Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cháy Nắng
  3. Chương 2: Bản lĩnh
Trước /33 Sau

Cháy Nắng

Chương 2: Bản lĩnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Trần Giang Dã.”

Âm thanh thúc giục của người đàn ông truyền đến phía trước, “Ngây người ở đó làm gì vậy, cầm hành lý.”

Trần Giang Dã……

Còn chưa kịp thắc mắc tại sao cậu lại cười, Tân Nguyệt đã âm thầm đọc cái tên này trong lòng một cách khó hiểu.

Lúc này hai người vẫn đang nhìn nhau, không có một chút mất tự nhiên nào, một người tùy ý, một người thẳng thắn vô tư, hai bên đều chẳng kiêng nể gì.

Hai giây sau, Trần Giang Dã dời ánh mắt trước, xoay người đi về phía cốp xe.

Thoả mãn đủ sự tò mò của mình, Tân Nguyệt không nhìn cậu nữa, cầm hành lá quay trở về trong nhà.

Tân Long nhìn thấy Tân Nguyệt cầm một bó hành lá trong tay, bốc hỏa: “Con ngắt nhiều như vậy làm gì? Hành lá không cần tiền hả!”

“Còn dư để mai ăn.”

Nói xong, Tân Nguyệt đem hành lá đi rửa.

Tân Long nhếch miệng: “Ngày mai đều héo cả rồi.”

Tân Nguyệt ném hành lá cho ông, nhàn nhạt nói: “Con không kén ăn.”

Tân Long bị lời nói của cô làm cho chặn họng, qua một lúc mới nói: “Cơm để con ăn cha không ăn?”

Tân Nguyệt liếc ông: “Chỉ một ngày thì có thể héo bao nhiêu?”

Tân Long lại bị cô chặn họng, ông cũng không biết tại sao con gái mình bình thường trầm mặc, đến khi cãi nhau, ông chưa bao giờ thắng, chỉ có thể tức tối sai khiến cô: “Đi nhóm lửa.”

Ngày nay rất nhiều hộ gia đình ở nông thôn đã sử dụng khí đốt thiên nhiên, trừ một số hộ gia đình trong thôn này dùng khí đốt, hầu hết bọn họ phải tự mình nhóm lửa.

Năm ngoái trong thôn vốn dĩ cũng nói muốn dùng khí đốt tự nhiên, thôn Hoàng Nhai cũng không nghèo đến mức không đủ tiền mua khí đốt tự nhiên, chỉ là người nào cũng cực kỳ keo kiệt, bần tiện đến mức có tiếng, thôn ở bên cạnh đều biết người của thôn Hoàng Nhai bởi vì một chút thiệt thòi cũng không thể để mất mà ngay cả con đường xi măng cũng không chịu sửa chữa.

Khi làm đường xi măng quy hoạch con đường ban đầu, một số cây quả của người trong thôn sẽ bị lấn chiếm, có hộ gia đình chỉ bị chiếm dụng một cây đã treo cổ khóc lóc không ngừng, nói muốn chặt cây thì chặt bọn họ trước.

Không có ai hầu hạ được cái thôn nhiều người lắm chuyện này, đến bây giờ thôn Hoàng Nhai vẫn là con đường đất, chỉ trải một lớp cát và đá ở bên trên, xe mô tô nghiền dẫm vài lần sẽ xuất hiện toàn ổ gà, chạy chiếc xe đạp điện không ổn định trên con đường này, cả người đều có thể xóc đến mức bay lên trời.

Tân Nguyệt đốt lửa củi khô cho vào bếp lò, lửa nhanh chóng đốt cháy phát ra tiếng lìu xìu.

Cô nhìn ngọn lửa đang bùng cháy bên trong, nhưng trong đầu cô lại hiện ra đám mây ráng lửa lúc nãy ở phía chân trời, và hình bóng chắn ngang đám mây lớn và bầu trời.

Trần Giang Dã……

Cô lại đọc cái tên này ở trong lòng.

Không có ý gì khác, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy rất dễ nghe.

Người của thôn Hoàng Nhai trình độ văn hóa không được cao, hầu hết tên của bọn họ đều rất quê mùa, ngay cả tên của các bạn học trong trường trên thị trấn cũng nghe không hay, đặc biệt là nam sinh, không phải Tuấn Kiệt thì chính là Hạo.

