Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt Trần Nhược Vũ như muốn rớt hẳn xuống đất, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Mạnh Cổ, thế nhưng mẹ Mạnh vui vẻ tiến về chỗ bàn của hai người.
“ Mẹ sao lại ở đây?” Mạnh Cổ vờ như không thấy ánh mắt cầu cứu của Trần Nhược Vũ, coi cô như không khí, ngồi tiếp chuyện với mẹ mình.
“ Mẹ có hẹn với bạn ra ngoài đi chơi.”
“ Bạn mẹ đâu?.”
“ Đi rồi.”
“ Vậy sao mẹ vẫn còn ở đây?.”
“ Vốn mẹ định đi, nhưng lúc đi toilet, thấy Tiểu Vũ trốn vào đó gọi điện thoại, lúc cô ấy gọi bác sĩ Mạnh, mẹ bỗng cảm thấy rất quen thuộc, cô ấy cũng quen bác sĩ họ Mạnh. Lúc cô ấy nói bác sĩ Mạnh Cổ, Mạnh Cổ đại nhân, mẹ tự nhiên nghĩ, người đó cũng tên là Mạnh Cổ, giống với tên con, vì thế mẹ ở lại.”
Nói vậy thôi, chứ chắc bác ấy ngồi ở lại nghe cô ăn nói lảm nhảm.
Bác ấy còn gọi cô là Tiểu Vũ nữa chứ. Xong rồi, xong rồi, Trần Nhược Vũ muốn đào hố tự chôn mình, khẳng định mẹ Mạnh đã nghe hết được chuyện xảy ra vừa xong.
“ Aiz, bác cũng không xác định người cháu cầu cứu có phải con trai của bác không, nếu bác biết là con trai bác, bác nhất định sẽ ngồi xuống bên cạnh, giúp cháu nói chuyện.”
Nét mặt Trần Nhược Vũ cứng đờ, cô lắc lắc đầu. Thầm nghĩ, bác à, bác còn chưa thấy đủ loạn sao?
Mẹ Mạnh bỗng huých huých vai Mạnh Cổ, nói: “ Con trai, sao con không giới thiệu một chút nhỉ?.”
Đều nghe giới thiệu trong buổi xem mắt hết rồi, còn giới thiệu gì nữa chứ?
“ Đây là mẹ tôi, đây là Trần Nhược Vũ.” Mạnh Cổ ở trên mặt bình tĩnh, không thèm quan tâm đến việc trong lòng Trần Nhược Vũ đang gào thét.
“ Xin chào, Tiểu Vũ.” Mẹ Mạnh hiền lành vô cùng.
“ Cháu chào bác.” Trần Nhược Vũ nơm nớp lo sợ, người bác này không phải muốn hỏi mình một đống vấn đề chứ. Hôm nay, cô không thể chịu nổi cực hình tra tấn nào thêm nữa.
“ Tiểu Vũ có bệnh sợ hãi khi gặp người lớn hả?.”
Đến rồi, đến rồi bắt đầu hỏi rồi. Hơn nữa, cú mở màn đã lôi ngay bệnh này ra làm trò cười, nói đến cái nhược điểm buồn cười này.
Trần Nhược Vũ theo bản năng nhìn Mạnh Cổ, nhưng Mạnh Cổ còn chưa kịp lên tiếng, mẹ Mạnh liền nói: “ Trước mặt người lớn lo lắng cũng là chuyện bình thường, nhưng với bác thì không cần, bác còn trẻ như vậy mà.” Mẹ Mạnh nói xong, còn sờ sờ mặt mình, động tác nhấn mạnh về độ trẻ tuổi của mình.
Trần Nhược Vũ sửng sốt hỏi: “ Cô à, cô hơn mười tuổi sinh ra bác sĩ Mạnh sao?.”
Mẹ Mạnh cười haha, Mạnh Cổ ở bên cạnh tức giận: “ Trần Nhược Vũ, đừng vuốt mông ngựa*.”
(*) Ý nói Trần Nhược Vũ đừng có nịnh nọt.
Cô trưng ra vẻ mặt vô tội, cô đâu có, mẹ anh thực sự rất trẻ mà.
“ Đừng để ý đến nó, có đúng là vuốt mông ngựa nhưng bác rất thích.” Mẹ Mạnh cười đến mí mắt dính lại với nhau, tinh thần phấn chấn: “ Mạnh Cổ là do bác sinh ra, không phải nhặt được.”
“ Mẹ, cũng phiền mẹ chú ý đến hình tượng người lớn của mình.”
“ Mẹ rất chú ý mà. Con trai, con và Tiểu Vũ quen biết như thế nào?.”
