Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Thiên Hương giả vờ không thấy Hạ Tuấn, cô cùng Ninh Tường Gia và Liễu Huy vào thang máy, Hạ Tuấn bước ra muốn giải thích cho cô hiểu thì cửa thang máy đóng lại, trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn Thẩm Thiên Hương đưa mắt nhìn anh với vẻ tràn đầy thất vọng, Hạ Tuấn cũng biết lần này mình xong đời thật luôn rồi.
Âu Dương đứng bên cạnh nhìn thấy Hạ Tuấn có vẻ khác thường, cô lên tiếng hỏi: “Bác sĩ Hạ anh làm sao thế?”
Hạ Tuấn nhìn Âu Dương, anh lắc đầu: “Không, không có gì đâu.”
“Chúng ta đi thôi.”
Hạ Tuấn đưa Âu Dương rời đi. Vì hai nhà Hạ và Ninh đều có mối quan hệ đôi bên, hôm nay lại là lễ đính hôn của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ, chính vì thế anh đành đến đây đi cùng với Âu Dương tiểu thư theo sự sắp xếp của ba mình, anh lại không ngờ mình lại gặp Thẩm Thiên Hương ở đây. Lần này thì không xong rồi, mới hôm trước bày tỏ tình cảm với cô, bây giờ lại đi cùng với một cô gái khác còn để cô nhìn thấy thế này…
…
Thẩm Thiên Hương về phòng nghỉ, cô ngồi xuống ghế rồi nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Nói không thất vọng chính là nói dối rồi, dù sao cũng mới qua nay Hạ Tuấn nói có tình cảm với cô, hôm nay lại đi cùng một người con gái xinh đẹp như vậy, bọn họ thật đẹp đôi, đúng là đẹp đến khiến người ta nhìn vào thấy chói mắt làm sao.
Thẩm Thiên Hương thở dài, cũng do cô quá tin người mà thôi, vốn không nên tin tưởng vào lời nói của đàn ông cũng không nên bước chân vào tình yêu nữa, bởi vì càng hi vọng chỉ nhận lại thất vọng, cô không muốn bản thân mình rơi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng một chút nào cả.
Ninh Tường Gia ngồi bên cạnh nhìn thấy Thẩm Thiên Hương buồn rầu, trong lòng thằng bé lại cứ nghĩ vì ba mình đi kết hôn với Cao Mỹ Lệ khiến cho cô buồn như thế. Nhìn thấy Thẩm Thiên Hương như vậy Ninh Tường Gia lại càng quyết tâm hơn, thằng bé đã nghĩ ra một kế hoạch để giúp cô, Ninh Tường Gia thật sự muốn Thẩm Thiên Hương và ba mình thành đôi, càng muốn cô trở thành mẹ của mình hơn là Cao Mỹ Lệ kia.
Người phụ nữ đó… thằng bé không có một chút thiện cảm.
Thẩm Thiên Hương quay sang thấy con đang nhìn mình thì mỉm cười, cô đưa tay xoa đầu thằng bé. Phải rồi, bây giờ báu vật của cô chính là Ninh Tường Gia, cô chỉ cần sống tốt chăm sóc cho thằng bé, nhìn con trai mình trưởng thành mà thôi. Còn cái gọi là tình yêu đó cô vốn không nên bước chân vào thì hơn.
“Mẹ nhỏ” Ninh Tường Gia nhìn cô, thằng bé vòng tay ôm lấy Thẩm Thiên Hương.
“Tiểu thiếu gia” Thẩm Thiên Hương cũng ôm Ninh Tường Gia, mặt trời nhỏ của cô, sự tồn tại của con trai đã sưởi ấm trái tim nguội lạnh hoàn toàn này của cô rồi.
Liễu Huy đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này không hiểu sao thấy chạnh lòng, anh cũng thấy có sự khác thường ở đây, cái nhìn của Thẩm Thiên Hương dành cho Ninh Tường Gia có gì đó rất kì lạ.
Có khi nào cô gái này chính là mẹ của Ninh Tường Gia không? Nhưng mà nhìn bọn họ vừa có vẻ giống lại có vẻ khác nhau, Liễu Huy đứng suy luận lảm nhảm một mình sau đó lắc đầu, chuyện này anh vẫn nên bỏ qua một bên đi, vẫn nên tập trung cho buổi lễ đính hôn này của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ thì hơn, nếu không người đàn ông nào đó không vừa lòng lại gào ầm cả lên nữa.