Tân Nguyệt nhớ lại nụ cười lúc nãy của Trần Giang Dã, đoán có lẽ cậu xem qua đoạn video đó nhận ra cô.

Nhưng tại sao lại có phản ứng này?

Kỳ lạ.

Chuẩn bị cơm xong, Tân Long và Tân Nguyệt bưng bát, mỗi người tự gắp vài món món vào trong bát, sau đó bưng ra ngoài sân vườn ngồi xổm ăn cơm.

Người dân nông thôn đa số đều có thói quen này, không thích ăn cơm trên bàn, chỉ thích ngồi xổm trong vườn vừa ăn cơm vừa ngắm nhìn phía xa, nhà của Tân Nguyệt xây tường sân rất cao, lúc này cửa cũng đóng chặt, chỉ có thể ngước nhìn lên.

Tân Nguyệt vừa ngồi xổm xuống, đang nâng đũa đưa thức ăn lên miệng, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang lay động trên ban công lầu hai bên cạnh.

Nhà của dì Vương bên cạnh là một ngôi nhà nhỏ tự xây trong thôn, có hai tầng, ban công từ cầu thang bên trái nối liền với cả tầng hai.

Hôm nay người đàn ông đến cùng Trần Giang Dã đang lắp thứ gì đó ở cửa phòng, Tân Nguyệt có hơi cận thị, nheo mắt lại mới nhìn rõ, hình như là camera giám sát.

Tân Nguyệt đang hoài nghi lắp camera để làm gì, thì Trần Giang Dã đã từ trong phòng đi ra.

Trong tay cậu đang kẹp điếu thuốc, ngọn lửa đỏ tươi của tàn thuốc càng sáng rực dưới bầu trời đang tối dần.

Trần Giang Dã chú ý được Tân Nguyệt đang nhìn về phía bên cậu, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua.

Nửa ngày, cậu phả ra một vòng tròn về phía Tân Nguyệt, vòng tròn được tạo bởi làn khói tan ra sau khi duy trì hình dạng một lúc trong không khí, hơi che đi đôi mắt sâu và sắc bén.

Trên mặt Tân Nguyệt trở nên nóng bừng, vội vàng dời ánh mắt, không giống ánh mắt thẳng thắn vô tư của lần đầu tiên, nói cho cùng quang minh chính đại nhìn là một chuyện, nheo mắt nhìn lại một chuyện khác.

Cô bỏ miếng cơm gắp lúc nãy vào miệng, sau khi nhai hai miếng cảm giác Trần Giang Dã vẫn đang nhìn cô, toàn thân đều mất tự nhiên, dứt khoát quay vào nhà.

Tân Long cũng nhìn thấy nhà thím Vương xuất hiện hai người đàn ông lạ, nuốt xuống vài miếng cơm liền chạy sang nhà thím Vương nghe ngóng tình hình.

Tầm hơn tám giờ tối, Tân Nguyệt nghe thấy tiếng xe ô tô khởi động động cơ rời khỏi.

Đúng lúc này Tân Long đẩy cửa đi vào, lắc đầu ảo não nói: “Ây dô, người có tiền chạy xe đúng là khác biệt.”

Tân Long trở về uống hai ngụm nước, lại chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Mắt thấy ông sắp đi, Tân Nguyệt không nhịn được sự tò mò mà gọi ông lại: “Cha, nhà thím Vương hai người đó là ai vậy?”

“Thím Vương nói con trai của một người bạn của họ hàng thân thích đến ở một thời gian, trải nghiệm cuộc sống nông thôn.”

“Vậy lắp camera làm gì?” Tân Nguyệt lại hỏi.

“Ây, người ta là con trai quý báu ở thành phố, sợ xảy ra chuyện.”

Tân Nguyệt nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy không phải là như vậy.

Trải nghiệm cuộc sống nông thôn không phải nên đến chỗ du lịch nông thôn sao? Chạy đến chỗ nơi hoang vu hẻo lánh của bọn họ làm gì?

Có điều Tân Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, người khác đã không muốn nói, tất nhiên cũng không muốn có người đến thăm dò.

*

Ngày thứ hai, Tân Nguyệt người luôn dậy trước bình minh hiếm khi ngủ nướng.