“ Cô ấy là bạn thân của bạn gái Doãn Tắc.”
“ Doãn Tắc có bạn gái rồi sao? Aiz, đứa nhỏ này lâu rồi mẹ cũng chưa gặp, con bảo với nó là làm cơm mời mẹ đi, quan trọng là rủ cả bạn gái nó nữa.”
“ Nếu nói như vậy, khẳng định Doãn Tắc sẽ từ chối.”
“ Vậy con đổi cách nói đi. Dù sao, mẹ cũng muốn gặp qua một lần.”
“ Để con nói, Doãn Tắc càng không đồng ý.”
“ Đó là con không biết cách nói, con uyển chuyển một chút, thông minh lên một chút.”
Trần Nhược Vũ ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận đánh giá người mẹ trẻ này, xem hai người nhắc đến Doãn Tắc, cô khéo léo tìm cơ hội chen miệng: “ Chuyện đó, bác sĩ Mạnh, bác à, hai người cứ trò chuyện nhé, cháu không quấy rầy, cháu đi trước.”
Mạnh Cổ gật đầu, mẹ Mạnh gật đầu, Trần Nhược Vũ thở nhẹ ra, vừa định đứng dậy, mẹ Mạnh nói: “ Chúng ta cũng muốn ra về, cùng về thôi.”
Trần Nhược Vũ nhìn trộm Mạnh Cổ, anh không có phản ứng gì, ra vẻ rất nghe lời mẹ. Loại hình tượng con ngoan như này khiến Trần Nhược Vũ mở rộng tầm mắt.
Ba người bước ra đến cửa, Mạnh Cổ đi lấy xe. Trần Nhược Vũ muốn tạm biệt lại bị mẹ Mạnh kéo tay lại: “ Tiểu Vũ à, Mạnh Cổ vừa rồi ăn nói rất không lễ phép, bác thay nó xin lỗi cháu.”
“ Không việc gì, không việc gì.” Trần Nhược Vũ hoảng loạn xua tay: “ Đó là phong cách của bác sĩ Mạnh ạ.”
Phong cách? Nói xong, cô thấy hơi xấu hổ, lần này mới đúng với cụm từ vuốt mông ngựa.
Cũng may, phản ứng của mẹ Mạnh là tủm tỉm cười, không suy nghĩ nhiều, mẹ Mạnh nói tiếp: “ Cha của Mạnh Cổ, cũng sẽ sắp xếp cho nó buổi xem mắt. Nếu không như vậy đi, đến lúc đó cháu cũng tới, trả thù lại?.”
Trần Nhược Vũ nhất quyết lắc đầu, dùng sức xua xua cánh tay: “ Không, không.”
Xong rồi, xong rồi, người lớn này biết cách dọa người quá.
“ Không sao, không cần lật bàn. Cháu cứ tưởng tượng hôm nay nó làm như nào,thì cháu làm với nó như vậy.”
Đem chuyện anh nói cô mắc bệnh thần kinh đề cập tới sao?
“ Chiêu này đối với bác sĩ Mạnh không có tác dụng. Nếu cháu nói: “ sao anh không tới khoa thần kinh khám bệnh” người khác sẽ tưởng anh chuyển từ ngoại khoa tới khoa thần kinh thôi, không có hiệu quả.” Hơn nữa, cô đi đến làm loạn buổi xem mắt của Mạnh Cổ để làm gì chứ? Anh sẽ nghĩ cô yêu anh đến chết, liều mạng đoạt chồng quá.
Hiểu lầm cũng không sao, chỉ sợ anh trả đũa, cô đấu không lại anh.
“ Đương nhiên, cháu có thể đổi chiêu thức khác, dùng chiêu của nó hôm nay sẽ không mới mẻ gì. Bác sẽ giúp cháu tính kế, đúng rồi, cháu có thể nói, Mạnh Cổ, bài thuốc trĩ mà anh thường dùng rốt cuộc tôi mua được rồi.”
Sặc!!!!
Trần Nhược Vũ tự mình sặc nước bọt của mình.
Người này chính là mẹ thân sinh ra Mạnh Cổ sao?
“ Cháu cũng biết là chiêu này hay lắm đúng không?.”
“ Bác à, bác rất hài hước.”
“ Quá khen, quá khen. Mạnh Cổ tính tình nóng nảy, không kiên nhẫn đều di truyền từ cha nó, còn bộ dạng xinh đẹp hài hước là di truyền từ bác.” Tóm lại những thứ tốt trên người anh đều được di truyền từ bà, còn những thứ xấu xa độc ác đều di truyền từ cha anh.
