừa nói, cô vừa bước về phía bếp.
Chu Liệt khẽ hắng giọng, rồi chậm rãi trả lời: “Em nhận được hoa chưa?”
Ôn Tự hơi khựng lại: “Hoa là anh gửi?”
“Ừm.” Chu Liệt trầm giọng đáp.
Anh vừa thấy thông báo đơn hàng đã được giao, sợ có nhầm lẫn nên gọi để xác nhận cô đã nhận được hay chưa.
“Sao tự dưng lại gửi hoa cho em?” Ôn Tự đặt điện thoại lên bàn đảo bếp, cầm lấy lát bánh mì nướng, rồi nói tiếp: “Em còn tưởng là bạn em tặng chứ.”
Câu sau cô chỉ buột miệng nói ra.
Chu Liệt nhanh chóng nắm bắt được từ “bạn” đó, liền hỏi: “Bạn trai hay bạn gái?”
Động tác cắt bánh mì của Ôn Tự chợt dừng lại, cô mỉm cười hỏi ngược lại: “Anh quan tâm em có bạn trai hay bạn gái sao?”
Chu Liệt im lặng.
Vài giây sau, anh nói: “Hôm nay là Trung Thu.”
Một câu ngắn ngủi.
Nhưng Ôn Tự hiểu anh muốn nói gì: “Vậy là Trung Thu, nên anh đặc biệt đặt hoa tặng em?”
Chu Liệt lại đáp: “Ừm.”
Tim Ôn Tự khẽ run lên, rồi cô cười nhẹ, nói: “Em còn chưa tặng gì cho anh cả. Anh cứ tặng quà cho em như vậy, em thấy ngại lắm.”
Trước đây là váy cưới, rồi vòng tay, chocolate. Gần đây lại là mấy món đồ xa xỉ nhỏ nhặt gửi đến thỉnh thoảng. Hôm nay lại thêm một bó hoa.
Cứ như trò chuyện với cô lại khá tốn kém vậy?
Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi, Chu Liệt đã nói: “Không cần ngại. Anh thấy hợp với em thì tặng thôi. Nếu em thật sự muốn tặng lại anh gì đó… thì chi bằng—tặng em cho anh.”
Câu nói ấy suýt khiến Ôn Tự cắt bánh mì vào tay.
Cô đặt dao xuống, trong chốc lát bị nghẹn lời.
Dạo gần đây, tuy hai người đôi khi nói chuyện chẳng mấy nghiêm túc, thậm chí hơi quá trớn, nhưng đây là lần đầu cô nghe Chu Liệt nói thẳng như vậy.
Cô mím môi, nửa phút sau mới lên tiếng: “Em cũng khá đắt đấy, hay là anh chọn thứ gì khác đi?”
Giọng điệu của cô nửa đùa nửa thật.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng động ồn ào, vài giây sau, giọng trầm thấp của Chu Liệt lại cất lên: “Vậy em nghĩ tặng gì thì phù hợp hơn?”
“…” Ôn Tự bị hỏi ngược, nhất thời không biết trả lời.
Đúng là nên tặng gì mới phù hợp đây?
Chẳng lẽ tặng anh thứ gì đó có giá trên trời?
Nghĩ ngợi, Ôn Tự vô thức cầm dao lên, tiếp tục cắt bánh mì.
Không nghe cô nói gì, giọng trầm của Chu Liệt lại vang lên: “Hình như em còn nợ anh một điều gì đó.”
Ôn Tự chỉ nghe được nửa đầu nửa đuôi.
Chu Liệt tiếp tục: “Nụ hôn trong phòng tập thể hình, em vẫn chưa trả đủ.”
Tay Ôn Tự cầm dao bỗng lỏng ra.
Con dao rơi xuống thớt, phát ra tiếng “keng”. Cùng lúc, cô khẽ hít một hơi rồi buột miệng thốt lên một tiếng “á” đầy ngọt ngào.
Tiếng “á” ấy khiến Chu Liệt bỗng ngừng thở trong giây lát.
Sau hai giây im lặng, anh cất giọng khàn khàn: “Em làm sao vậy?”
Ôn Tự cắn môi: “Không sao…”
Cô vừa bị phân tâm mà lỡ cắt vào tay.
“Sao tự dưng lại kêu lên?” Chu Liệt hỏi.
Ôn Tự quay người, lấy một miếng băng cá nhân hình hoạt hình từ tủ lạnh, dán lên vết thương rồi nói: “Em lỡ cắt vào tay thôi.”
Chu Liệt thở phào nhẹ nhõm, đoán được cô đang làm gì, liền hỏi: “Em đang chuẩn bị bữa sáng à?”
Ôn Tự đáp: “Đúng vậy.”
Nhưng bây giờ cô chẳng còn tâm trạng để làm nữa.
Không muốn làm phiền cô thêm, Chu Liệt nói vài câu đơn giản rồi chủ động cúp máy.
Sau cuộc gọi ấy, buổi sáng Trung Thu của anh chẳng dễ chịu chút nào.
Nửa tiếng sau, thùng rác cạnh giường của Chu Liệt đầy giấy vụn, trong phòng thoảng mùi tanh nhè nhẹ.
Anh ngồi bên mép giường, châm một điếu thuốc, kết thúc màn tự hành hạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");