Cô mơ một giấc mộng, trong mơ những đám mây ráng đỏ trải đầy bầu trời, đẹp đến mức mê người, khiến cô không muốn thức giấc.

Trong mơ, còn có một người.

Nam sinh đó tên là Trần Giang Dã vẫn đứng dưới mây ngược sáng như ngày hôm qua, như thể cậu chỉ xuất hiện trong bức tranh gốc với lực căng tột độ.

Đối với việc mới gặp lần đầu tiên đã mơ thấy cậu, Tân Nguyệt không có cảm giác gì, những đám mây ráng đỏ vào ngày hôm qua quá mức mãnh liệt, mà nước da của Trần Giang Dã cũng tương đối đẹp mắt, màn đối mắt chấn động quá lớn, đến mức khiến cô nằm mơ vào ban đêm cũng không có gì ngạc nhiên.

Sau khi thức dậy nấu một bát mì, Tân Nguyệt chuyển bàn ghế đến dưới mái hiên, sau đó quay vào nhà lấy sách và bút ra.

Ban ngày cô luôn đọc sách và giải đề ở bên ngoài nhà, ánh đèn trong phòng cô quá tối.

Buổi sáng cô làm một đề toán, bài làm không khó, cô định ăn trưa xong sẽ làm một đề khác.

Ăn trưa xong, Tân Long vác cái cuốc đi ra ngoài.

Khi ông đẩy cửa đi ra, Tân Nguyệt không nhìn thấy bóng dáng của ai ở bên ngoài, cô hít một hơi thật sâu, hy vọng hôm nay có thể yên tĩnh đọc sách làm đề.

Tuy nhiên, cô vừa mở tờ đề ra làm câu hỏi thứ nhất, cô đã nghe thấy tiếng xe máy từ ngoài vọng vào, kèm theo một giọng nam lanh lảnh: “Thành ca, là ở đây, trên bức ảnh chính là ngôi nhà này.”

Vừa nghe thấy lời này, Tân Nguyệt cau mày, cô biết lại có một đám du côn khác tìm đến cửa.

Cô cầm cái nút tai đã chuẩn bị từ trước, nhét vào lỗ tai như thói quen, tiếp tục vùi đầu vào làm đề.

Nút tai đủ để chặn tiếng người nói chuyện ở ngoài cửa, nhưng không ngăn được tiếng bọn hắn dùng lực đập cửa.

“Ầm ầm ầm——”

Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, ồn đến mức khiến Tân Nguyệt đau đầu.

Tân Nguyệt nghiến răng tiếp tục làm bài, cho rằng bọn hắn giống như đám người lúc trước chụp hình mấy phút thì ngừng lại, kết quả hơn mười phút trôi qua, bọn hắn vẫn quay chụp không ngừng, giống như chắc chắn rằng cô đang ở trong nhà.

Tân Nguyệt tháo nút tai, nghe thấy bên ngoài có người đang cười.

“Tiếp tục chụp, đừng dừng lại.”

“Hổ Tử, mày chụp một lúc nữa thì đến phiên tao.”

“Không phải nói tính cách cô ta rất nóng nảy sao? Sao vẫn chưa ra đây?”

Thì ra đám du côn này còn đi nghe ngóng tính cách của cô.

Ánh mắt của Tân Nguyệt trùng xuống, siết chặt nắm tay.

Nhìn tình hình này, Tân Nguyệt phán đoán cô phải đi ra ngoài, đám người này thay phiên nhau đập cửa, không biết phải đập đến bao giờ.

Lúc này, đám người ở bên ngoài bắt đầu ném đá vào sân nhà cô, những viên đá không nhỏ va vào tường gạch tạo ra tiếng lách cách, nếu như ném chuẩn vào cửa sổ sẽ làm vỡ kính.

Nhà của Tân Nguyệt khá nghèo, cô không thể nhẫn nhịn.

Cô đứng dậy đi vào nhà đội mũ lưỡi trai lên, lại vào bếp lấy một con dao cùn găm vào thắt lưng, khi đi ra ngoài cô nhặt hai viên đá dưới đất, mỗi tay cầm một viên, vừa mở cửa ra cô dùng viên đá trên tay trái ném thật mạnh vào người phía trước.

Tên bị ném trúng vai hét lên đau đớn, lập tức nổi nóng: “Mẹ kiếp, con mẹ mày.”