Trần Nhược Vũ nhìn mẹ Mạnh đang tủm tỉm cười, bỗng nhiên có cảm giác hâm mộ với Mạnh Cổ. Nếu cô có một bà mẹ đáng yêu như vậy, cô sẽ cam tâm tình nguyện trở về thành phố C.
Mạnh Cổ lái xe tới chỗ hai người, anh nhìn Trần Nhược Vũ nói: “ Tôi đưa mẹ tôi về trước, sau đó quay lại bệnh viện, không đưa em về được.”
Trần Nhược Vũ gật gật đầu, cảm thấy Mạnh Cổ rất hiếu thuận, ít nhất thì trước mặt mẹ anh, anh và mẹ anh rất giống nhau. Mẹ Mạnh cũng không nói gì thêm với Trần Nhược Vũ, bà vẫy vẫy tay chào cô, nói lời tạm biệt.
Trần Nhược Vũ nhìn hai người lên xe, sau đó cô xoay người, tâm tình có chút mơ hồ bước đi lang thang trên đường. Cô suy nghĩ, vậy cô di truyền từ ai? Nghĩ nửa ngày, ừm, tính tình keo kiệt là từ mẹ, nhát gan di truyền từ cha cô.
Buổi tối hôm nay, cô gọi điện thoại cho Triệu Hạ, đem chuyện gặp gỡ mẹ con Đường Kim Tài kể lại. Triệu Hạ nói tốt cho mẹ của Đường Kim Tài, khuyên cô yên tâm, nói nếu Đường gia còn tìm cô, thì cô tự biết phải làm sao.
Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, bỗng nhiên rất muốn nghe giọng của mẹ. Không biết lúc này mẹ cô đã nguôi giận chưa, tính tình mẹ cô hơi ngang ngạnh, nhất định sẽ rất khó xuôi giận, cô nên nói thế nào để cha mẹ thông cảm cho cô, nói về lý tưởng sống của cô đây?
Muốn, rất muốn, gia đình Mạnh Cổ thương yêu lẫn nhau, gia đình có điều kiện, công việc thành tựu, tiền đồ mở rộng. Lại còn có bạn thân là Doãn Tắc và Lôi Phong chơi từ nhỏ, vô cùng thân thiết. Còn chính mình, bạn bè không nhiều, tiền lương không nhiều, tiền đồ mơ hồ.
Trần Nhược Vũ thở dài, cô có chút ghen tị với Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ lên mạng dạo chơi, trong lúc vô tình nhìn thấy bức tranh phong cảnh. Trong rừng hoa đào, lá cành sum xuê, cánh hoa bay bay. Một người đàn ông thân áo trắng đứng khoanh tay, có vài phần phóng khoáng, vài phần quyến rũ.
Trần Nhược Vũ ngắm nhìn, không biết vì sao lúc này cô thấy rất giống Mạnh Cổ. Cô cầm điện thoại chụp lại. Chụp xong, cô cầm điện thoại xem trái xem phải, rất hài lòng. Mạnh Cổ nói, anh bị bạn gái đá ba lần, cô rất hiếu kì, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết sau này còn có cơ hội để nghe nữa hay không.
Buổi tối hôm nay, Trần Nhược Vũ nhắm nghiền hai mắt lại, trong đầu hiện lên bức tranh hoa đào và hình ảnh người đàn ông đứng trong đó.
Vài ngày sau đó, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Đường Kim Tài không tìm Trần Nhược Vũ cũng không vì chuyện của cô mà tìm tới Triệu Hạ. Bên phía Mạnh Cổ cũng không có động tĩnh, không tin nhắn, không điện thoại. Trần Nhược Vũ nhìn bức ảnh đào hoa tiên sinh một lúc lâu, chuyện cũng bình thường thôi, bạn bè đâu phải lúc nào cũng gọi điện nói chuyện đâu. Hơn nữa, nếu không có chuyện gì mà anh gọi điện tìm cô, khẳng định là lại tìm cớ gây chuyện, cho nên không tìm cũng tốt.
Hôm nay, Trần Nhược Vũ gọi điện về nhà, ân cần hỏi thăm cha mẹ. Gần đây, mỗi ngày cô đều gọi điện trong nhà, mặc dù thấy hơi sợ nhưng nếu không gọi thì không được.
Mẹ Trần lại hỏi khi nào cô trở về, nhưng cô vẫn trả lời như cũ, cô không muốn trở về. Lần này mẹ cô không cúp ngay điện thoại nhưng cũng tỏ ra không vui vẻ khi nói không hiểu cô đang nghĩ gì. Nói, hồi nhỏ sức khỏe cô rất yếu, nuôi cô rất vất vả kết quả là khi lớn lên cô không hiếu thuận như em trai, thật sự là nuôi cô lớn chừng này cảm thấy uổng công.