…
Cao Mỹ Lệ nhìn mình trong gương, hôm nay cô ta chính là người phụ nữ đẹp nhất cũng là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Lúc này cửa phòng được đẩy ra, Thẩm Thiên Hương bước vào, Cao Mỹ Lệ biết cô đến đây cùng Ninh Tường Gia, vốn cũng không có cảm tình gì với Thẩm Thiên Hương là bao nên cô ta dùng danh nghĩa là vợ của Ninh Giang Thành sai vặt cô, bắt cô chạy đi chạy lại lấy đồ cho mình.
“Đồ của cô đây” Thẩm Thiên Hương nói.
Cao Mỹ Lệ nhìn Thẩm Thiên Hương, cái nhìn không mấy thiện cảm là bao. Cửa phòng lúc này lại được đẩy ra, Ninh Tường Gia bước vào, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ở đây liền chạy đến ôm lấy cô.
“Tường Gia, con đến…”
“Mẹ nhỏ, mẹ chạy đi đâu vậy?” Ninh Tường Gia ôm lấy Thẩm Thiên Hương rồi hỏi, dường như không quan tâm đến nhân vật chính của ngày hôm nay là Cao Mỹ Lệ.
“Mẹ nhỏ?” Cao Mỹ Lệ nghe vậy liền đứng lên, cô ta tròn xoe mắt nhìn cả hai.
Ninh Tường Gia liền làm bộ dạng sợ hãi, núp sau lưng Thẩm Thiên Hương: “Mẹ nhỏ…con sợ…”
Thẩm Thiên Hương quay ra sau ôm lấy con trai mình, người phụ nữ này có xứng đáng làm mẹ kế của con cô không vậy chứ?
“Mẹ nhỏ…mẹ nhỏ…chúng ta rời khỏi đây đi” Ninh Tường Gia ôm lấy cô rồi kéo áo bảo.
Cao Mỹ Lệ từ nãy đến giờ bị chọc cho tức chết, Thẩm Thiên Hương biết hai chữ mẹ nhỏ này khiến cô ta càng nghe càng thấy chói tai làm sao. Cô ôm con trai mình lên rồi bảo: “Tôi xin phép đưa tiểu thiếu gia về phòng nghỉ.”
Nói rồi cô ôm Ninh Tường Gia ra khỏi đó, thằng bé không nhìn lấy Cao Mỹ Lệ một cái khiến cho cô ta càng tức điên lên.
“Từ khi nào cô ta được thằng bé gọi là mẹ nhỏ chứ?”
Cao Mỹ Lệ không nuốt trôi cục tức này, cô ta vội ra khỏi phòng định đuổi theo Thẩm Thiên Hương và Ninh Tường Gia để làm cho ra lẽ chuyện này không ngờ lại gặp người quen.
“Cao Mỹ Lệ, chúc mừng cô nha. Cuối cùng cũng được về chung một nhà với Ninh Giang Thành rồi.”
Cao Mỹ Lệ dừng chân lại, cô ta cố gắng gượng cười: “À ừm…”
“Cũng thiệt thòi cho cô quá, còn trẻ như vậy đã về làm mẹ kế, chúc cô may mắn nha.”
Cao Mỹ Lệ nghe đến đây thì có chút thay đổi sắc mặt, chuyện Ninh Giang Thành có một đứa con trai ai ai cũng biết, nhưng Cao Mỹ Lệ cũng là người thông minh, cô ta biết bản thân mình nên kiềm chế, vẫn nên là thể hiện một người mẹ kế biết thương con chồng nếu không sẽ bị thiên hạ bàn ra tán vào.
“Tôi luôn xem thằng bé là con ruột của mình mà, thằng bé cũng rất đáng thương, sinh ra đã thiếu thốn tình cảm của một người mẹ. Tôi lại rất yêu thương thằng bé, chỉ mong sau này về chung một nhà có thể cho thằng bé tình cảm yêu thương của một người mẹ trọn vẹn.”
Vai diễn này Cao Mỹ Lệ diễn quá xuất sắc rồi…