Tân Nguyệt nhìn về phía hắn, hỏi: “Còn đập nữa không?”

Tên đó nghe xong, trên mặt đổi thành vẻ cà lơ phất phơ: “Bọn tao không làm như vậy, mày sẽ đi ra chắc?”

Tân Nguyệt ném viên đá ở tay phải sang tay trái.

“Vậy đừng trách tại sao trả lại hết cho các người.”

Nói xong, cô giơ tay ném viên đá vào một người khác.

Một tiếng kêu đau đớn lại vang lên.

“Đm! Thành ca, đánh nhỏ này!”

Cái tên bị nện trúng nhìn về phía “Thành ca”, có lẽ là vì không có sự cho phép của người này bọn hắn sẽ động tay động chân.

Người được gọi là “Thành ca” lúc này vẫn đang nheo mắt hút thuốc, thẳng đến khi Tân Nguyệt ngoảnh đầu nhìn hắn, hắn mới vứt điếu thuốc ở trong tay, đi về phía Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt không cho hắn cơ hội đến gần, cô lấy con dao găm trên thắt lưng của mình ra chỉ vào hắn.

Hắn nhìn con dao trong tay cô, cười: “Cầm dao hù ai vậy?”

Cô nghĩ đám người này khác với nhóm người hèn nhát hôm qua, có lẽ nhìn thấy dao không ít.

“Đây.”

Hắn còn chỉ vào cổ của mình: “Có bản lĩnh thì mày chém ở đây một nhát đi.”

“Được.”

Tân Nguyệt vừa dứt lời liền kề dao vào cổ hắn.

Hắn lập tức ngừng cười.

Lưỡi dao trực tiếp kề vào cổ hắn, chỉ là dao rất cùn, không dùng lực thì không thể cắt xuyên da.

Tân Nguyệt trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, trong mắt của cô có sự dũng khí và bình tĩnh mà hầu hết nữ sinh ở độ tuổi này tuyệt đối không có.

Bị ánh mắt như vậy nhìn vào, cho dù cô có nói những lời hoang đường như nào đi chăng nữa, cũng hết sức có tính thuyết phục, ví dụ như câu dưới đây:

“Muốn thử? Vậy xem tôi có cái bản lĩnh này không.”

Tên cầm đầu lúc này cũng hoảng sợ, vô thức nuốt nước bọt đến mức không dám nuốt thêm nữa, sợ Tân Nguyệt không cẩn thận cắt động mạch chủ của hắn.

Những tên khác càng không nói ra lời, kinh ngạc đến mức quên hé môi.

Bỗng nhiên có một tiếng cười nhẹ lảnh lót lọt vào lỗ tai của từng người.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra tiếng cười theo phản xạ, bao gồm cả Tân Nguyệt.

Một nam sinh dựa vào tường xuất hiện trong tầm nhìn của Tân Nguyệt, tư thế lười biếng, nhếch nụ cười trên môi.

Tay áo ngắn màu trắng tinh của cậu phản chiếu lấp lánh dưới nắng.

Màu trắng là màu sắc mà người trong thôn rất ít mặc, bởi vì rất dễ dơ.

Tân Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra, người ở trước mắt cô ngày hôm qua cũng mặc đồ trắng xuất hiện trong tầm mắt cô, cũng đồng thời xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Lúc này, cái tên bị cô kề dao vào cổ thấy cô bị phân tâm, vội vàng chạy sang một bên.

Phát hiện động tĩnh của hắn, Tân Nguyệt lập tức thu hồi ánh mắt.

Tên cầm đầu đụng phải tầm mắt của cô, nhanh chóng quay đầu nhìn Trần Giang Dã, chỉ tay mắng chửi cậu: “Mày con mẹ nó xem kịch phải không?”

Hắn không dám đối đầu với Tân Nguyệt nữa, chỉ đành nhắm mục tiêu vào Trần Giang Dã, cũng xem như tìm bậc thang xuống cho mình, loại người như bọn hắn không muốn bị truyền danh tiếng “Đến con gái mà còn sợ”.

Trần Giang Dã vốn đang nhìn Tân Nguyệt, lúc này mới nhìn về phía hắn, nhướng mày: “Mày quản được?”

Quảng cáo
Trước /33 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngỡ Là Đơn Phương

Copyright © 2022 - MTruyện.net