Trần Nhược Vũ không trả lời, trong lòng thấy rất chua chát. Trước đây, cơ thể cô không khỏe mạnh, thường xuyên mắc bệnh, chăm sóc một đứa trẻ như cô rất vất vả. Thế nhưng, khi cô ở nhà, mọi chuyện đều do cô làm, đi chợ nấu cơm, rửa chén, dọn dẹp đều do cô làm. Em trai cô không hề động chân một chút nào. Đi mua thuốc, rót nước, nấu cơm những việc nhỏ nhất cũng đều đến tay cô, em trai cô nếu không đi chơi thì ở nhà chơi game.
Khi ra ngoài làm việc, cho dù thế nào cô cũng luôn dành một khoản gởi về nhà, muốn cho cha mẹ ăn ngon một chút, không muốn cha mẹ cô phải vất vả. Cô biết, mẹ cô trọng sĩ diện, cô cũng đâu muốn bà phải mất mặt vì cô. Mấy người họ hàng lúc nào tụ tập lại một chỗ luôn hỏi rằng con gái bà gởi tiền hàng tháng về nhà là bao nhiêu, cho nên cô cắn răng ăn uống cần kiệm để gởi tiền về cho cha mẹ.
Mà em trai cô, còn đang học dở đại học, thậm chí chi phí học tập cũng do cô chu cấp. Mẹ cô nuôi dưỡng em trai cô đâu phải vất vả, bởi vì cô đều đứng đằng sau lo lắng hết, cô cũng phải bỏ ra rất nhiều.
Kết quả thì sao, cô nhận lại một câu rằng mình không hiếu thảo bằng em trai.
Trần Nhược Vũ không lên tiếng, mẹ Trần còn nói tiếp. Mẹ cô hỏi chuyện bán bảo hiểm của cô như nào, có phải lúc nào cũng cúi đầu khom lưng trước ông này bà nọ, cả ngày phải lộ ra khuôn mặt tươi cười để cầu xin người khác mua? Lời nói của mẹ cô không hề dễ nghe, Trần Nhược Vũ không còn sức để giải thích.
Vừa gọi điện thoại cho mẹ, nghe được những câu như này, Trần Nhược Vũ lấy cớ mệt muốn đi nghỉ, rồi cúp máy.
Cúp điện thoại, Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi ở mép giường, cô rất buồn nhưng không khóc. Cô cảm thấy, nếu khóc vì những chuyện như này sẽ hình thành một thói quen không thể khống chế được, con người càng khóc sẽ càng yếu đuối. Vì thế, cô sẽ không khóc.
Cô vẫn luôn tự hỏi, cô phải làm thế nào, người nhà mới có thể hài lòng về cô. Cô suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không tìm ra cách nào. Cô không thích cách xử lí mọi chuyện của cha mẹ, cũng không thích sự kì vọng của cha mẹ dành cho cô. Mà nếu cô không đạt được yêu cầu của cha mẹ, quay về thành phố C, sống theo cách sống của cha mẹ, cô cũng không thể làm được.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới Mạnh Cổ, nhớ tới khuôn mặt biểu cảm của anh, nhớ những lời ác độc của anh, nhớ lúc anh lấy cô ra làm trò đùa, nhớ lúc anh giáo huấn cô.
Nếu có anh ở bên lúc này, cô sẽ không đau khổ bây giờ. Tuy rằng anh luôn khiến cô bực mình nhưng luôn đưa ra những lời góp ý cho cô.
Cô nhớ anh.
Không biết anh có đi xem mắt không? Đối tượng xem mắt như thế nào? Có phải là con gái viện trưởng hay không? À, đứa nhỏ của hai người sau này gọi là viện trưởng Mạnh nghe rất bùi tai. Trần Nhược Vũ tự mình tưởng tượng. Nếu sau này không gọi là bác sĩ Mạnh, cũng có thể gọi là bác sĩ hào môn.
Cô nhìn di động, "đào hoa tiên sinh" vẫn phóng khoáng đĩnh đạc đứng yên ở trong bức tranh. Cô nhớ tới anh, nhưng không muốn gọi điện thoại cho anh, không có chuyện gì thì gọi rồi biết nói thế nào? Ngộ nhỡ anh nói, Trần Nhược Vũ, em không có việc gì tìm tôi gây chuyện hả, muốn chết sao?
Trần Nhược Vũ tưởng tượng đến giọng nói của anh, nở nụ cười. Hy vọng về sau, con gái viện trưởng sẽ gọi anh, Mạnh Cổ, anh còn chưa thay tã cho đứa trẻ hả, muốn chết sao?
Trần Nhược Vũ buông chiếc di động trong tay xuống, nằm xuống giường, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng. Anh có cuộc sống hạnh phúc, cô cũng sẽ có. Cô không thể bi quan, không nên đau khổ, cô còn trẻ như vậy, ngày còn rất dài.
Tuy rằng ngoài miệng mẹ mắng nhưng vẫn còn rất lo lắng cho cô, cha cô tuy rằng không dám phản đối quyết định của mẹ, nhưng cha vẫn lo lắng cho cô. Em trai tuy rằng hơi lười biếng một chút, nhưng vẫn rất quý mến cô.
Cho nên, cô phải đứng dậy, phải phấn chấn lên.
Trần Nhược Vũ cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều. Trước khi ngủ, cô còn nhớ rằng ngày mai phải gọi cho Cao Ngữ Lam, hỏi xem gần đây cô ấy và Doãn Tắc như thế nào, có lẽ nên tìm cơ hội theo chân nhóm đó tụ tập một lần, có thể Mạnh Cổ cũng sẽ tới.
Trần Nhược Vũ có làm như vậy nhưng Mạnh Cổ không tới. Hôm cả nhóm tụ tập, Mạnh Cổ nói có việc bận, Trần Nhược Vũ hỏi xem có nên chờ Mạnh Cổ rảnh rồi tụ tập sau nhưng cả hội vẫn ăn uống phè phỡn. Vì thế cho dù trải qua một buổi tối vô cùng náo nhiệt nhưng không có Mạnh Cổ, cô vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Hôm sau, Trần Nhược Vũ lấy điện thoại ra xem, do dự liệu có nên gọi điện thoại cho Mạnh Cổ hay không, nói rằng hôm qua cả nhóm tụ tập nhưng anh không tới, nên hỏi han một chút. Như vậy có được cho là lí do không? Hình như có chút cố ý thì phải.
Cô suy nghĩ lại, do dự đi do dự lại, không hề có tinh thần làm việc chút nào.
Chưa kịp quyết định có nên hay không, cô nghe có tiếng điện thoại gọi tới. Là Đường Kim Tài.
Đầu tiên là anh ta xin lỗi vì chuyện lần trước, anh ta nói mẹ anh không có ác ý, chỉ hơi thích lo chuyện một chút, tính tình nhanh nhẹn, cái gì cũng muốn ngay và luôn.
Trần Nhược Vũ chấp nhận lời xin lỗi này, cô còn sợ anh ta sẽ nghĩ cô là kẻ bị thần kinh.
Đường Kim Tài không nói về chuyện xem mắt lần trước quá nhiều, giọng nói anh ta có phần dè dặt, sau đó anh ta chuyển sang chuyện khác. Anh ta nói, cậu của anh ta gặp chuyện nên phải chịu sự đả kích rất lớn, sau đó có chứng bệnh uất ức, đi gặp bác sĩ tâm lí một thời gian nhưng không có khởi sắc gì cả. Ở thành phố này, có bác sĩ nổi tiếng, là bác sĩ Lưu khoa thần kinh, anh ta hỏi người mà Trần Nhược Vũ hẹn hôm đó có phải chính là khoa thần kinh của chủ nhiệm Lưu hay không.
Trần Nhược Vũ ngây người, cô làm gì có cuộc hẹn trước nào đâu? Nhưng bệnh viện đó là nơi Mạnh Cổ làm việc, chủ nhiệm Lưu là có thật.
“ Chủ nhiệm Lưu vang danh cả nước, để hẹn khám với ông ấy rất khó. Hai ngày trước, mợ tôi có đề cập qua với tôi về chuyện này, cô ấy nhờ tôi tìm cách hẹn gặp chủ nhiệm Lưu. Mẹ tôi đột nhiên nhớ tới lần trước, bạn em nói rằng em có hẹn với chủ nhiệm Lưu, có phải anh ta có quen với chủ nhiệm Lưu không.”
“ Uhm. Hình như có quen biết.”
“ Vậy em có thể giúp tôi việc này được không, em nhờ bạn em hẹn giúp tôi với chủ nhiệm Lưu. Bệnh này của cậu tôi khiến cả nhà tôi rất lo lắng. Tiền nong không thành vấn đề.”
Trong nháy mắt, Trần Nhược Vũ cảm thấy mình không hề có phúc gì đó, cô nghĩ, hóa ra không phải đồng tình với bệnh của cô, mà là muốn cô gọi điện cho Mạnh Cổ.